Hệ thống nhà ma

Chương 164: Mình nhìn thấy ma

Chương 164: Mình nhìn thấy ma

Sau khi võ trang đầy đủ, Trần Ca đi ra khỏi phòng giặt đồ, đi tới tầng hai của Khu Nội Trú Số Hai, tìm được gian phòng Vương Hải Minh từng ở.
Trong gian phòng chật hẹp kê hai chiếc giường bệnh, đệm, ga trải giường, chăn đều bị lấy đi hết, chỉ còn lại hai tấm ván giường trống không.
Có thể do nghĩ đến vấn đề an toàn, trong phòng bệnh không có bất kỳ đồ gì nhọn, ngay cả cạnh giường cũng được mài nhẵn.
“Vương Hải Minh bị vợ hai đưa vào bệnh viện tâm thần, có lẽ bản thân ông ta có vấn đề nhất định về thần kinh, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng. Đây cũng là một âm mưu nhằm vào ông ta.” Trần Ca kết hợp những tin tức mà mình nắm được, phát hiện con người Vương Hải Minh có phần phức tạp.
Cuộc đời của ông ta thay đổi rất nhanh, nhưng vẫn không chịu khuất phục, không ngừng giãy giụa và phản kháng. Dù bị ép vào bệnh viện tâm thần hay tranh đoạt quyền khống chế cơ thể với con quái vật, ông ta chưa từng buông bỏ.
Vượt quá giới hạn tái hôn, ông ta tuyệt đối không được coi là người có đạo đức tốt. Nhưng trên một số phương diện khác, ông ta đã phải trả giá rất nặng nề do lỗi lầm của mình.
“Từng phòng bệnh của trung tâm phục hồi đều trang bị khóa đơn, dù có chìa khóa cũng chỉ có thể mở khóa từ bên ngoài. Trong hành lang cứ hai mươi mét sẽ có một cửa thoát hiểm, còn có hộ lý và y tá trực đêm. Dưới tình huống như vậy, Vương Hải Minh chạy trốn ra ngoài bằng cách nào?” Trần Ca ngồi trên ván giường, nhìn về phía tấm ván gỗ che kín cửa sổ: “Nhảy từ cửa sổ này xuống ư?”
Trần Ca cạy tấm ván gỗ ra, phát hiện ngoài cửa sổ của căn phòng này có lưới sắt, căn bản không ra được.
Bệnh viện có tường bao xi măng cao hơn hai mét, bên ngoài còn có khu rừng rậm lớn vây quanh, không có bất cứ biển chỉ dẫn nào, rất dễ bị lạc đường. Trong tình cảnh như vậy, Vương Hải Minh vẫn thuận lợi trốn ra ngoài, còn liên lạc được với vợ cũ, thuyết phục bà ta tới cứu mình. Toàn bộ quá trình này gần như có thể quay thành phim được.
“Chỉ dựa vào Vương Hải Minh muốn làm được hết mọi việc là quá khó, hẳn là ông ta phải dựa vào lực lượng của quái vật trong thân thể kia, đôi bên hợp tác mới có thể trốn ra khỏi bệnh viện. Mục đích của bọn họ giống nhau, đều là vì rời khỏi bệnh viện tâm thần.” Trần Ca nghĩ thông suốt điểm này, nhưng có một vấn đề khác lại xuất hiện: “Quái vật kia chui vào người Vương Hải Minh lúc nào?”
Trần Ca hồi tưởng lại những lời nói của Hứa Đồng, phát hiện trên người Vương Hải Minh có một điểm đáng ngờ.
Sau lần đầu tiên bị trừng phạt bằng điện giật, không lâu sau ông ta lại khiêu khích bác sĩ, thậm chí đánh y tá, nguyên nhân chỉ vì lén giấu thuốc.
Hành động không có lý trí này trên một bệnh tâm thần thì còn hiểu được, nhưng Vương Hải Minh không phải một người điên.
“Có phải ông ta cố ý khiêu khích không? Ông ta muốn đi vào Khu Nội Trú Số Ba một lần nữa?”
Trần Ca quan sát phòng bệnh đơn sơ này, nơi có thể giấu đồ trong này chỉ có phía sau rèm cửa và dưới gầm giường thôi.
Trần Ca đứng lên, lật cả hai cái ván giường lại, trên vách tường sát mép với một tấm ván giường, anh có phát hiện mới.
Lớp sơn trắng bên ngoài bị cạo đi, trên đó có từng hàng chữ được khắc bằng móng tay, nhưng đã qua quá lâu nên chữ kia khá mờ, chỉ có thể miễn cưỡng đọc được một ít.
“Đây là Vương Hải Minh lưu lại sao?” Trần Ca đóng cửa phòng bệnh lại, đi tới gần tường chiếu đèn pin vào, đọc những chữ viết trên đó.
“Lẽ nào mình điên thật rồi?”
“Hai hộ lý và một bác sĩ nhốt mình vào phòng sốc điện. Sau khi vào phòng sốc điện, đám súc sinh này khóa cửa phòng lại, đáng lý ra không ai có thể vào mới đúng.”
“Nhưng vì sao lúc bật điện lên, mình lại thấy trong phòng có bốn người?”
“Người mặc quần áo bệnh nhân kia là ai?”
Hình như chữ trên tường là do Vương Hải Minh lưu lại, trong phòng bệnh không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, ông ta len lén ghi lại chuyện quỷ dị ngày đó gặp phải, nó trở thành thú tiêu khiển duy nhất của ông ta.
Ở chỗ này, chỉ khi không ngừng tự hỏi, ông ta mới cảm thấy mình và những bệnh nhân xung quanh khác nhau.
“Là do điện giật sinh ra ảo giác sao? Nhưng sao hắn ta có thể nói chuyện với mình? Hình như chỉ có mình mới nhìn thấy hắn ta.”
“Hắn ta nói chuẩn bị giúp mình rời khỏi đây, nhưng muốn mình đáp ứng một điều kiện của hắn ta.”
“Đúng là một lời cám dỗ đến từ ma quỷ, nhưng hình như mình không có sự lựa chọn khác.”
“Hình như làm có chỗ nào không đúng thì phải, có phải vì dùng những viên thuốc kia, gần đây mình càng ngày càng thích ngủ, đầu nặng như đeo chì, mình phải rời khỏi nơi này.”
“Hình như ma quỷ không thể rời khỏi Khu Nội Trú Số Ba được, muốn biết cách thoát khỏi bệnh viện tâm thần, chỉ có thể đi đến khu nội trú đó tìm hắn ta.”
“Nhân viên hộ lý của bệnh viện thực sự là một đám ngu ngốc thô bạo! Mình nhất định phải hủy diệt nơi này, mình thề.”
“Lần thứ hai tiến vào gian phòng bệnh kia, mình đã đồng ý yêu cầu của con quỷ đó. Hoàn thành nghi thức trong phòng vệ sinh, để hắn ta nhập vào cơ thể mình.”
“Có phải mình điên thật rồi không? Không ngờ mình lại có thể tin tưởng trên đời này có ma quỷ, hơn nữa còn hoàn thành giao dịch với hắn ta.”
Nội dung nhật ký đến đó là tạm dừng. Sau khi hoàn thành giao dịch, trên người Vương Hải Minh xảy ra chuyện gì chỉ có mình ông ta biết.
“Quái vật trên người Vương Hải Minh đến từ Khu Nội Trú Số Ba, nghi thức giữa bọn họ hoàn thành trong nhà vệ sinh. Lẽ nào môi giới của nghi thức cũng là cái gương? Nếu như thế, trên người Vương Hải Minh chẳng phải bị ma quỷ gì bám vào, đó chỉ là một con ma gương bình thường mà thôi.” Trần Ca hiểu khá rõ về ma gương, thực lực của chúng rất bình thường nhưng thủ đoạn lại quỷ dị, giả dối âm hiểm.
Trần Ca lần tìm phòng bệnh lần nữa nhưng không có thêm manh mối nào, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đó.
“Ma gương trên người Vương Hải Minh đến từ Khu Nội Trú Số Ba, lệ quỷ trên người Vương Thanh Long cũng đến từ Khu Nội Trú Số Ba. Vì sao ngay cả ma quỷ cũng không muốn ở lại khu nội trú kia?” Những manh mối đang có không đủ để Trần Ca đoán, anh xách búa của bác sĩ nát sọ, gọi mèo trắng, chuẩn bị tiến đến Khu Nội Trú Số Ba.
Anh đi tới hành lang trung gian của hai khu nội trú ở tầng bốn, người có khuôn mặt dị dạng đã chạy từ nơi này vào Khu Nội Trú Số Ba.
“Muối trên đất vẫn còn nguyên dạng, không có ai đi qua nơi này.” Trần Ca đẩy cửa sắt ra, đi vào trong bóng tối sâu thẳm.
Viên gạch dưới chân hơi nhúc nhích, anh đi xuyên qua hành lang. Ngay khi tiến vào Khu Nội Trú Số Ba, trong nháy mắt anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Toàn thân lạnh lẽo, giống như bị quái vật đáng sợ nào đó đang theo dõi vậy.
Mèo trắng không sợ trời không sợ đất giờ đang rúc bên chân anh. Nếu không phải trên người Trần Ca mặc áo khoác có mùi của con mèo con, có lẽ giờ này mèo trắng đã chạy trốn từ lâu rồi.
“Manh mối mà cha mẹ để lại vẫn ở nơi này, dù thế nào tối nay mình cũng không thể lùi bước.”
Trần Ca kéo khóa ba lô xuống một nửa, đặt chuôi dao giết heo được bọc trong vải đỏ lộ ra ngoài, để tiện lúc nào cũng có thể lấy ra.
“Đến lúc vào xem rồi.” Trần Ca lấy điện thoại ra liếc nhìn lần cuối, bây giờ là 11 giờ 51 phút, còn 9 phút nữa là đến 0 giờ.
Trần Ca đi vào khu nội trú, anh có một cảm giác kỳ lạ, dường như toàn bộ Khu Nội Trú Số Ba là một cơ thể sống khổng lồ, gió lạnh khiến người ta sởn gai ốc chính là hơi thở của nó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất