Chương 167: Tủ quần áo
“Có lẽ nữ y tá phát xong đống thuốc trong tay sẽ trở về, đến lúc đó bà ta phát hiện không thấy sổ ghi chép, nhất định sẽ đi tìm kiếm khắp nơi. Nhưng mình cảm thấy bà ta chỉ mạnh hơn Tiểu Tiểu và Bút Tiên một chút thôi, cho dù đối đầu trực tiếp với bà ta, chưa chắc mình đã thất bại.”
Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ đi về phía cuối hành lang tầng ba. Trong tình huống này, đổi lại là người khác, có lẽ đã sợ phát điên rồi, nào còn tâm tư mà nghĩ đến những thứ này.
Trần Ca đẩy cửa một phòng bệnh ra, không hề có thu hoạch nào. Anh đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh tầng ba.
“Tiếng mở cửa truyền từ tầng dưới tới, nhà vệ sinh tầng ba có lẽ không phải nơi có “cửa”.” Anh có thể cảm nhận được con mèo trắng trên vai đang cảm thấy bất an, Trần Ca thử đẩy cửa phòng vệ sinh ra, bên trong chỉ có một màu đen kịt, không có một tia sáng.
Từng dãy phòng vệ sinh thấp bé nhìn hơi đáng sợ, nhà vệ sinh của bệnh viện tâm thần khác với trường học, có lẽ người ta sợ bệnh nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong nhà vệ sinh nên tất cả phòng vệ sinh đều không có cửa.
Anh dạo qua một vòng, không phát hiện có gì bất thường, cuối cùng Trần Ca đứng ở trước tấm gương ở bồn rửa tay, tấm gương ở nơi này được thiết kế rất thú vị.
Góc khung gương có treo một tấm màn vải, giống như rèm cửa sổ, đưa tay kéo một cái có thể dễ dàng che khuất cái gương.
Bố cục trong nhà vệ sinh của Khu Nội Trú Số Ba này khiến anh nhớ tới ngôi nhà ma của mình: “Xem ra tấm gương của nơi này cũng không được sạch sẽ.”
Trần Ca kéo rèm vải trên gương ra, trên mặt gương có rất nhiều vết bẩn, giống như bị người ta dùng tay bẩn không ngừng vuốt ve. Bóng người trong mặt gương cũng không quá rõ ràng.
“Cửa không ở đây.” Sau khi biết được cấu tạo bên trong của nhà vệ sinh Khu Nội Trú Số Ba, trong lòng Trần Ca cũng rõ một điều, anh đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng tới tầng hai từ cầu thang ở bên cạnh.
Càng đến gần tầng trệt, mùi hôi thối trong không khí càng nồng đậm, điều khiến Trần Ca kinh ngạc là trên vách tường hành lang và mặt đất của tầng hai xuất hiện một số thứ ly kỳ cổ quái.
Không biết do nhiều năm không được tu sửa nên kiến trúc bị mai một hay do nguyên nhân khác, hai vách tường của tầng hai có một số nơi đột nhiên nhô ra ngoài, nơi nhô ra ngoài còn phiếm hồng, giống như da người bị đánh một cách hung tợn, mạch máu dưới da bị vỡ ra khiến bên ngoài da sưng đỏ.
Sàn nhà rạn nứt cũng giống như lưu lại vết máu, dường như từng có máu chảy từ khe hở ra, nhưng sau đó bị khô lại.
Tầng hai khác hẳn tầng ba, sự đáng sợ tăng lên gấp bội.
Nếu như nói tầng ba âm u quỷ dị thì tầng hai càng nguy hiểm, nó khiến người ta thời thời khắc khắc đều muốn trốn khỏi tình trạng này.
“Những thứ này không phải là máu thật chứ? Trần Ca cầm một cục đất bên dưới lên, nắm chặt tay nghiền nát: “Không ngửi thấy có mùi máu tươi, chắc chỉ là đất đỏ bình thường thôi.”
Chăn đệm ở hành lang có vẻ hơi vướng víu, khi Trần Ca đi qua có lật mấy cái lên xem.
Anh phát hiện, càng đến gần tầng trệt, những người giả này càng giống thật hơn, không phải loại khiến thị giác thấy rất thật mà là đối phương khiến Trần Ca cảm thấy giống như người sống.
“Đợi mình tiến đến tầng một, người giả dưới chăn có thể tự đứng lên không?” Không phải anh đang nói đùa, mà là suy nghĩ rất nghiêm túc.
Sau khi xuyên qua các hành lang, đi qua từng gian phòng bệnh, Trần Ca thấy một vài phòng đặc biệt ở gần khúc quanh của hành lang.
Cửa phòng bệnh đều có cửa sổ, rất thuận tiện cho việc bác sĩ ở ngoài thấy rõ tình huống trong phòng bệnh, nhưng cửa của mấy căn phòng này lại khác.
“Phòng làm việc của viện trưởng ư?” Trần Ca gần như đã dạo hết ba khu nội trú của trung tâm phục hồi chức năng, đây là lần đầu tiên anh thấy cửa phòng có treo biển.
Anh tiến vào bên trong, phòng này rất lớn, giống như ba căn phòng gộp lại mà thành.
Gian phòng này có mấy chậu cây chết héo ở cạnh tường, bên cạnh là giá sách trống và bàn sách dùng để làm việc.
Bên trong còn có một gian buồng, chỉ có diện tích bằng một nửa bên ngoài, bày một cái giường đơn và một cái tủ quần áo cực lớn.
Trần Ca xoay người đóng cửa phòng lại, đi vào trong, trên mặt đất có rất nhiều hồ sơ bệnh án rơi vương vãi, nhưng những hồ sơ này khác hẳn với những thông tin trong sổ tay của nữ y tá. Chúng đều không bị tô sửa, nói cách khác chủ nhân của các ca bệnh này vẫn còn trên đời.
Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba đã hoạt động vài chục năm rồi, số lượng bệnh nhân trị liệu rất nhiều, con số này vượt xa sự tưởng tượng lúc trước của Trần Ca.
So với mấy triệu dân cư của Cửu Giang thì người bệnh tâm thần chiếm tỉ lệ cực ít. Có thể do trung tâm trị bệnh tâm thần công lập chính quy của Cửu Giang chỉ có hai cái thôi, chỉ có thể trị liệu nhiều nhất không đến một ngàn người, cho nên mới có rất nhiều khu nội trú tư nhân giống như trung tâm phục hồi số ba được mở ra.
Mang danh công lập nhưng thực tế lại là khu nội trú tư nhân, cách trị liệu của họ bảo thủ đơn nhất, quản lý nội bộ rất hỗn loạn, bình thường sẽ gặp phải đủ kiểu sự cố. Bởi tính đặc thù của bệnh nhân tâm thần, có rất nhiều chuyện đều không được giải quyết, Vương Hải Minh bị cưỡng chế nhốt vào trung tâm phục hồi, đó chính là một ví dụ điển hình.
Trần Ca thuận tay nhặt mấy hồ sơ bệnh án lên đọc một chút, lập tức mất hứng thú, bác sĩ đưa ra kết quả chuẩn đoán cho các bệnh nhân đều chẳng khác nhau là mấy, ngay cả phương án trị liệu cũng giống nhau như đúc.
“Bác sĩ Cao mới được gọi là người chữa bệnh cứu người, những bác sĩ ở đây chẳng khác nào bóp chết tư tưởng và linh hồn, biến bệnh nhân thành con rối đánh mất bản thân.”
Trần Ca tiếp tục tìm kiếm, trên giá sách và bàn làm việc đều trống không, Trần Ca lại đi vào phòng trong, anh nhấc ván giường lên, xé vỏ chăn và gối đầu ra, chẳng có gì cả.
Cuối cùng anh nhìn về phía tủ quần áo cực lớn kia, đây là nơi duy nhất trong phòng làm việc của viện trưởng mà anh chưa tìm qua.
“Cái tủ quần áo này nhét hai người trưởng thành cũng thừa sức, có khi nào viện trưởng bị mất tích trốn trong đó không?” Trần Ca mang theo búa của bác sĩ nát sọ nhìn qua tủ quần áo.
Trên cánh cửa tủ có dán giấy niêm phong chuyên dụng của cảnh sát, từ khi dán lên chưa từng bị bóc ra, viền vẫn hoàn chỉnh.
“Tại sao cảnh sát lại niêm phong cái tủ này lại? Lẽ nào phát hiện thi thể trong đó?”
Các khu vực quỷ dị còn rất nhiều, trên cánh cửa tủ có dán giấy niêm phong chuyên dụng của cảnh sát, xung quanh còn bị người ta dùng băng keo dán kín, cạnh cửa tủ còn viết những chữ kỳ lạ, bên trên còn có cái đinh đỏ dài khoảng nửa gang tay.
“Mình luôn cảm thấy trong cái tủ này có giữ vật gì đó rất quan trọng.” Trần Ca ôm mèo trắng tới cửa, bóc giấy niêm phong xuống, sử dụng búa đa năng mở cửa ra.
Không phải cảnh máu tanh như trong tưởng tượng, cũng không có quần áo hay những vật ly kỳ cổ quái khác, bên trong chỉ có những tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết và mấy phong thư chưa kịp gửi đi.
Anh cầm tờ giấy đầu tiên lên, hàng chữ thứ nhất đập vào mắt khiến tim Trần Ca đập loạn.
[Đứa bé phòng số ba kia bắt đầu nổi điên, nó là người đầu tiên nhìn thấy “cửa”, tôi nghi ngờ rằng “cửa” xuất hiện có liên quan tới nó.]
Không phải phòng số 3 không có người ở sao? Đứa bé này từ đâu ra?
Trần Ca tiếp tục nhìn xuống, trong tủ treo quần áo cất giữ những tài liệu được ghi chép lại một cách rõ ràng, một cánh “cửa” làm thế nào hủy diệt toàn bộ bệnh viện.