Chương 189: Kỳ phùng địch thủ
Trần Ca cởi áo ra, hai cô y tá chuẩn bị bộ chuyển đổi âm thanh và máy đo nhịp tim đơn giản, sau khi điều chỉnh thử, trên màn hình chiếu giữa đại sảnh xuất hiện mấy đường thẳng lên xuống không ổn định.
Người phụ trách đứng ở một bên bục, chỉ vào mấy đường thẳng: “HR/PR thể hiện nhịp tim và mạch đập, SpO2 thể hiện độ bão hòa của oxy trong máu, RESP thể hiện tần suất hô hấp, TEMP thể hiện nhiệt độ cơ thể. Thông qua những đường này, chúng tôi có thể nhìn một cách rõ ràng và trực quan những thay đổi trong cảm xúc tâm lý của cậu.”
Trần Ca mặc lại quần áo, cảm thấy không có vấn đề gì: “Có thể bắt đầu được chưa?”
“Cửa vào ở bên trái đại sảnh, cửa ra ở bên phải đại sảnh, chúng tôi sẽ đợi cậu ở lối ra.” Người phụ trách giới thiệu qua cho Trần Ca: “Bên trong nhà ma có người dẫn đường, cậu ta sẽ nói cho anh hành trình cụ thể.”
“Được.” Trần Ca cúi đầu đi vào Bệnh Viện Điền Đằng.
Nhìn bóng lưng của Trần Ca, người phụ trách không nhịn được mà lộ ra nụ cười. Trước đây ở Tân Hải, bọn họ từng tổ chức hoạt động tương tự. Những đường thẳng trên màn ảnh thay đổi nhanh như cáp treo, lại kết hợp thêm tiếng thét khàn cả giọng trong loa phóng thanh, có thể tạo thành một loại hiệu quả vô cùng chân thực. Cho dù khách bên ngoài không đi vào cũng có cơ hội cảm nhận được sâu sắc sự hoảng sợ của người trải nghiệm.
“Đúng là một kẻ thú vị.” Người phụ trách thản nhiên khóa lại cửa vào rồi lấy điện thoại ra, đánh tiếng với diễn viên trong nhà ma, dặn bọn họ không được nương tay, toàn lực ứng phó.
...
Cửa lớn đóng lại, thoáng chốc ánh sáng trở nên lờ mờ, Trần Ca đợi hai mắt thích ứng được với bóng tối mới đi về phía trước.
Khung cảnh đầu tiên bên trong cánh cửa là phòng bảo vệ, một người mặc đồng phục bảo vệ ngồi bên trong quay lưng về phía Trần Ca, trước mặt anh ta đặt một cái TV loang lổ vết máu, hình ảnh chập chờn, hình như đang đưa tin liên quan đến bệnh viện.
Nơi đây là phòng chuẩn bị, chủ yếu là để giới thiệu cho du khách về cảnh tượng nhà ma, tăng thêm cảm giác cho du khách.
“Mấu chốt để đi sang cảnh tượng tiếp theo hẳn là ở trên người của bảo vệ, thiết lập giải câu đố như này cũng khá thú vị.” Trần Ca đi tới cửa phòng bảo vệ, ghé vào cửa sổ duy nhất, hướng vào bên trong hô: “Ông anh, anh đang xem gì đấy?”
Nghe được tiếng gọi của Trần Ca, bảo vệ chậm rãi xoay người, mặt anh ta đầy mồ hôi lạnh, tay chỉ TV, miệng run rẩy nói: “Có, có...”
“Nhân vật mặc định nói lắp à? Rất chuyên nghiệp.” Trần Ca bước vào căn phòng, nhìn về TV. Trên màn hình TV phát lặp đi lặp lại mấy cái tin tức: bệnh nhân vô cớ nhảy lầu, bác sĩ có lòng dạ độc ác mua bán nội tạng, bệnh nhân xác nhận đã tử vong nhưng buổi tối ngày thứ hai lại quay về bệnh viện.
Mấy tin tức giả này tốn không ít công sức sản xuất, sau đấy còn thêm cả video giám sát.
Trên hành lang tối om của bệnh viện, một cô gái mặc đồ trắng cúi thấp đầu vô thức đi về phía trước, tóc đen che khuất gương mặt cô.
Hình như video bị biên tập lại, một giây trước cô gái còn cách rất xa, một giây sau đã đến phía trước gần sát ống kính máy quay. Sau giây thứ ba, cô gái kia trực tiếp xuất hiện trước camera giám sát, một gương mặt quỷ dữ tợn che kín màn hình TV.
“Có ma!” Cùng lúc đó, bảo vệ đứng sau lưng Trần Ca hét lên thành tiếng, đoán chừng anh ta đã luyện tập vô số lần, nắm bắt thời cơ đúng lúc.
Trần Ca khe khẽ hít một hơi, lắc đầu: “Mấy người sắp xếp rất tài tình, nếu như đổi thành áo đỏ, nói không chừng thật sự có thể dọa được tôi.”
Đối với Trần Ca mà nói, nữ quỷ áo đỏ có một ý nghĩa rất đặc biệt.
Đoạn cuối của video có sơ đồ nội bộ nhà ma, cơ bản là một đường tham quan, qua hết tình tiết là được.
Kiểu nhà ma này mới là có hiệu quả nhất, có điều xét từ “tính giải trí” thì còn kém xa kiểu nhà ma cởi mở của Trần Ca.
Anh ghi nhớ bản đồ rồi đi ra phía ngoài, lúc anh quay người nhìn bảo vệ, con mắt khe khẽ nheo lại, nhịp tim thoáng tăng tốc.
Không biết từ lúc nào sau lưng bảo vệ dán lên một tấm mặt nạ quỷ rất mỏng, gương mặt đó và mặt quỷ trong video giống nhau đến tám chín phần.
Anh ta lặng lẽ nhìn Trần Ca, Trần Ca cũng yên lặng nhìn anh ta: “Nếu như anh không có gì để nói thì tránh đường cái, đừng làm lỡ thời gian.”
“Nhà ma của chúng tôi thật sự từng chọc phải quỷ, nếu như cậu gặp phải chỗ nào trái ngược bình thường, nhất định phải nhờ giúp đỡ từ chỗ camera giám sát!” Vẻ mặt của bảo vệ nghiêm túc, tuyệt đối không giống như đang nói dối.
“Có thể nói cụ thể cảnh tượng lúc đó không? Còn con quỷ kia là như thế nào?” Trần Ca liếc nhìn phòng bảo vệ, phía dưới quầy đặt đèn pin và một số dụng cụ, mấy thứ này chắc là cung cấp cho du khách, nhưng bảo vệ lại không hề có ý định đưa cho anh.
“Đợi cậu gặp được sẽ biết, đường rời khỏi đây ở bên tay trái, đẩy tường ra, cậu sẽ chính thức bắt đầu khám phá bí mật của Bệnh Viện Điền Đằng.” Giọng điệu bảo vệ kì quái, không nói nhiều lời đã đuổi Trần Ca khỏi phòng bảo vệ.
“Thật sự có quỷ? Có điều chết cả rồi cũng chỉ là các loại tàn niệm.” Trần Ca nói nhỏ vài câu bảo vệ nghe không hiểu, anh đẩy mạnh một bên tường, tiến vào bên trong.
Khắp nơi trong nhà ma đều có cơ quan, mặt tường bị đẩy ra sau lưng tự động khép lại, có người điều khiển từ xa.
“Chi tiết rất đúng chỗ, xứng đáng với danh tiếng lớn như vậy.” Chỉ riêng thiết kế cửa ra vào cho phòng chuẩn bị đã khiến Trần Ca cảm thấy rất xuất sắc. Lần này tham quan, nói không chừng có thể giúp anh mở rộng ý tưởng thiết kế của mình.
Sau tường là hành lang bệnh viện bị hạn chế bởi cảnh tượng, chiều ngang chỉ bằng một nửa hành lang bình thường, hấp dẫn nhất chính là ở giữa hành lang treo một “xác nữ” hong gió, dường như báo hiệu sự nguy hiểm của con đường phía trước.
Hành lang hẳn là một khu giảm xóc, cho du khách chuẩn bị tâm lí thích ứng với nguy hiểm, thiết kế như thế này vẫn rất có nhân tính.
Trần Ca đi về phía “xác nữ”, lúc sắp tới gần, anh lại dừng bước.
“Xác nữ” đung đưa ở chỗ rẽ hành lang, một nửa tầm nhìn mắc trong điểm mù, bên còn lại của chỗ rẽ dựng một cái tủ sắt không dễ thấy.
Bình thường sau khi du khách đi vào nhất định sẽ bị “xác nữ” đung đưa hấp dẫn, do đó xác suất rất lớn là bỏ qua cái tủ sắt.
“Trong ngăn tủ nhất định có giấu người.”
“Du khách ở phòng bảo vệ đã chịu hoảng sợ, tâm trạng căng thẳng, đi vào lập tức bị xác nữ hấp dẫn, khi bọn họ tập trung lực chú ý lên người xác nữ, trong ngăn kéo ở chỗ rẽ đột nhiên nhảy ra một con quỷ, nghĩ thôi cũng thấy kích thích.”
Thiết kế không có giới hạn gặp phải Trần Ca không biết tiết tháo là thứ gì, như một trận quyết đấu trực tiếp giữa hèn hạ trơ tráo và âm hiểm xảo trá.
“Hình như mình tìm lại được thú vui chơi nhà ma ngày nhỏ.” Cơ thể Trần Ca dựa sát vào tường, diễn viên trốn trong ngăn kéo, ngược lại anh đã nằm trong điểm mù của đối phương.
Anh chậm rãi tới gần, cũng không buồn nhìn xác nữ đung đưa mà nghiêng người, dùng khóe mắt quan sát tủ sắt.
Mặt trước tủ quần áo đạo cụ được làm rất khéo léo, nhưng mặt sau đã có một vài miếng sắt long ra, chỗ gần góc tủ còn nứt ra một lỗ hổng. Có thể vì nó nằm trong góc lại không rõ ràng cho nên chưa sửa chữa.
“Người trong ngăn kéo nhất định cũng tập trung chú ý, chuẩn bị đợi mình tới gần thì nhảy ra dọa mình.” Dọa người cần phải canh chuẩn thời gian, càng là diễn viên chuyên nghiệp thì càng như thế.
Trần Ca nghĩ một lát, lấy điện thoại ra đặt đồng hồ báo thức kêu lên sau một phút, sau đó chọn âm thanh chuông báo là bài “Áo cưới”, chậm rãi ngồi xổm xuống, lặng lẽ đưa điện thoại vào lỗ hổng ở mặt sau tủ sắt.