Chương 190: Đừng sợ, tôi là du khách
Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy.
“Quỷ” trong ngăn kéo không phát hiện ra hành vi lén lút của Trần Ca, anh ta còn đang chờ đợi thời cơ, chuẩn bị cho Trần Ca một đòn trí mạng.
Trần Ca ở khúc quanh cũng đang đếm nhẩm nhịp tim, tính toán thời gian.
Qua khoảng 30 giây, trong tủ sắt truyền ra tiếng cọ xát nho nhỏ, chắc là diễn viễn của nhà ma phải duy trì một động tác trong thời gian dài nên có hơi mệt mỏi.
So ra thì Trần Ca càng giống một tay thợ săn lão luyện, anh cúi người xuống, chậm rãi dịch về phía trước, chỉ còn cách tủ sắt mười mấy centimet.
40 giây trôi qua, “quỷ” trong ngăn kéo vẫn chưa thấy du khách xuất hiện, cảm giác hơi khó chịu, cơ thể anh ta nghiêng về phía trước, điều chỉnh góc độ, cố gắng tìm Trần Ca.
Tình trạng không tiếng động giằng co đến giai đoạn cuối cùng, thời điểm chỉ còn 3 giây nữa, Trần Ca bước về phía trước, tránh khỏi khe hở phía trước tủ sắt, chắn cửa tủ sắt lại.
Cũng vào lúc đó, trong tủ sắt đột nhiên vang lên bài “Áo cưới” với âm thanh của nữ quỷ.
Khác với Black Friday, Áo cưới vừa bật đã vào đoạn cao trào!
“Bịch!”
Diễn viên của nhà ma còn đang hết sức chăm chú tìm kiếm Trần Ca, không hề đề phòng một chút nào. Trong lúc thần kinh vô cùng căng thẳng, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hát chói tai của nữ quỷ.
Diễn viên lập tức đụng vào cửa tủ, trở nên hoảng loạn. Hình như anh ta còn không cẩn thận giẫm phải đạo cụ dùng để dọa người của mình, bịch một tiếng trượt ngã bên trong tủ sắt.
“Âm thanh ở đâu vậy? Âm thanh ở đâu vậy!”
Tủ sắt tối om chật hẹp biến thành cơn ác mộng vây hãm anh ta, dường như nữ quỷ đang ẩn trong bóng tối.
Anh ta điên cuồng đập cửa tủ. Trần Ca đã sớm có dự liệu với tất cả mọi thứ, anh tận tình đi trước một bước, dùng lưng chặn cửa tủ lại.
“Tiếng gì vậy? Thả tôi ra!”
Lo lắng, hành động quá kịch liệt sẽ dẫn đến nhịp tim nhanh hơn, Trần Ca chặn một lúc liền lui sang bên cạnh.
“Rầm!”
Cửa tủ bị phá nứt, một “quỷ nam” ngã vật ra, người anh ta mặc quần áo bệnh nhân, trên mặt đầy máu nhân tạo.
Anh ta thở hồng hộc, che lấy ngực, ngồi trong hành lang, dáng vẻ chưa hoàn hồn.
“Đừng sợ, tôi là du khách.” Trần Ca rất tự nhiên nói vào bộ chuyển đổi âm thanh, sau đó nhặt điện thoại lên, tắt đồng hồ báo thức đi, cứ như vừa nãy chỉ làm một việc nhỏ không đáng kể.
Mồ hôi lạnh và máu nhân tạo chưa khô trộn lại với nhau, quỷ nam không còn thiết sống mà nhìn Trần Ca, biểu cảm muốn tủi thân bao nhiêu là có đủ bấy nhiêu.
“Sao vừa nãy cậu lại rớt ra thế? Không phải ngã ra đấy chứ?” Trần Ca nghiêng đầu nhìn thoáng qua tủ sắt, phía dưới ngăn tủ ném hai cái găng tay đặc chế, trên cùng của găng tay là mô hình đầu người, tóc của một cái đầu trong số đó còn bị giật rơi mất: “Mấy người còn dùng dạo cụ kinh khủng như vậy? Đúng là âm hiểm.”
Trần Ca nói rồi còn muốn đi đỡ “quỷ nam”, kết quả “quỷ nam” lui ngay về sau, bò ra xa nửa mét: “Anh đừng đụng vào tôi! Anh đi đi, tôi tự đứng dậy được.”
“Cậu chắc không? Nhìn sắc mặt cậu xanh lắm đấy.”
“Đây là hóa trang! Anh mau đi tham quan đi, không cần quan tâm tôi!” Quỷ nam quật cường tự mình bò về tủ sắt, tiện tay đóng cửa lại.
“Vậy cậu cẩn thận nhé.” Trần Ca đổi chuông báo thức, trong trường hợp đặc biệt, bài hát này quả thực rất kích thích.
Sau gáy bị vật gì đụng phải, Trần Ca quay đầu nhìn lại, “xác nữ” giữa không trung vẫn đang đung đưa.
Anh đưa tay túm lấy hai chân của “xác nữ”, cảm giác lạnh lẽo cứng ngắc. Trên quần áo bệnh nhân của “xác nữ” còn viết một cái tên: Hứa Trân Trân.
“Chế tác cũng coi như khá ổn, thế nhưng không so được với con rối trong nhà ma của mình.”
Trần Ca thuận miệng phê bình vài câu rồi tiếp tục đi về phía trước. Anh chưa đi được bao xa, “xác nữ” giữa hành lang lại đung đưa.
Đi qua chỗ rẽ mới xem như chính thức bước vào Bệnh Viện Điền Đằng, trên vách tường trắng tinh đọng lại vết máu đã khô, viết rất nhiều dòng đại loại như “tôi không muốn chết”, rồi cả “một bộ phận của tôi”.
“Cốt truyện trong cảnh tượng của nhà ma này có hơi loạn, chắc du khách cần phải tự mình tiến vào bên trong để thăm dò, thông qua tìm kiếm các loại manh mối để hoàn thiện manh mối chính của câu chuyện ban đầu.”
Trần Ca đi trên hành lang bệnh viện, hai bên cửa sổ đều là được vẽ lên, có điều kết hợp với hiệu quả đặc biệt của ánh sáng, cho người ta cảm giác như bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có gì đó chạy qua.
Người thiết kế nhà ma này cũng là một người tài giỏi, cửa sổ hai bên thật thật giả giả đan xen, lúc Trần Ca đi tới cái cửa sổ thứ tư, bên trong đột nhiên thò ra một bàn tay chụp lấy anh.
Chuyện càng quá đáng hơn còn ở phía sau, trần nhà trên đầu cũng có ẩn cơ quan.
Trong chớp mắt khi cơ thể anh bị túm lấy, đầu người giấu trên trần nhà đập xuống phía dưới, vừa khéo rơi vào lòng Trần Ca.
Nếu đổi thành người khác đi vào, không chừng đã gào ầm lên, nhưng Trần Ca lại mang sự bình tĩnh xưa giờ chưa từng có, một tay anh nhấc đầu người lên, trong chốc lát còn có cảm giác hoài niệm: “Lúc mình bốn năm tuổi còn ôm mấy thứ này chạy khắp nơi, chớp mắt đã nhiều năm vậy rồi.”
Bên kia cửa sổ, diễn viên nhà ma đang túm lấy Trần Ca nghe được mấy lời này của anh, có hơi chột dạ.
Bốn năm tuổi ôm đầu người chạy khắp nơi? Bối cảnh gia đình kiểu gì đây?
Người nọ lẳng lặng buông tay, lại rúc vào trong cửa sổ.
Ánh sáng bên trong nhà ma càng lúc càng mờ, cách nhau vài mét mới đặt một chiếc đèn xanh, hành lang càng trở nên chật hẹp, hai bên bắt đầu xuất hiện các loại phòng.
“Phòng giải phẫu? Vừa đến đã gặp khẩu vị mặn như này?” Trần Ca dừng lại trước cửa căn phòng đầu tiên, nhìn ra bốn phía, đây là thói quen hình thành sau nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, trước khi tiến vào một nơi mà mình không biết, phải xác định hoàn cảnh xung quanh.
Anh quay đầu nhìn lại con đường vừa đi, ở tủ sắt có khúc rẽ, bảo vệ đã đi theo anh không biết từ lúc nào. Anh ta đeo mặt nạ quỷ, vừa đỡ nam quỷ từ trong tủ ra.
“Xem ra quá trình tham quan bình thường hẳn là được tiến hành dưới sự truy đuổi của quỷ quái, như thế càng có bầu không khí, cũng càng hồi hộp kích thích hơn.”
Quỷ nam trong tủ sắt sợ cứng người, dựa lên người anh ta, bảo vệ quỷ cũng rất lúng túng, không khí khủng bố đang yên đang lành bị phá hỏng.
“Nếu như chỉ có hai người thì cũng chẳng có gì, nhưng tại sao mình có cảm giác phía sau còn người thứ ba bám theo?” Trần Ca để ý, cất bước đi vào trong phòng giải phẫu.
Bàn ghế chất đống xung quanh, từng mô hình người giả bị dội máu nhân tạo lên, ném ở trong phòng, cảnh tượng có phần đẫm máu.
“Cảnh này là phong cách thiết kế ưa chuộng trong nhà ma kiểu Âu Mỹ với Nhật.” Thứ Trần Ca theo đuổi là khủng bố và sợ hãi, máu me chỉ là phương thức thể hiện thô bạo nhất.
Hai mắt anh đảo qua phòng giải phẫu, điều khiến Trần Ca chú ý nhất chính là trong phòng không có diễn viên ẩn mình, tất cả đều là mô hình con rối sứt mẻ.
Anh nhặt đại vài mô hình lên nhìn thử, trên cơ thể của mỗi mô hình đều khuyết thiếu một bộ phận, mà toàn bộ quần áo bệnh nhân trên người mô hình đều viết cùng một cái tên: Hứa Trân Trân.
“Ông chủ nhà ma cố ý yêu cầu sao?” Trần Ca nhớ lại đoạn video xem ở phòng bảo vệ, bên trong cũng không đề cập đến cái tên này.
“Hứa Trân Trân? Lẽ nào cô gái lơ lửng ở đoạn cuối của video giám sát là cô ta?”
Trần Ca thả mô hình xuống, rời khỏi phòng giải phẫu, bảo vệ quỷ và quỷ nam đều không còn bóng dáng, hình như đã ra khỏi nhà ma.