Hệ thống nhà ma

Chương 194: Đau quá! Đau quá!

Chương 194: Đau quá! Đau quá!

Trong văn phòng ngoại trừ máy ghi âm và tờ báo thì Trần Ca còn phát hiện rất nhiều thứ liên quan đến Hứa Trân Trân.
Ví dụ như có một khung ảnh vỡ vụn ở giá sách trong góc phòng, bên trong là hình hai người phụ nữ chụp chung với nhau, có điều mặt của hai người đều bị bôi trắng.
Trong ngăn kéo của văn phòng còn có một tờ di chúc của người đàn ông kia, trên đó cũng có nhắc tới ba chữ Hứa Trân Trân.
Cho đến tận bây giờ cái người tên Hứa Trân Trân này chưa từng lộ diện, nhưng mà khắp nơi trong nhà ma đều xuất hiện những thứ liên quan đến cô ta.
“Bệnh Viện Điền Đằng dùng tin tức trong thực tế để xây dựng cảnh tượng, chẳng lẽ họ không sợ Hứa Trân Trân sẽ đến đây thật sao?”
Bản thân nhà ma cũng là nơi âm khí nặng, không có ánh mặt trời, hơn nữa vì cách bố trí cảnh tượng đặc thù mà nó luôn được ma quỷ lựa chọn làm nơi để ẩn thân.
“Người ta hay nói ngày có suy nghĩ, đêm ắt nằm mộng, mọi người trong nhà ma ai cũng nhắc đến tên của Hứa Trân Trân, chẳng may cô ta nghe được thì phải làm sao bây giờ?”
Bệnh Viện Điền Đằng không hề biết rõ tình huống cụ thể, họ chỉ tạo cảnh tượng rập khuôn theo những tin tức trên báo chí, thậm chí bọn họ còn bắt chước tất cả các manh mối vụ án để tạo thành các nút thắt, hành vi này nhìn thì như thông minh nhưng thật ra là đang chơi với lửa.
“Ngẩng đầu ba tấc có “thần linh”, không tin “thần” thì cũng đừng chạm thử vào “thần” chứ.”
Trần Ca có lá gan cực lớn, nhưng mà cũng không thể phủ nhận chuyện anh luôn mang lòng kính sợ đối với những thứ không biết, cho nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ tập luyện anh đều phải chuẩn bị thật tốt.
Tiến độ trải nghiệm Bệnh Viện Điền Đằng đã vượt qua phân nửa, các nút thắt cũng từ từ sáng tỏ.
“Nên đi ra rồi.” Trần Ca cũng không biết Hứa Trân Trân có ở trong nhà ma này hay không, anh là một người làm việc có mục đích rõ ràng, lần này đi vào nhà ma cũng chỉ để trải nghiệm mà thôi, không cần phải khám phá những thứ khác.
Trần Ca đi dạo một vòng, lại quay trở về đứng cạnh máy ghi âm, chuẩn bị cầm cuộn băng rồi rời khỏi.
Nhưng đến khi anh đến gần máy ghi âm lần thứ hai thì lại loáng thoáng nghe được tiếng khóc bị kìm nén.
Âm thanh này rất nhỏ, hình như được truyền ra từ trong máy ghi âm.
“Con quỷ bên trong cuộn băng muốn hiện ra sao?” Trần Ca lui về phía sau một bước, đưa tay nắm chặt bút bi trong túi, tay kia nhẹ nhàng khẽ đẩy “thi thể” trên bàn, anh sợ đến khi gặp phải sự cố ngoài ý muốn gì thì không chăm sóc được cho diễn viên này.
Nhưng chuyện khiến anh không ngờ tới chính là, tay anh mới chỉ động nhẹ thôi mà “xác nam” đang gục xuống bàn đột nhiên lại mềm nhũn rơi xuống dưới đất.
“Đã xảy ra chuyện rồi? Là Hứa Trân Trân sao?” Anh đã gặp qua quỷ thực sự, nên dĩ nhiên biết dưới tình huống như vậy rất có khả năng sẽ xuất hiện quỷ thật: “Mình không xui xẻo như vậy chứ? Đi tham quan nhà ma mà cũng gặp ma thật sao?”
Sau khi Trần Ca nghĩ đến việc mình được nhận danh xưng Người Lệ Quỷ Quan Tâm thì không bình tĩnh được nữa, anh nhanh chóng đỡ thi thể nam ở dưới đất lên, rất sợ làm chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất.
“Diễn viên chết thật trong lúc diễn, đây là cái chuyện quỷ quái gì vậy?”
Trần Ca vừa mới ngồi xổm xuống, nâng hai tay của diễn viên đó lên thì dưới gầm bàn vẫn luôn được diễn viên đó dùng cơ thể che kín đột nhiên có một cái đầu người chui ra.
Khoảng cách rất gần, Trần Ca cũng không kịp trốn, đầu người kia đụng thẳng vào trong ngực anh.
Nhịp tim tăng nhanh, qua vài giây mới ổn định lại.
Trần Ca nhìn đầu người ở trong ngực, lại nhìn “xác nam” dưới đất một chút, đã hiểu rõ tất cả: “Đại ca à, anh đang báo thù tôi vì tôi đã không nể mặt anh lúc ở trong phòng sinh sao?”
Ban nãy “xác nam” này úp mặt xuống bàn, mặt bị che mất nên hiện tại khi anh ta ngã xuống đất lộ mặt ra thì Trần Ca mới nhìn rõ, anh ta thậm chí còn chẳng buồn xóa lớp trang điểm lúc nãy, chỉ quét thêm một tầng máu nhân tạo lên người thôi.
Anh đưa ngón tay đặt dưới mũi “xác nam”, sau khi xác định vẫn còn thở thì Trần Ca đứng lên, anh cũng không định dừng lại ở chỗ này lâu nữa, nên rời khỏi luôn.
Trần Ca đi tới bên cạnh máy ghi âm, nhấn cái nút phía trên máy, bấm liên tục mấy cái thì anh chợt phát hiện ra rằng mặc kệ anh bấm cái nút nào thì đèn tín hiệu trên máy ghi âm vẫn sáng như thường.
“Không tắt được nữa sao?”
Trần Ca không thể để cuộn băng này lại Bệnh Viện Điền Đằng được, nhưng mà nếu cầm máy ghi âm của người ta về thì hình như hơi quá đáng.
Khi Trần Ca đang loay hoay bấm bấm vào máy ghi âm thì tiếng khóc nỉ non lúc nãy từ từ to lên, trong đoạn băng còn xuất hiện một ít tạp âm, hình như là âm thanh băng chạy, nghe không rõ lắm.
Trần Ca cố gắng nhớ lại đoạn giới thiệu về cuộn băng này, chỉ qua khoảng một hai giây sau, trong máy ghi âm đột ngột xuất hiện một âm thanh nhỏ khác.
Không phân biệt được nam hay nữ, chợt ré lên.
“Có người đang nói sao? Người đó muốn nói cái gì?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca liên hệ được với cuộn băng, anh cũng không dám khinh thường chút nào, lệ quỷ có thể khiến cho điện thoại màu đen cho vào mục phần thưởng chắc chắn không phải đèn đã cạn dầu.
Anh kiên nhẫn nghe thử, rất nhanh sau đó âm thanh kia lại xuất hiện.
“Đau...”
Giữa tiếng ồn của băng chạy, âm thanh cũng hơi sai lệch.
Khi cuộn băng được phát, Trần Ca càng ngày càng nghe rõ hơn: “Là giọng nói của một người đàn ông, cảm giác tuổi không lớn lắm.”
Anh lắng nghe vô cùng chăm chú, tỉ mỉ, đột nhiên cái nút trên máy ghi âm tự ấn xuống một cái.
Trần Ca quay đầu nhìn về phía “thi thể” trên mặt đất, người nọ cũng nghe thấy âm thanh hỗn tạp trong máy ghi âm, lặng lẽ lấy cái điều khiển từ xa nhỏ nhắn từ trong túi ra, nhấn nút một cái.
Bây giờ đã quá muộn để tắt máy ghi âm, lệ quỷ bên trong cuộn băng đã tỉnh lại, người đàn ông kia có ấn nút nào thì cũng vô dụng thôi.
“Đau quá...”
Giọng nói trong cuộn băng càng ngày càng to lên, hình như cảm xúc của lệ quỷ đang dần không thể khống chế được, biện pháp duy nhất mà Trần Ca nghĩ ra lúc này chính là mang theo máy ghi âm rồi rời khỏi nơi này.
“Xảy ra chuyện gì?” Sau khi bấm vài lần mà máy ghi âm không tắt, “thi thể” nằm trên đất vội vàng mở miệng nói chuyện rồi vịn bàn đứng dậy.
“Không phải là do thiết bị của mấy người trục trặc sao?” Trần Ca không còn cách nào, anh cũng không thể là nói mình đã nhét lệ quỷ vào trong máy ghi âm, bây giờ không lôi ra được.
“Chắc vậy.” Diễn viên nhà ma cũng không dám xác định, anh ta định tự tay tắt máy ghi âm đi, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp đụng vào thì đã nghe thấy một tiếng thét chói tai như bị bệnh tâm thần truyền ra.
“Đau quá!”
Diễn viên khẽ run rẩy, tay bắn về sau giống như bị điện giật.
“Anh sợ cái gì? Đây không phải là thứ do nhà ma của các người thiết kế ra sao?” Trần Ca đứng phía trước máy ghi âm để đề phòng có thứ gì đó xuất hiện ngoài ý muốn.
“Tôi đã có mặt khi đoạn băng được ghi lại, chắc chắn không có những lời này đâu!” Vẻ mặt “thi thể” nghiêm túc, rút điện thoại ra và gửi tin nhắn thoại vào trong một nhóm: “Ai đã ghi thêm vào cuộn băng trong phòng làm việc của viện trưởng vậy?”
Không ai trả lời, một lúc lâu sau, giọng nói trong cuộn băng càng trở nên điên cuồng, đầy thù hận và oán giận.
“Đau quá! Đau quá!”
Âm thanh giống như có một con dao thực sự đâm nát cơ thể người đó, lúc này người đàn ông đang cố gắng dùng tay che mấy lỗ đâm một cách luống cuống, bất lực tuyệt vọng nhìn vết thương xuất hiện càng nhiều.
Cơ thể diễn viên nhà ma đang run lẩy bẩy, giờ khắc này, anh ta hơi sợ hãi.
“Nhà ma của mấy người gan lớn thật, lại dám dùng tên thật, vụ án thật để xây dựng cảnh tượng, không sợ một ngày nào đó người ta sẽ đến thăm sao.” Trần Ca hạ thấp giọng nói xuống, nhìn chằm chằm người diễn viên nọ: “Tôi nghe nói là không thể tùy tiện nhắc đến tên người chết, lại càng không thể viết ra được, nếu không thì chuyện không tốt sẽ xảy ra.”
“Đừng nói linh tinh!” Giọng nói của diễn viên nhà ma lập tức to lên, anh ta kể tóm tắt lại chuyện xảy ra lúc này trong nhóm, sau đó miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói với Trần Ca: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, là lỗi kỹ thuật, không làm sao đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, “nữ quỷ đẩy xe” lúc nãy Trần Ca mới gặp đang chạy đến với vẻ mặt hoảng sợ!
Cô ta cầm một tờ giấy trong tay, gần như không thể thở nổi.
“A Thấm? Cô chạy tới chỗ tôi làm gì?” Vẻ mặt diễn viên đóng vai thi thể căng thẳng, anh ta vốn rất sợ, thấy diễn viên nữ diễn trò như thế thì trong lòng càng luống cuống.
“Trên tờ giấy có chữ viết! Lúc nãy tôi vô tình nhìn thấy.”
Cô gái đưa tờ giấy cầm trong tay đến trước mặt diễn viên đóng vai thi thể: “Hình như cô ta trở về rồi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất