Chương 193: Càng chơi càng vui
Máy ghi âm băng vốn rất phổ biến trong khoảng những năm 80 đến 90, nhưng với sự phát triển nhanh chóng của thời đại và Internet, chúng đã bị đào thải từ lâu.
Có thể là Bệnh Viện Điền Đằng muốn cho mọi người cảm nhận được thời kỳ đó nên đã để rất nhiều đồ cổ trong căn phòng này, trong đó máy ghi âm và đèn pin kiểu cũ chính là hai thứ tương đối nổi bật.
Cảnh tượng này khiến Trần Ca nhớ tới một bộ phim ma mà anh đã xem từ rất lâu trước đây, nội dung hình như là vào lúc nửa đêm máy ghi âm tự động phát ra âm thanh, những người nghe thấy âm thanh đó cuối cùng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Là đạo cụ sao?” Trần Ca hoàn toàn không thèm nhìn vào “thi thể” đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích, anh chỉ đi lướt qua người đó rồi hướng về phía giá sách.
Đến khi anh chỉ còn cách giá sách khoảng một mét thì phím trên máy ghi âm đột nhiên tự động ấn xuống.
“Cảm biến nhiệt sao? Không đúng, chắc là do nhân viên ở đây điều khiển từ xa.” Trần Ca quay đầu nhìn về phía sau, thi thể kia vẫn đang nằm trên bàn, cái đầu đang chôn sâu ở trong cánh tay.
So với thi thể kia thì Trần Ca càng tò mò về cái máy ghi âm trước mặt này hơn, sau khi phím ấn được đè xuống thì đèn tín hiệu sáng lên, kèm theo tiếng băng cassette đang chạy là tiếng của một người đàn ông trung niên vang lên.
“Bỏ qua cho tôi đi! Cầu xin mấy người! Tôi cầu xin mấy người đấy!”
Người đàn ông đang kêu khóc, dường như lúc này cái chết đã trở thành một thứ xa xỉ đối với ông ta.
Cùng với lời cầu xin tha thứ của người đàn ông đó là âm thanh cắt xé không ngừng truyền ra từ trong máy ghi âm, rất đẫm máu và trực tiếp, sau khi Trần Ca nghe thấy, anh gần như ngay lập tức tưởng tượng ra một hình ảnh như này trong tâm trí mình.
Xương bị đập gãy và da thịt bị cắt rời, đó thật sự là cách tra tấn tàn khốc nhất.
“Bệnh Viện Điền Đằng đã thông qua kiểm tra, chắc chắn lúc đó họ đã giấu nội dung trong băng này đi.”
Khi nghe thấy câu nói này của Trần Ca thì thi thể đang gục mặt trên bàn khẽ nhúc nhích một cái, sự thật cũng gần giống với những gì Trần Ca vừa đoán, nội dung trong máy ghi âm đã bị thay đổi, đây chính là trải nghiệm có độ khó cao nhất được chuẩn bị riêng cho Trần Ca.
Trần Ca cũng đã quen với nỗi sợ hãi và kinh hoàng, nhưng sự tàn nhẫn và đẫm máu này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, đó là một phản ứng mà người bình thường nào cũng sẽ có.
“Tại sao còn chưa hết? Họ muốn để thứ trong máy ghi âm thành nhạc nền cho cảnh này sao?” Trần Ca kiên nhẫn lắng nghe vì anh đoán rằng có những manh mối được ẩn giấu trong bản ghi âm này, nhưng sau khi nghe gần một phút đồng hồ thì bên trong vẫn chỉ là những âm thanh bị tra tấn cùng tiếng cầu xin tha thứ.
“Mất máu một phút đồng hồ là đã sớm bị choáng váng rồi, làm sao có thể còn nhiều sức lực cầu xin như vậy? Nhưng người lồng tiếng cho bản ghi âm này cũng lợi hại thật, có thể tạo ra được bầu không khí tuyệt vọng như thế này.”
Nghe đến gần cuối thì giọng người đàn ông càng ngày càng yếu đi, và ông ta đang bắt đầu thú nhận theo yêu cầu của một thứ gì đó.
Cho đến lúc này Trần Ca mới biết được người bị hại chính là viện trưởng của Bệnh Viện Điền Đằng, một người đàn ông có thể làm bất cứ thứ gì chỉ để kiếm được tiền.
“Không ngờ rằng đây lại là một câu chuyện xưa về ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.” Trần Ca kiên trì nghe đến cuối, viện trưởng thừa nhận chính mình đã mắc phải tất cả những tội trạng đó, trước khi chết ông ta cũng đau khổ cầu xin những con quái vật này, ông ta hi vọng rằng những con quái vật này sẽ không làm tổn thương con gái của ông ta.
Chuyện xưa đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, viện trưởng mới vừa cầu đừng làm hại con gái ông ta xong thì trong máy ghi âm vang lên tiếng mở cửa, sau đó truyền ra một giọng thét chói tai của phụ nữ, cùng với tiếng viện trưởng hô một câu: Trân Trân chạy đi!
Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc, câu chuyện này khiến Trần Ca cũng không biết nên đánh giá như thế nào.
Viện trưởng có tội, con gái ông ta có khả năng vô tội, nhưng cũng có thể là đồng lõa, có điều những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là... trong khoảng thời gian viện trưởng bị con quái vật tra tấn thì con gái ông ta đã nhìn thấy tất cả, như vậy kết quả của cô ta có khả năng là cũng sẽ bị hành hạ đến chết.
“Tất cả những mô hình con rối trong Bệnh Viện Điền Đằng đều được ghi ba chữ Hứa Trân Trân lên trên, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?” Bệnh Viện Điền Đằng vô cùng nổi tiếng trong giới nhà ma, tất cả những cảnh tượng trong này đều được thiết kế bởi một đội ngũ chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, một nhà ma di động có thử thách với mức độ khó nhất chắc chắn sẽ ẩn giấu đòn sát thủ nào đó.
“Vai trò của diễn viên trong nhà ma là giả ma giả quỷ, có phải tất cả những gì họ làm là để tạo ra một con quỷ thật sự không?”
Từ “xác nữ” treo trên hành lang lúc mới vào nhà ma đến những mô hình bị mất các bộ phận trong phòng giải phẫu, Bệnh Viện Điền Đằng đã để lại cái tên Hứa Trân Trân này ở nhiều nơi khác nhau, Trần Ca cũng đã đoán được một ít nguyên nhân khiến cho bọn họ làm như vậy.
“Hóa trang cho diễn viên rất thật, sau khi du khách chạm vào là họ cũng có thể phân biệt được thật giả, cho nên bọn họ có thể đang muốn làm ra một con “quỷ thật” không thể chạm vào được, nhưng lại luôn có cảm giác như nó đang đi theo, nhân vật đảm nhận vai trò này chính là Hứa Trân Trân.”
Ý tưởng của Bệnh Viện Điền Đằng rất tốt, cũng mang đến cho Trần Ca rất nhiều gợi ý: “Muốn có quỷ thật thì có gì khó đâu?”
Trần Ca nhìn cuộn băng sắp chạy hết bèn lấy tay đè lên phím ấn trên máy ghi âm, anh đưa lưng về phía “thi thể”, những người trong phòng không thể biết được anh đang chuẩn bị làm gì.
“Trên thị trường đã không còn bán loại máy ghi âm kiểu này nữa, chỉ có thể lên mấy trang đồ cũ tìm kiếm dựa vào vận may, hiện tại vất vả lắm mới thấy một cái vẫn còn sử dụng được, tranh thủ nghe thử cái băng cassette của mình xem.”
Anh lấy cái băng trong máy ra rồi đặt băng cassette của mình vào giữa, rồi ấn nút play.
Băng cassette bắt đầu chuyển động, nhưng máy ghi âm lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.
“Băng trống sao?” Trần Ca đợi một hồi, cũng không bấm nút ngừng chạy băng, anh đi dạo xung quanh phòng, hình như đang rất hưởng thụ quá trình tìm ra lời giải này.
Do mới vừa đi ra từ nơi như Khu Nội Trú Số Ba nên việc đi vào Bệnh Viện Điền Đằng giống như là đang đi nghỉ phép, Trần Ca cảm thấy cơ thể mình đang được thả lỏng đến cùng: “Nhà ma đúng là nơi tuyệt vời để người hiện đại giải phóng áp lực của họ, đợi khi nào ra khỏi đây mình phải sửa lại hết mấy dòng quảng cáo trên website mới được.”
Trần Ca đi dạo trong phòng một lúc, nhặt mấy tờ báo ố vàng trên mặt đất lên, anh nhìn lướt qua thì phát hiện hình như mấy tờ báo này không phải làm giả, trên mặt báo có ghi ngày tháng, là báo của mấy năm trước.
“Tờ báo buổi sáng Tân Hải?” Trần Ca cảm thấy hứng thú, hình như câu chuyện in ở mặt trên tờ báo là thật.
Bốn năm trước, có một người phụ nữ chạy đến bệnh viện bỏ hoang để tự sát, sau khi điều tra thì mới biết được người chết tên là Hứa Trân Trân, cha của cô ta chính là viện trưởng bệnh viện, mà ông ấy đã tự sát trong văn phòng của mình vào mười mấy năm trước vì sợ tội.
Địa điểm giống nhau nhưng người thì khác, vụ án tự tử kỳ quái này khiến cho người dân ở Tân Hải chấn động.
Pháp y xác định là người phụ nữ đó tự sát, nhưng mà sau khi người đó chết không lâu thì trên thân thể cô ta bắt đầu xuất hiện những dấu tay màu đỏ rõ ràng, trông vô cùng kỳ lạ.
Cuối cùng thì vụ án này cũng không được giải quyết, cũng không có một người nào tiếp nhận vụ án nữa.
“Người chết tên là Hứa Trân Trân, xem ra đây chính là quả trứng màu mà Bệnh Viện Điền Đằng cất giấu.” Trần Ca đặt tờ báo xuống, du khách nhát gan, chắc chắn sẽ thét chói tai mà chạy đi lâu rồi, làm gì có khả năng phát hiện ra mấy thứ này.
Người nào gan lớn thì sẽ lục soát cẩn thận, nhưng đến khi bọn họ biết Hứa Trân Trân là người thật thì chắc chắn tâm lý của họ cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng, bắt đầu nghi ngờ bản thân, không ngừng ám thị tâm lý cho mình, khiến cho nội tâm càng hoảng sợ hơn.
Ý tưởng thiết kế của Bệnh Viện Điền Đằng rất toàn diện, chỉ tiếc là những người thiết kế đã hành nghề vài chục năm này lại chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp phải loại du khách giống như Trần Ca.
“Nhà ma này càng chơi lại càng vui.” Trần Ca nhớ lại bản đồ mà mình đã nhìn thấy trong phòng bảo vệ, hiện tại anh đã đi qua hai phần ba cảnh tượng, khoảng cách đến lối ra càng ngày càng gần.