Hệ thống nhà ma

Chương 196: Đung đưa sang trái sang phải

Chương 196: Đung đưa sang trái sang phải

“Không làm chuyện thẹn với lòng thì sao sợ quỷ gõ cửa. Nói đi nói lại, các người vẫn muốn dùng Hứa Trân Trân để kiếm tiền.”
Trần Ca đã biết rõ nguyên nhân hậu quả của vấn đề, Bệnh Viện Điền Đằng vốn chỉ muốn thông qua việc tạo bầu không khí, làm ra một con quỷ hư cấu không hề tồn tại, nhưng không ngờ con quỷ này lại xuất hiện thật rồi.
“Dừng lại, đừng qua đây!”
Diễn viên nữ hét lên một tiếng, có điều âm thanh của cô ta nhanh chóng bị một giọng nam tê tâm liệt phế ngắt ngang.
“Đau! Đau quá!”
Giọng người đàn ông vang lên lần nữa, lần này cả ba người trong căn phòng đều sững sờ, kể cả Trần Ca cũng vậy.
“Anh Lâm, không phải tôi nghe nhầm chứ?” Cánh tay diễn viên nữ run rẩy: “Âm thanh ban nãy hình như là phát ra từ trong máy ghi âm.”
Diễn viên nam cũng hoàn toàn hoảng loạn, anh ta vô cùng chắc chắn rằng âm thanh vừa nãy không phát ra từ máy ghi âm.
Hai diễn viên run lẩy bẩy nhìn ra sau lưng Trần Ca, Trần Ca bị nhìn tới nỗi giật mình: “Đằng sau tôi có thứ gì sao?”
Anh nắm chắc lấy bút bi trong túi, hai chân căng cứng.
“Không phải ở đằng sau người anh…” Diễn viên nhà ma nói xong thì trực tiếp lùi vào góc hành lang, giữ khoảng cách ba mét với Trần Ca.
“Không phải đằng sau tôi, thế các người chạy cái gì?” Trần Ca cắn răng, nghiến răng nghiến lợi hỏi, mấy tên này xảy ra chuyện thì chạy cũng nhanh phết.
Lúc trước nhà ma của anh xảy ra vấn đề gì, không cần biết là quỷ thật hay quỷ giả, anh đều là người đầu tiên xông lên.
“Đau quá, đau quá…”
Chuyện càng làm người ta kinh ngạc hơn nữa đã xuất hiện, mỗi lần âm thanh của người đàn ông đó vang lên lại là ở một vị trí khác nhau.
Dường như âm thanh này đang di chuyển về phía trước một chút, giống như là ở lối đi trong phòng có một người đàn ông thương tích đầy mình đang chậm rãi động đậy thân thể.
“Đau, đau quá đi!” Sau khi âm thanh của người đàn ông biến mất khoảng hai ba giây, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt diễn viên nữ!
“A!”
Tiếng hét thất thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ, diễn viên nữ kia vốn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, cô ta cứ chạy về lối đi phía trước mà không hề quay đầu lại nhìn.
“A Thấm!” Diễn viên nam bị dọa tới mức không dám tuỳ ý động đậy, cả người anh ta như dán vào tường, hai người ở cùng nhau vẫn còn cảm thấy sợ, bây giờ lại chỉ còn lại mỗi mình anh ta thôi.
Trần Ca lấy máy ghi âm ra, đèn chỉ thị bên trên vẫn sáng như cũ, rất giống một cái nhãn cầu màu đỏ, cuộn băng ở bên trong vẫn đang quay, nhưng âm thanh của người đàn ông lại chạy ra đến tận hành lang rồi.
“Nó chạy ra khỏi cuộn băng rồi sao?” Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Trần Ca đã phán đoán được sơ sơ về thực lực của lệ quỷ trong cuộn băng.
Tàn niệm và lệ quỷ cấp thấp nhất không thể nào rời xa vật kí sinh, ví dụ như Tiểu Tiểu trước nay chưa từng rời xa búp bê vải.
Mạnh hơn Tiểu Tiểu một chút thì là ma gương và Bút Tiên, thi thoảng bọn chúng có thể rời khỏi vật kí sinh, thế nhưng chỉ có thể ở lại trong một đoạn thời gian rất ngắn.
Cao hơn chút nữa là bóng quỷ cao gầy ở Khu Nội Trú Số Ba, phần lớn thời gian bọn chúng đều đạp lên trên vai của người sống, nhưng mà rời khỏi người sống vẫn có thể tồn tại trong khoảng thời gian rất dài.
Cao cấp nhất đương nhiên chính là áo đỏ, áo đỏ không cần nương nhờ bất kì đồ vật nào, bọn chúng mới có thể gọi là “quỷ” chân chính.
“Thực lực của lệ quỷ cuộn băng này có lẽ nằm giữa Bút Tiên và bóng quỷ cao gầy, mạnh hơn Bút Tiên nhưng lực chiến đấu lại không bằng bóng quỷ cao gầy.”
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông thi thoảng lại vang lên bên hành lang, anh ta không có mục đích gì, không làm khó diễn viên nam bị dọa đến chân mềm nhũn kia, cũng không đuổi theo diễn viên nữ đang chạy thục mạng nọ.
Con quỷ này vô cùng kì quái, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Miệng thì luôn kêu đau, trước khi anh ta chết đã phải chịu đựng chuyện gì?” Trần Ca rút trúng Cuộn Băng Khóc Thút Thít, muốn cho lệ quỷ bên trong cuộn băng nghe lời, cách tốt nhất chính là giúp đối phương buông bỏ chấp niệm.
Vì không tìm thấy máy ghi âm, Trần Ca vẫn luôn không có cơ hội giao lưu với lệ quỷ cuộn băng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
“Đau quá, đau quá…”
Âm thanh của người đàn ông dừng lại trên hành lang một lúc, sau đó lại chầm chậm đi về phía cửa vào của nhà ma.
“Có phải anh ta đã phát hiện ra cái gì không?” Ánh mắt Trần Ca lạnh đi, rất có thể lệ quỷ bên trong cuộn băng đã nhận ra con quỷ thật trốn trong nhà ma rồi!
Suy nghĩ này xẹt qua đầu một cái lại đi mất, Trần Ca cầm máy ghi âm lên rồi chạy ra khỏi phòng.
Diễn viên nam ở cửa cũng nghe thấy âm thanh xa dần, anh ta mở điện thoại vào nhóm chat, ấn vào tin nhắn thoại rồi hét to: “Quỷ đi về phía mọi người rồi! Chạy mau! Chạy ra theo hướng cửa vào đi!”
Ban đầu mấy diễn viên ở cảnh tượng trước vốn cũng không sợ lắm, nghe được tiếng hét to của diễn viên nam, bọn họ hoảng loạn, mọi người đều là nhân viên nhà ma, không có lí do gì hại người của mình cả.
“Nhanh! Nhanh! Thứ kia đã sang đó rồi!”
Diễn viên nam nói xong thì tự mình chạy về hướng ngược lại với lệ quỷ, anh ta vội vội vàng vàng, đến lời nhắn lại của đồng nghiệp cũng không kịp xem.
“Cứ gọi vậy có tác dụng gì?”
Trần Ca đuổi theo, anh và âm thanh của lệ quỷ giữ đúng khoảng cách hai tới ba mét.
Khi đi ngang qua phòng sinh, Trần Ca vừa đi lướt qua xe đẩy thì có một cô gái dáng người nhỏ nhắn chạy ra từ trong căn phòng chất đầy cơ quan nội tạng phía trước.
Cô ta vừa mở cửa ra đã nghe thấy âm thanh của lệ quỷ.
“Đau quá!”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên ở trước cửa, cô gái nhìn hành lang trống rỗng trước mắt, rồi lùi về sau vài bước, ngã xuống trong đống cơ quan nội tạng: “Là ai đang nói chuyện? Ra đây, mau ra đây đi!”
Âm thanh lanh lảnh đem theo tiếng khóc nức nở, cô ta cầm chiếc điện thoại, nhắn tin vào trong nhóm chat nhưng lại không có ai đáp lời.
“Đau quá! Đau quá!”
Âm thanh của lệ quỷ tiến vào trong phòng, cô gái chỉ nghe thấy âm thanh nhưng lại không nhìn thấy người, vết trang điểm trên mặt cô đều bị dọa lấm lem hết rồi.
Bên cạnh không có bất kỳ vật gì cả, cô gái lùi vào trong chỗ mô hình nội tạng, ôm mô hình trên mặt đất lên rồi chuẩn bị vùi mình xuống.
Nãy giờ Trần Ca đi đằng sau lệ quỷ, lúc anh vào cửa nhìn thấy cảnh này cũng bị hành vi của cô gái làm kinh ngạc.
Anh rảo bước đi vào trong phòng, kéo cô gái từ trong đống mô hình nội tạng ra: “Thông báo cho người của các cô, rời đi từ cửa vào kia.”
Cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay Trần Ca, cô gái lấy lại tinh thần lần nữa, lảo đảo chạy ra phía bên ngoài.
Âm thanh của lệ quỷ không đuổi theo cô gái, sau khi đi loanh quanh một vòng trong căn phòng, nó lại tiến vào phòng giải phẫu.
Lần này Trần Ca có thể chắc chắn con quái vật này đang tìm thứ gì đó.
Cuối hành lang vang lên tiếng vách tường chuyển động, cô gái thông báo cho diễn viên ở cảnh tượng đằng trước, bọn họ đã rời đi, có lẽ trong nhà ma hiện giờ chỉ còn mỗi Trần Ca là người sống thôi.
“Để tôi xem xem rốt cuộc anh đang tìm kiếm thứ gì?”
Trần Ca nắm bút bi, cầm máy ghi âm lên, theo âm thanh của lệ quỷ đi thẳng tới cổng ra vào Bệnh Viện Điền Đằng.
Trên hành lang chật hẹp, một ánh đèn xanh lục nhấp nháy lúc sáng lúc tối, chiếu sáng cả đoạn hành lang một cách vô cùng quỷ dị, mà ở cuối hành lang, có một xác nữ đã khô đang đung đưa sang trái sang phải.
“Đau quá…”
Âm thanh của lệ quỷ dừng lại trước xác nữ, Trần Ca cũng đi đến bên cạnh mô hình xác chết, anh nhìn vào cái xác khô ở giữa hành lang, trong lòng hơi sợ hãi.
Lúc anh vừa mới tiến vào trong nhà ma, sau khi dìu nhân viên từ trong tủ sắt dậy, anh cảm giác có thứ gì đụng vào vai mình, quay đầu lại nhìn mới phát hiện là “xác nữ” đang run rẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất