Chương 197: Du khách vẫn còn ở bên trong?
“Xem ra Hứa Trân Trân trốn trong xác nữ này.”
Trần Ca nhìn chằm chằm “xác nữ” đang treo ở lối vào, trong lòng cũng hơi ớn lạnh, ai có thể ngờ rằng bên trong mô hình được treo trên cửa vào lại giấu một con quỷ thật sự.
Mỗi một người sống đều tiến vào trong dưới tầm mắt soi mói của cô ta, thậm chí có không ít du khách còn từng động vào người cô ta nữa.
“Hiện tại mình phải làm rõ một vấn đề khác, tại sao lệ quỷ cuộn băng lại chủ động tìm đến Hứa Trân Trân, giữa hai người họ còn ẩn giấu mối quan hệ nào đó, hay là lệ quỷ cuộn băng chỉ đơn thuần đi tìm những con quỷ khác, muốn ăn sạch chúng.”
Trần Ca không biết Hứa Trân Trân là tàn niệm hay là lệ quỷ, anh chỉ biết rằng người phụ nữ này đã định cư ở Bệnh Viện Điền Đằng từ rất sớm, cũng chính vì sự tồn tại của cô ta mới giúp Bệnh Viện Điền Đằng nổi tiếng lên.
“Trong thời gian Bệnh Viện Điền Đằng kinh doanh ở Tân Hải vẫn chưa từng xuất hiện việc du khách bị thương vong, từ đó có thể thấy rằng Hứa Trân Trân này không có ác ý quá lớn đối với người sống.” Trần Ca có lòng muốn bỏ qua cho Hứa Trân Trân, nhưng hiện giờ anh vốn không thể điều khiển lệ quỷ trong cuộn băng.
Tiếng kêu thảm của lệ quỷ chốc chốc lại vang lên không ngừng, nó xoay quanh cái xác nữ đang treo lơ lửng, dường như xác nữ cảm nhận được sự uy hiếp, cả người không ngừng đung đưa.
Qua mười mấy giây sau, cả người xác nữ bị một nguồn lực vô hình xé rách, cơ thể nó bị xoắn lại thành một góc kỳ quái, một cái chân bị xé xuống.
“Quỷ trong cuộn băng muốn nuốt chửng Hứa Trân Trân?” Không biết có phải ảo giác hay không, không ngờ Trần Ca lại thấy mặt của mô hình xác nữ lộ ra biểu cảm đau khổ. Mà lúc xác nữ lộ ra biểu cảm đau khổ ấy, quỷ trong cuộn băng lại im lặng, anh ta vốn đang gào thét, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.
“Cái tên này đang muốn áp đặt những đau khổ của mình lên người con quỷ khác sao? Hay là còn có ẩn tình nào khác?” Trần Ca sững người ra một lúc, cái chân còn lại của mô hình “xác nữ” cũng bị xé xuống rồi.
…
Hội trường tầng ba, cửa nhà ma.
Du khách xếp hàng đứng đợi đang bàn tán ầm ĩ, người phụ trách nhìn mấy đường nhấp nhô trên màn hình chiếu, vẻ mặt gần như không nhịn được nổi nữa.
Hiệu quả cách âm của nhà ma bình thường, trong lúc đó cũng có thể nghe thấy mấy tiếng hét, đáng tiếc đều là giọng nữ.
Một du khách nam đi vào, kết quả từ trong nhà ma phát ra tiếng hét của nữ, đây là lần đầu tiên người phụ trách Bệnh Viện Điền Đằng thấy được chuyện thần kì như vậy đấy.
“Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Anh ta nhìn chằm chằm vào đỉnh của đồ thị, đồ thị biểu thị nhịp tim của Trần Ca đạt mức cao nhất là 96, suýt chút nữa là được 100 rồi.
“Ông chủ, chuyến tham quan này của các người còn bao lâu nữa mới kết thúc? Chúng tôi đã đợi mười mấy phút rồi.” Bên cạnh có du khách bắt đầu không hài lòng.
“Yên tâm đi, đừng vội, nhiều nhất là năm phút nữa du khách đó sẽ ra ngoài rồi.” Trong lòng người phụ trách cũng cảm thấy không chắc chắn lắm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong nhà ma có một nút thắt đặc biệt để chuẩn bị cho những du khách bạo dạn, hai bên đều mở nhà ma, anh ta không thể nào không phát hiện ra đâu nhỉ? Là chỗ nào xảy ra vấn đề cơ chứ?”
Vào lúc người phụ trách vẫn đang trầm tư, chỗ cửa ra nhà ma đột nhiên vang lên những tiếng bước chân vội vã.
“Cuối cùng cũng ra rồi! Chạy nhanh như thế, chắc chắn đã bị dọa không nhẹ.” Người phụ trách nghe tiếng bước chân, anh ta lại quay đầu loại nhìn màn hình chiếu, tự an ủi bản thân: “Tôi nói sao có thể có người vào nhà ma vẫn có thể giữ nhịp tim dưới 100 chứ, chắc chắn là do đạo cụ trục trặc rồi.”
Anh ta rút loa ra nói với mọi người: “Người trải nghiệm đầu tiên sắp ra ngoài rồi, chúng ta có thể so sánh một chút về sự thay đổi trước sau của anh ấy, rồi hỏi cảm giác của anh ấy sau khi thử nghiệm.”
Nghe người phụ trách nói như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cửa ra của nhà ma.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “bang”, cánh cửa gỗ và tấm màn dày ở cửa ra bị mở tung.
Có người ra ngoài rồi!
Cô mặc một bộ đồ bệnh nhân cỡ lớn, tóc đen bết dính vào cổ, mồ hôi lạnh làm nhòe hết lớp trang điểm trên mặt, nhìn từ xa chỉ có thể thấy một đôi mắt mang đầy sợ hãi.
“Sao lại là con gái?” Du khách cách cửa ra vào gần nhất giật nảy mình: “Sự thay đổi này quá lớn rồi đấy chứ!”
“A Thấm?” Người phụ trách nhà ma quên bỏ loa ra, anh ta nhìn diễn viên nữ đang xông ra, trợn tròn hai mắt.
Du khách vào trong tham quan, sao diễn viên nữ giả làm ma lại chạy ra trước rồi?
Theo sát sau diễn viên nữ lại có tiếng bước chân vang lên, lần này không cần người phụ trách nói nữa mà tất cả các du khách đều nhìn về hướng cửa ra.
Bức màn mở ra, một diễn viên nam mặt đầy máu xông ra ngoài, tốc độ của anh ta rất nhanh, dường như là đã gặp phải điều kinh sợ gì, vừa chạy ra khỏi nhà ma chân đã mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
“Chuyện gì đây?”
“Đây là hoạt động của nhà ma sao?”
Trên bục cao, người phụ trách còn chưa hoàn hồn thì người đã đờ ra: “Sao lại có thêm một người chạy ra nữa rồi?”
Đứng bên ngoài nhìn vào trong nhà ma, lối ra đen ngòm không có một tia sáng, người ở bên ngoài căn bản không biết bên trong nhà ma đã xảy ra chuyện gì.
Người phụ trách bước xuống bục cao, anh ta cầm loa chạy qua, muốn hỏi thử hai diễn viên xem trong nhà ma đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta còn chưa đi tới, cánh cửa gỗ chỗ cửa vào lại bị mở ra.
“Rầm!”
Lần này lại còn lấy lực nhiều hơn, hai nam một nữ, ba diễn viên đồng thời xông ra.
Cả ba người đều trang điểm ma quỷ, nhưng nhìn lại thấy người nào cũng thê thảm không kém nhau, cô diễn viên nữ thân hình nhỏ bé kia còn đang nước mắt lưng tròng, trong túi quần áo còn cắm nửa đoạn tay cùng một cái mô hình thận.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Người phụ trách hỏi ra tiếng lòng của tất cả các du khách đang có mặt ở đây.
“Sếp Hồ, bên trong có quỷ làm loạn rồi! Là thật đấy, Hứa Trân Trân đến rồi!” Trong số mấy diễn viên chỉ có bảo vệ quỷ là bình thường nhất, anh ta cầm điện thoại chạy về phía người phụ trách: “Anh nghe tin nhắn thoại đi, anh Lâm và A Thấm đều nhìn thấy rồi, Tiểu Dạ cũng gặp rồi, là thật đấy!”
“Trước tiên cậu đừng nói với tôi cái này.” Người phụ trách đẩy điện thoại sang một bên, nhìn diễn viên ma đang nằm dưới đất: “Các người đều chạy ra ngoài rồi, du khách đâu?”
“Du khách?” Bảo vệ quỷ quay đầu lại nhìn những diễn viên khác, ấp a ấp úng: “Du khách, hình như vẫn còn ở bên trong?”
“Vẫn còn ở bên trong?”
Người phụ trách cảm thấy gần như choáng váng, anh ta hành nghề đã được mười năm, đây là lần đầu tiên gặp chuyện diễn viên của cả nhà ma bị dọa chạy ra ngoài, chỉ còn lại một mình một du khách ở lại trong nhà ma tham quan.
“Đợi đã! Các người đều bị dọa chạy ra ngoài, du khách vẫn còn đi dạo một mình trong đó, vậy chẳng phải anh ta đã tưởng quỷ thật là diễn viên rồi à!”
“Có lẽ vậy, nghe Tiểu Dạ nói hình như du khách đó vẫn luôn theo sau con quỷ.”
Nghe đến đây, hai mắt người phụ trách tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngã xuống, bản thân rốt cuộc đã chọc phải loại quái vật gì đây!
“Sếp Hồ, hiện giờ chúng ta phải làm sao? Báo cảnh sát hả?”
“Ngày đầu tiên mở cửa đã báo cảnh sát, các người muốn thua hết luôn à!” Người phụ trách trừng bảo vệ quỷ: “Đem đồ lên, cùng tôi vào trong tìm người! Còn các người nữa, đều đứng dậy hết cho tôi!”
Mấy diễn viên bị người phụ trách buộc phải đứng lên, người phụ trách trên thân mặc đồ Tây chỉnh tề cầm loa lên, dẫn theo vài con “quỷ” cẩn thận đi vào cửa ra của nhà ma.