Hệ thống nhà ma

Chương 199: Khu chung cư Phương Hoa Uyển

Chương 199: Khu chung cư Phương Hoa Uyển

“Ngay cả các chú cũng không tìm thấy thông tin của mấy bệnh nhân đó?” Trần Ca hơi giật mình: “Có thể nói với cháu là ba người nào không? Nói không chừng cháu có thể cung cấp manh mối cho các chú đấy.”
“Chuyện xảy ra bốn, năm năm trước cậu cũng biết sao?” Trần Ca từng mang tới rất nhiều điều bất ngờ cho đội trưởng Nhan, ông thấy Trần Ca từng góp sức trong vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An, vì thế mới quyết định để lộ một chút tin tức: “Năm năm trước ba bệnh nhân này ở Khu Nội Trú Số Ba, lần lượt là phòng số 7, phòng số 9 và phòng số 10.”
Trần Ca âm thầm nhớ những thông tin đội trưởng Nhan nói, đối chiếu với tư liệu bác sĩ Cao cho, bệnh nhân phòng số 7 mắc hội chứng Cotard, cho rằng các cơ quan nội tạng của mình đều có vấn đề, thậm chí còn cảm thấy thực ra mình đã chết.
Dựa theo những gì lúc đó bác sĩ Cao nói, bệnh nhân này đã được xác nhận tử vong, nhưng bác sĩ Cao chỉ biết thông qua việc tra tư liệu của bệnh viện thôi, chưa ai từng thấy thi thể, không loại trừ kết quả ghi lại là giả.
Người ở tại phòng số 9 là Ngô Phi, người mà cậu bé nhân cách chủ của Môn Nam nhiều lần nhắc Trần Ca phải cẩn thận.
Cuối cùng, bệnh nhân phòng số 10 chính là người bị bác sĩ và bệnh nhân gọi là ma quỷ, trong bệnh viện không có thông tin của mấy người này, trăm phần trăm liên quan đến lão viện trưởng. Dù sao toàn bộ thông tin trong trung tâm phục hồi đều do ông ta phụ trách, những tư liệu này người ngoài căn bản không tiếp xúc được.
Chỉ tiếc hiện tại lão viện trưởng đã bị Trương Nhã xé nát rồi, chỉ còn lại mỗi cái đầu bên trong cửa thôi, muốn biết thông tin bệnh nhân từ ông ta vô cùng khó khăn.
Trí nhớ của Trần Ca quay nhanh lại, sau khi Hứa Đồng và người có chứng bệnh đau chi ma chết, mức độ hoàn thành nhiệm vụ của anh tăng thêm 5%, điều này chỉ cho anh một con đường.
“Có phải chỉ cần giết chết hoặc bắt tất cả bệnh nhân bỏ trốn lại, mức độ hoàn thành nhiệm vụ có thể tăng lên liên tục không?”
Anh suy nghĩ cẩn thận, quả thật có khả năng này. Bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba nhận được “cuộc sống mới” ở trong cánh cửa, trên người bọn họ đã bị đánh ấn ký của Khu Nội Trú Số Ba, nói nghiêm túc thì bọn họ được coi như một phần của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba.
Đội trưởng Nhan phát hiện một lúc lâu không thấy Trần Ca đáp lại, ông tiếp tục nói: “Chúng tôi đã hỏi thăm những bác sĩ và y tá từng làm việc ở Khu Nội Trú Số Ba, kết quả phát hiện ra chuyện còn nghiêm trọng hơn.”
“Chuyện gì?”
“Những bác sĩ biết thông tin về ba bệnh nhân này đã lần lượt qua đời trong mấy năm qua, nguyên nhân tử vong vô cùng kì quặc, có người chết do tai nạn, có người chết do tự sát.” Đội trưởng Nhan dừng lại một chút, dường như ông đang suy nghĩ xem câu tiếp theo có nên nói với Trần Ca hay không.
“Đội trưởng Nhan, những điều chú nói với cháu, cháu tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
“Tôi không lo lắng chuyện đó, tôi sợ sau khi nói với cậu những chuyện này cậu sẽ sợ.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của đội trưởng Nhan biến đổi: “Trong đó đặc biệt nhất là một nữ bác sĩ, cô ấy và bạn trai rời khỏi Cửu Giang nhưng vẫn không thoát khỏi vận rủi. Tất cả các trường hợp tử vong không có chút liên hệ nào, địa điểm khác nhau, thời gian cũng cách nhau rất xa, vì thế nên không gây nên sự chú ý quá cao. Nhưng bây giờ xâu chuỗi những vụ tử vong lại với nhau, tình huống đã hoàn toàn khác. Tất cả người chết đều có một điểm chung, đó chính là có liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba. Mà điểm giống nhau là nguyên nhân tử vong đều do tai nạn ngoài ý muốn, có 90% đây là kế hoạch mưu sát tỉ mỉ.”
Đội trưởng Nhan đang rất uyển chuyển nói cho Trần Ca biết, tình cảnh hiện tại của anh đang rất nguy hiểm.
“Đám người kia quả thật là to gan lớn mật.” Trần Ca cười khan một tiếng, đi về hướng cửa ra của nhà ma, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Chúng là một đám người điên, tư duy hoàn toàn không giống với người bình thường, chuyện gì cũng có thể làm được, quan trọng nhất là họ không cho đó là mình làm sai. Kẻ phạm tội tự cho là mình đang làm chuyện chính nghĩa mới là khó đối phó nhất.” Đội trưởng Nhan cũng cảm thấy đau đầu: “Nói chung cậu phải cẩn thận đấy, có phát hiện gì thì lập tức liên hệ với tôi.”
“Được.” Trần Ca thừa dịp đội trưởng Nhan chưa cúp điện thoại lại mở miệng hỏi một câu: “Đội trưởng Nhan, ngoại trừ ba bệnh nhân kia, chắc chú có tư liệu của những bệnh nhân khác chứ? Có thể cho cháu xem một chút được không? Dù sao cháu là người duy nhất đã từng giao thủ với bọn họ.”
“Tôi cảnh cáo cậu, không được tự ý làm những chuyện nguy hiểm.”
“Đừng hiểu lầm, cháu chỉ tò mò thôi. Các chú đã nắm giữ thông tin của một số bệnh nhân, sao không bắt bọn họ lại trước, sau đó từ từ thẩm vấn?” Mạng nhỏ quan trọng hơn, nó không cho phép Trần Ca sơ suất chút nào: “Lẽ nào các chú sợ đánh rắn động cỏ sao? Chuẩn bị đến lúc đó, một lưới bắt hết bọn họ?”
“Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tôi sẽ không cố ý gọi điện thoại nhắc nhở cậu chú ý an toàn của bản thân.” Đội trưởng Nhan không nói tỉ mỉ, dường như họ gặp phải một chút phiền toái: “Tư liệu cụ thể không được công bố ra ngoài, nhưng coi như cậu là người bị hại, có quyền biết rõ tình hình cụ thể cơ bản, tôi sẽ chọn một số người mà cậu có thể xem.”
Hàn huyên thêm mấy câu nữa, đội trưởng Nhan cúp máy, không lâu sau, ông gửi cho Trần Ca mấy phần tư liệu.
Mỗi bệnh nhân đều có số thứ tự của bản thân mình, tất cả thông tin đều được chế tác thành hồ sơ, Trần Ca thấy hậu kỳ bên đội trưởng Nhan đã chỉnh lý qua nội dung.
“Bệnh nhân phòng số 1 là Vương Thanh Long...”
Trang đầu tiên là tư liệu về Vương Thanh Long, trong số các bệnh nhân thì thông tin của cậu ta là cặn kẽ nhất, bao gồm đã điều trị ở những đâu, trong năm năm chuyển nhà bao nhiêu lần, đã từng tiếp xúc với những người không nên tiếp xúc nào, điều tra rõ ràng.
Trang thứ hai là tư liệu về một người phụ nữ, người này có dáng dấp rất hoàn mỹ, ngũ quan đoan chính, rõ ràng không tìm ra được khuyết điểm gì, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không phù hợp, giống như gương mặt đó không phải là cô ta.
Trần Ca cũng có ấn tượng với bệnh nhân phòng số 2, bác sĩ Cao từng nói người này mắc hội chứng Dorian Gray, đặc biệt sợ già yếu, nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ, sử dụng rất nhiều đồ trang điểm.
Tư liệu của cảnh sát cho biết, nửa năm trước người phụ nữ này đã mất tích, nơi cuối cùng cô ta xuất hiện là khu chung cư Phương Hoa Uyển.
Lúc nhìn tên địa danh kia, Trần Ca cũng hơi sửng sốt, tất cả mọi chuyện đều vây quanh một chỗ, chuyện này không phải là chuyện trùng hợp.
Anh bước nhanh theo lối đi ra cửa, xuyên qua tất cả cảnh tượng, cuối cùng Trần Ca cũng tìm được cửa ra của Bệnh Viện Điền Đằng.
Cuối lối đi tối tăm xuất hiện tia sáng đã lâu không thấy, cách cửa lối đi khoảng vài mét, sáu, bảy người đang đứng chung một chỗ, vẻ mặt đau khổ từ từ đi về phía trước.
“Các người đang làm gì vậy?” Trần Ca mang theo máy ghi âm đi tới phía mấy người đó.
“Chờ một chút!” Người phụ trách lập tức cầm loa phóng đại hô lên với Trần Ca: “Anh... Không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ mấy người cho rằng tôi bị ma nhập à?” Trần Ca như không có chuyện gì, lướt qua người phụ trách và sáu, bảy nhân viên của nhà ma: “Nhà ma của các người đã an toàn, nhưng tôi phải nhắc nhở mấy người một câu, người đang làm, trời đang nhìn, tiền của quỷ thần không dễ kiếm như vậy đâu.”
Anh đi ra khỏi cửa lớn của nhà ma, ánh sáng có hơi chói mắt. Nhìn thấy Trần Ca đi ra, ánh mắt của tất cả du khách đều tập trung trên người anh.
Đây là một cường nhân vào tham quan nhà ma, kết quả là dọa tất cả “quỷ” sợ chạy ra khỏi nhà ma, cùng là du khách, cảnh tượng giống nhau, nhưng lại chơi ở một mức độ không giống nhau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất