Chương 200: Lần sau các người hãy tới nhà ma của tôi chơi
Được muôn người chú ý nhưng Trần Ca không rảnh rỗi để ở lại, anh vừa nhận được điện thoại của đội trưởng Nhan về tin tức của Khu Nội Trú Số Ba trong bệnh viện tâm thần khiến anh cảm thấy hơi bất an.
“Đại ca!”
Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết xuyên qua đám người, chạy tới trước mặt Trần Ca: “Anh đã làm gì với những diễn viên của nhà ma kia thế?”
“Một du khách như tôi thì có thể làm gì diễn viên của nhà ma chứ?” Trần Ca chau mày lại: “Nói đi, hai người không lo lắng đến an toàn của tôi sao?”
Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết hơi kinh ngạc. Đúng rồi, dưới tình huống bình thường, du khách bị một người ném vào trong nhà ma, đáng ra phải lo lắng cho du khách mới đúng chứ.
Nhưng không hiểu sao khi hai bọn họ thấy Trần Ca đi vào trong, theo bản năng lau mồ hôi lo lắng cho nhân viên làm việc trong nhà ma.
“Lo lắng, đương nhiên lo lắng rồi.” Hạc Sơn liền dùng nụ cười chiêu bài của mình, xấu hổ nhưng không mất lễ độ.
“Được rồi, lần sau có thời gian nhớ tới nhà ma của tôi chơi, tôi lại chế ra cảnh tượng mới. Bây giờ, tuyệt đối kích thích.” Trần Ca vội vàng rời đi, tự tay tháo máy đo nhịp tim đơn giản mang theo bên mình và micro ra, quay đầu nhìn thoáng qua người phụ trách nhà ma: “Nhịp tim hẳn không vượt qua ngưỡng 100 chứ?”
“Không, thấp nhất là 60, cao nhất là hơn 90.”
“Hơn 90? Sao lại cao như thế?” Trần Ca hơi kinh ngạc, khi ở trong nhà ma anh cảm thấy nội tâm của mình chẳng dao động chút nào, như là về nhà vậy. Không ngờ nhịp tim lại dao động lớn như vậy.”
Thấy Trần Ca có vẻ không hài lòng, người phụ trách nhà ma cảm thấy cả thế giới tràn đầy tuyệt vọng, sự cay đắng trong lòng như muốn tràn ra ngoài: “Đây là ngày đầu tiên tôi khai trương mà...”
“Có thể để tim tôi sinh ra chấn động lớn như thế, nhà ma của các anh cũng rất lợi hại. Nhưng so với ngồi tuyến xe bus số 13 đi thẳng tới nhà ma của khu vui chơi Thế Kỷ Mới ở ngoại ô phía tây vẫn kém mấy cấp bậc.” Trần Ca thản nhiên nói: “Thật ra thực lực của các anh rất mạnh, không cần làm mấy chuyện dư thừa, ví dụ như dìm nhà ma của Cửu Giang chúng tôi trên website để nâng mình lên, dùng thông tin chân thực để giành được sự quan tâm của người khác còn hữu dụng hơn.”
Trần Ca nhìn mấy diễn viên nhà ma bị dọa đến thảm hại, chật vật không tả nổi kia, tâm trạng vui vẻ trở lại: “Bố cục cảnh tượng của các anh được thiết kế rất tinh vi, câu chuyện của cảnh tượng cũng rất thú vị, dựng hai đường sáng tối, trong sự kinh hãi vẫn không quên tìm lời giải. Nói thẳng ra thì hôm nay tôi chơi rất vui.”
Rất vui ư? Anh vào nhà ma chơi mà còn cảm thấy rất vui? Rất vui em gái anh đó!
Được Trần Ca khen ngợi, người phụ trách và đám nhân viên của nhà ma cũng không vui mừng nổi: “Có chơi có chịu, chúng tôi sẽ tiến hành thay đổi ngôn luận không đúng về nhà ma ở vùng ngoại ô phía tây của anh.”
“Đồng ý, nếu nhà ma của các anh lại gặp vấn đề tương tự cũng có thể tới tìm tôi, tôi sẽ thưởng thức tinh thần chuyên nghiệp của các anh.” Biểu cảm của nữ quỷ xe đẩy, ánh mắt của diễn viên đóng vai thi thể, những thứ này họ đều luyện tập qua gương vô số lần, diễn viên trong Bệnh Viện Điền Đằng có kinh nghiệm hành nghề nhiều năm, bọn họ mới là tài sản lớn nhất của Bệnh Viện Điền Đằng.
“Tôi nói nhiều quá rồi, các anh làm việc đi, có cơ hội hãy tới tham quan nhà ma của tôi.” Ánh mắt của Trần Ca phóng qua người phụ trách nhà ma, nhìn diễn viên nhà ma ở phía sau rồi cười cười, xoay người rời đi một cách phóng khoáng, toàn bộ động tác vô cùng tự nhiên.
Trần Ca không phải dạng đúng lý không buông tha người, cũng không mở miệng trào phúng điên cuồng.
Chủ yếu là toàn bộ diễn viên trong nhà ma chạy hết ra, anh - một du khách bị ném vào trong nhà ma, đây coi là sự cố khi tham quan.
Nếu ít người còn không nói, đây lại là trước mặt mọi người, ngày đầu tiên khai trương đã xảy ra chuyện này. Nếu Trần Ca cắn chết không nhả, ngày khai trương của Bệnh Viện Điền Đăng sẽ bị quấy tung lên.
Nhưng Trần Ca không làm như vậy, thậm chí trong lời nói còn lộ ra một chút tán thưởng, điều này khiến người phụ trách nhà ma rất bất ngờ, cũng cảm thấy có một chút may mắn.
“Dường như người này không xấu như mình nghĩ, anh ta là một người theo đuổi kinh dị cực hạn.” Người phụ trách nhà ma nhìn theo bóng Trần Ca rời đi, nhớ lại bộ phim kinh dị rất hay và trò đùa quái đản của mình nhiều năm trước: “Mấy năm nay kinh doanh ế ẩm, mình - một người theo đuổi tiền tài đã quên mất ước nguyện ban đầu mà mình mở nhà ma rồi.”
Người phụ trách nhà ma vẫn quá lương thiện, ngay từ đầu Trần Ca đã không coi họ là đối thủ cạnh tranh, sở dĩ cuối cùng dài dòng như vậy chỉ là để làm nền, chuẩn bị sau này sẽ nuốt luôn Bệnh Viện Điền Đằng vào, dung nhập trong nhà ma ở khu vui chơi của mình mà thôi.
“Đại ca.” Bảo vệ quỷ khẽ đụng vào cánh tay của người phụ trách một cái.
“Tôi không sao, chúng ta nâng tinh thần lên, khởi công thôi.”
“Chuyện là...” Bảo vệ quỷ nói lí nhí: “Hình như anh ta cầm mất cái máy ghi âm trong nhà ma của chúng ta rồi.”
“Thật không? Chuyện xảy ra lúc nào?”
Trần Ca đi ra khỏi tòa nhà, lên xe bus mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm cái máy ghi âm: “Vừa rồi nói nhập tâm quá, sao mình lại lấy mất máy ghi âm của người ta? Bỏ đi, chờ bọn họ tới nhà ma của mình chơi thì trả lại cho bọn họ.”
Trần Ca trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới, anh vừa tháo tấm biển ở cửa nhà ma xuống là đã có du khách đi tới, chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi, từ danh tiếng đến lượng du khách trong nhà ma của anh đã xảy ra biến hóa rất lớn.
“Buổi chiều bắt đầu làm việc, mọi người đừng vội, chúng tôi lại thiết kế ra cảnh tượng mới! Tuyệt đối tận tâm!” Trần Ca gọi điện thoại cho Từ Uyển, còn mình thì đi vào nhà ma, anh ghi lại một số thiết kế của Bệnh Viện Điền Đằng mà mình thấy, để sau này có thể hoàn thiện nhà ma của mình càng thêm hoàn mỹ.
“Tốc độ đổi mới cảnh tượng nhà ma của mình nhanh quá, có một số cảnh tượng vẫn chưa mở hết, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn của Khu Nội Trú Số Ba, mình phải hoàn thiện lại cảnh tượng kinh dị của mình lần nữa, thêm một số đạo cụ đáng sợ, ma thật, ma giả cùng chung một chỗ, như vậy mới thú vị.”
Tham quan Bệnh Viện Điền Đằng giúp Trần Ca có một số gợi ý, anh ghi ý tưởng của mình vào quyển sổ, bảo đảm sẽ không quên.
Lúc sắp đến buổi trưa, Trần Ca lại lấy tư liệu từ cảnh sát ra, đọc thuộc hết tin tức về bệnh nhân, mấy thứ này không biết lúc nào sẽ dùng đến, nói không chừng ở thời khắc quan trọng có thể cứu mạng.
Anh ăn cơm trưa qua loa, buổi chiều mở rộng cửa kinh doanh, trước khi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ ẩn, tạm thời Trần Ca không có ý định mở Khu Nội Trú Số Ba ra. Bây giờ, du khách còn chưa tiêu hóa hết cảnh tượng trước mắt nên anh cũng không cần vội vàng.
Bận rộn cả một buổi chiều, hơn 6 giờ, số lượng du khách mới giảm đi.
Tiễn từng vị khách đi, chú Từ đứng ở cửa bán vé lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhà ma của Trần Ca đã làm tăng sức sống cho toàn bộ khu vui chơi, phía khu vui chơi đã tích cực điều chỉnh chiến lược, chuẩn bị tiến thêm một bước phối hợp với nhà ma.
“Hai người cực khổ rồi.”
Trần Ca đợi chú Từ và Từ Uyển rời đi, anh mới trở lại phòng nghỉ của nhân viên, cầm băng nhạc, dao mổ heo bọc trong vải đỏ và một số thứ bỏ vào ba lô, bắt đầu tìm kiếm mèo trắng.
Tìm hết nhà ma, sau khi ra cửa Trần Ca mới thấy mèo trắng chạy tới cây to ở trước cửa.
Con mèo này rất hiểu tính người, lại dường như nó đã dự liệu được chuyện không tốt sắp xảy ra, lập tức trốn lên ngọn cây, mặc kệ Trần Ca gọi thế nào nó cũng không xuống.
“Mày sợ cái gì? Tao cam đoan lần này đi nơi an toàn hơn so với Khu Nội Trú Số Ba! Mau xuống đây đi!”