Hệ thống nhà ma

Chương 211: Con rối kinh dị

Chương 211: Con rối kinh dị

Trên đường đi, Trần Ca gọi điện thoại cho ông chủ của xưởng chế tạo, bên kia còn tưởng rằng Trần Ca đã thay đổi quyết định, đồng ý cùng anh ta cứu vớt những linh hồn cô độc trên thế giới này. Không đợi Trần Ca nói chi tiết, anh ta vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Trần Ca ngồi trước cửa tầng hầm ăn sáng, khoảng hai mươi phút sau, ông chủ xưởng đã chạy tới.
“Ông chủ Tiền, tôi muốn mượn xưởng của anh dùng một lát, tiền nong không thành vấn đề.” Nửa câu sau Trần Ca không nói ra, bây giờ không có tiền, sau này sẽ có.
“Anh lại nói chuyện tiền nong với tôi rồi, hai chúng ta vừa gặp đã thân, cứ nói đến chuyện tiền bạc sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta.” Ông chủ xưởng có thân hình hơi mập ngồi ở bên cạnh Trần Ca: “Anh để lại cho tôi một con rối bất kỳ là được.”
“Anh chắc chắn chứ? Con rối của tôi không mô phỏng theo người sống đâu.” Trần Ca thấy ông chủ xưởng nhiệt tình như vậy, anh cũng không muốn lừa gạt anh ta: “Hôm nay tôi mới thiết kế ra vài kiểu con rối, anh xem qua rồi quyết định cũng không muộn.”
Tiến xuống tầng hầm, ông chủ xưởng mở cửa kính, đứng bên ngoài lạy ba cái, sau đó mới dám đi vào.
“Anh đang làm gì vậy? Anh tin quỷ thần à?” Trần Ca nhớ rằng trước đây ông chủ xưởng không có thói quen này.
“Tôi cũng không biết vì sao, từ khi anh mượn nơi này làm đợt con rối đầu tiên, mỗi lần tôi đứng ở ngoài nhìn vào đều cảm thấy bên trong có cái gì đó.” Ông chủ Tiền gãi gãi đầu: “Tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người cười, tôi lạy trước, nếu thật sự có ma quỷ gì bên trong, chắc chúng nó cũng không bắt nạt tôi.”
“Ý nghĩ này của anh nghe thật có lý.” Trần Ca lắc đầu bước vào trong phòng, thoạt nhìn anh còn quen thuộc bố cục của xưởng này hơn cả ông chủ Tiền. Sau khi thuần thục lấy các loại công cụ ra, anh đi thẳng vào trong nhà kho: “Những nguyên liệu này của anh không dùng sẽ quá hạn, lần trước tôi rời đi phòng này cũng như thế, giờ vẫn y như cũ, trong thời gian dài như thế anh không có đơn hàng nào sao?”
“Vẫn ổn.” Ông chủ Tiền chạy vào nhà kho hỗ trợ, tận dụng mọi thứ để nói: “Gần đây tôi đi tìm hiểu thành phố một chút. Người tiêu dùng ở đó có nhu cầu rất lớn, chúng ta đi theo con đường tinh phẩm, có thể chuyên nhận đơn đặt hàng của khách hàng yêu cầu chất lượng cao.”
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Trần Ca chuẩn bị phôi mô hình chế tác kỹ càng. Trong đầu anh nhớ lại khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần của người phụ nữ điên kia, hai tay như bay lượn, chỉ khoảng mấy phút sau đã ra một hình đại khái.
“Anh mở nhà ma thật là lãng phí thiên phú của mình.” Ông chủ Tiền cảm thán tự đáy lòng.
Trần Ca không hề để tâm đến, chuyên chú vào tượng đất trong tay, chẳng mấy chốc gương mặt của người phụ nữ điên hiện ra.
Dù người phụ nữ này là một kẻ biến thái nhưng không thể phủ nhận cô ta có diện mạo rất đẹp.
“Cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.” Trần Ca nâng tượng đất lên nhìn, năm ngón tay dùng sức bóp nát.
“Đừng mà!” Ông chủ Tiền đứng bên cạnh kêu lên một tiếng: “Anh không nên làm thế, có thể để lại cho tôi làm kỷ niệm mà.”
“Gương mặt này không mang đến cảm giác mà tôi mong muốn.” Trần Ca thuận miệng nói một câu, chẳng mấy chốc lại làm ra một gương mặt khác, so sánh với lúc trước, gương mặt này tràn đầy vẻ bệnh hoạn và điên cuồng: “Không đúng, người phụ nữ kia có vẻ thống khổ lẫn bệnh hoạn.”
Phá đi làm lại, Trần Ca cảm thấy gương mặt đó thiếu một chút diễm lệ, chỉ còn lại sự đáng sợ, khác xa nhân vật nguyên mẫu.
Phá đi làm lại nhiều lần, ông chủ xưởng ở bên cạnh cũng dần dần quen, anh ta nhìn Trần Ca bằng ánh mắt u oán, trong miệng lẩm bẩm một câu hát dân gian: “Thứ vĩnh viễn không chiếm được khiến trái tim xao động, kẻ được yêu sao lại quá hững hờ...*”
(*) Bài hát “Hoa hồng đỏ” do Trần Dịch Tấn thể hiện.
“Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?” Trần Ca hồi tưởng lại những giải thích liên quan đến Hoạt Ngẫu trong điện thoại màu đen, trong lòng sinh ra một ý tưởng to gan.
“Tàn niệm của người phụ nữ điên đã bị Hứa Âm thu vào trong băng nhạc, mình có thể mượn năng lực của Hứa Âm, thả tàn niệm đó vào để điều khiển con rối này. Bản thân người phụ nữ điên còn sống, một trong số những yếu tố trong quá trình chế tác rối sống hoàn chỉnh là cần một người sống để làm khuông phôi. Nếu như mình hoàn toàn làm đúng yêu cầu của Hoạt Ngẫu, sau đó đưa tàn niệm của người phụ nữ điên vào trong đó thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nhìn phôi bùn trong tay, tạm thời Trần Ca cũng chỉ có thể tưởng tượng, người phụ nữ điên liên quan tới việc giết người, cho dù cô ta mắc bệnh về tâm thần, thì có lẽ đời này cũng khó mà tìm lại được tự do.
“Mình vẫn nên tự cân nhắc thì tốt hơn.” Để làm ra khuôn mặt của người phụ nữ điên, Trần Ca tốn không ít công sức.
“Cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần, ngũ quan của gương mặt này nếu tách ra nhìn thì quả thật rất đẹp, nhưng khi chúng ghép lại với nhau lại tạo một cảm giác không hài hòa.”
Trần Ca tách gương mặt của người phụ nữ ra, chế tác từng bộ phận một, sau khi làm xong mới ghép lại với nhau.
Lúc ghép một phần cuối cùng của khuôn mặt vào, kỳ tích xuất hiện, khuôn mặt hoàn mỹ của người phụ nữ được tái hiện, ngay cả vẻ mặt cũng giống như đúc.
Nhìn thấy khuôn mặt này do từng bộ phận ghép thành này, cuối cùng Trần Ca cũng hài lòng.
“Chế tác từng bộ phận của gương mặt, bên trong dùng dây thép xâu chuỗi lại, như vậy toàn bộ khuôn mặt sẽ gắn lại với nhau, không dễ bị bung ra.”
Không dễ bị bung ra không có nghĩa là sẽ không bung ra. Ngộ nhỡ có khách tham quan tò mò đến sát cạnh con rối, lúc đó khuôn mặt người phụ nữ lại bị bung ra, có lẽ sẽ dọa người ta sợ vỡ mật.
Trước 9 giờ, Trần Ca đã làm năm con rối, dựa vào nguyên mẫu theo thứ tự là: người phụ nữ điên, Hứa Đồng, Hùng Thanh, người mắc hội chứng đau chi ma và nữ y tá giết hoài không chết.
Nếu có thể, Trần Ca chuẩn bị phục chế toàn bộ Khu Nội Trú Số Ba, bao gồm toàn bộ bệnh nhân và bác sĩ trong đó.
“Nhân vật có, lại kết hợp với đạo cụ tương ứng, mỗi con rối này đều có một quá khứ kinh dị riêng.”
Cần thời gian để vật liệu bổ sung vào chỗ trống khô lại, Trần Ca chào ông chủ Tiền rồi rời đi.
9 giờ sáng, Trần Ca trở lại ngôi nhà ma, mở hàng rào bảo vệ ra bắt đầu một ngày kinh doanh.
9 giờ khu vui chơi Thế Kỷ Mới bắt đầu mở cửa, rất nhiều khách tham quan bước vào khu vui chơi là đi thẳng đến nhà ma của Trần Ca, số lượng không nhỏ.
Cảnh này được chú Từ nhìn thấy, từ góc độ nào đó, nhà ma của Trần Ca đã trở thành chiêu bài thu hút khách tham quan tới khu vui chơi.
“Chú, vừa lúc cháu có việc cần tìm chú.”
“Bán vé à? Được, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.” Chú Từ rất tự giác đứng ở cửa nhà ma, thấy nhiều khách tham quan như vậy, trên mặt ông cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Trần Ca vẫy tay: “Cháu muốn xây một trạm nghỉ chân cho khách tham quan ở bên cạnh nhà ma, để khách tham quan cứ đứng ở ngoài chờ cũng không phải cách hay.”
“Không thành vấn đề, giám đốc La đã đặc biệt thông báo, hai tháng tới, chúng tôi toàn lực phối hợp với cậu.”
“Cháu nghĩ tự mình trao đổi với giám đốc La một chút thì tốt hơn.” Trần Ca có tham vọng rất lớn, anh muốn lót đường cho sự phát triển trong tương lai.
“Gần đây, giám đốc La thường tới vào buổi trưa, đến lúc đó cậu có thể đi tìm ông ấy.” Chú Từ phân công nhiệm vụ cho nhân viên khác của khu vui chơi qua bộ đàm, chỉ một lát sau một xe vận tải của khu vui chơi tới, vài nhân viên đem ghế dài và bàn ra, đặt ở bên cạnh nhà ma của Trần Ca.
“Đây là đồ dùng cho các sự kiện ngày trước, cậu dùng tạm nó một thời gian trước đi. Xây dựng trạm nghỉ chân cụ thể như thế nào, quy mô xây lớn ra sao thì phải đợi giám đốc La gật đầu mới được.”
“Cháu hiểu.”
Chú Từ và các nhân viên khác duy trì trật tự của khách tham quan, phần lớn mọi người đang xếp hàng, chỉ có một thanh niên cao to dường như có chuyện gấp, đi ra khỏi đội ngũ, bước về phía Trần Ca.
“Vương Hải Long? Anh ta tới tìm mình làm gì?” Trần Ca bước tới vài bước, anh nghi ngờ rằng Vương Thanh Long đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Lẽ nào đứa bé kia không chịu được nữa, mở miệng nói chuyện rồi?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất