Chương 210: Trạm nghỉ chân
Khoảng nửa tiếng sau, người của đội trưởng Nhan nhận được thông báo cũng chạy tới, bọn họ vẫn là nhóm phụ trách vụ án Khu Nội Trú Số Ba.
“Anh chính là Trần Ca sao?” Người đi đầu là một thanh niên cao to.
“Đúng vậy.” Trần Ca chưa gặp người này bao giờ, hẳn không phải cảnh sát của Chi cục thành phố.
“Đi theo chúng tôi một chuyến, trước khi người bị hại tỉnh lại, sự an toàn của anh do chúng tôi phụ trách.” Anh ta nói năng rất khách sáo nhưng thái độ lại rất cứng rắn.
Trần Ca thấy đội trưởng Lý đang kín đáo ra dấu tay với anh, yên tâm, đi theo những người này đến bệnh viện trước.
11 giờ 30 phút đêm, Cố Phi Vũ thoát khỏi trạng thái hôn mê, cậu ta nói với cảnh sát tất cả mọi chuyện.
Lúc Trần Ca đập người phụ nữ điên ngất, cậu ta vẫn còn chút ý thức, mơ hồ thấy được bóng dáng của Trần Ca.
Dưới tình huống chắc chắn phải chết, tuyệt xử phùng sinh*, trải qua chuyện lần này, cả đời Cố Phi Vũ cũng không thể quên được.
(*) Tuyệt xử phùng sinh: Là một thành ngữ của Trung Quốc, hiểu nôm na là gặp được đường sống trong cõi chết.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu ta, cảnh sát trong phòng bệnh đi tìm Trần Ca, sắp xếp để hai người gặp nhau.
Lần thứ hai nhìn thấy Trần Ca, thái độ và giọng điệu của Cố Phi Vũ hoàn toàn thay đổi, tên nhóc này cũng coi như có tình có nghĩa, cầm tay Trần Ca nói rất nhiều lời từ tận đáy lòng.
Thấy thế, nỗi hoài nghi của cảnh sát đối với Trần Ca cũng dần dần biến mất, người dẫn đầu trẻ tuổi kia cũng rất tán thưởng anh, khen đến mức Trần Ca hơi ngượng.
Lúc sắp đến 12 giờ, Trần Ca đi ra khỏi bệnh viện, anh đứng ở ngã tư đường vắng ngắt, nhìn thành phố bị bóng đêm bao phủ.
“Vẫn nên nói cho bọn họ biết thì tốt hơn.” Trần Ca lấy điện thoại di động và nửa tờ rơi quảng cáo ra, bấm điện thoại gọi cho đội trưởng Nhan.
“Tiểu Trần?”
“Đội trưởng Nhan, cháu có một việc muốn nói với chú.”
“Là về bệnh nhân phòng số 2 à? Đã có người báo với tôi, cậu đã cứu một sinh mệnh, làm tốt lắm.” Giọng nói của đội trưởng Nhan lại thay đổi: “Nhưng tôi không ủng hộ hành vi một mình điều tra của cậu đâu nhé, cậu đang lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn đấy.”
“Chú yên tâm, ngày hôm nay phát hiện bệnh nhân phòng số 2 chỉ là việc ngoài ý muốn, sau này sẽ không tái diễn nữa.” Giọng của Trần Ca hơi khàn khàn: “Cháu muốn nói với chú là chuyện khác, cháu nghe trộm bệnh nhân phòng số 2 nói, phát hiện ra cô ta đề cập đến một tổ chức đặc biệt, là Hiệp hội kể chuyện lạ.”
“Hiệp hội kể chuyện lạ?”
“Đúng, nghe như là một hiệp hội những người yêu thích chuyện ma quỷ, nhưng khác với chuyện ma quỷ hư cấu, những chuyện họ kể đều là sự thật đã từng xảy ra.”
“Lúc cậu nghe lén, bệnh nhân phòng số 2 đang nói chuyện với người nào? Điện thoại di động của cô ta có còn tin tức của cuộc trò chuyện không?” Đội trưởng Nhan hơi nghi ngờ.
“Không phải cô ta gọi điện thoại, trong thân thể người điên này còn giấu một nhân cách của người chị gái, chú có thể hiểu là cô ta đang nói chuyện một mình.” Trần Ca cất nửa tờ rơi quảng cáo đi: “Cháu nghi ngờ rằng hiệp hội này là do đám bệnh nhân của Khu Nội Trú Số Ba thành lập. Có thể người phụ nữ điên là một trong số những thành viên ở đó.”
“Một đám người điên thành lập ra hiệp hội chuyện ma quỷ?” Đội trưởng Nhan suy tư hồi lâu, rất thận trọng nói: “Tôi sẽ điều cấp dưới đi điều tra, nếu cậu có tin tức nào về phương diện này, nhớ hãy nói cho tôi biết đầu tiên.”
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Trần Ca nắm chặt áo: “Mỗi tuần đều kể một chuyện kỳ lạ thật sự xảy ra, nếu như không kể được thì phải làm sao? Có phải sẽ tự sáng tạo ra không?”
Trần Ca đón xe trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới, đi vào trong nhà ma, khi anh mở cửa ra, mèo trắng nhảy từ cây cổ thụ xuống, ưu nhã bám vào lưng anh.
“Lần sau tao sẽ trói mày lại rồi mang theo!”
Cho con mèo trắng này ăn uống xong, Trần Ca vẫn đói bụng, anh lấy điện thoại di động ra, lướt xem nhiệm vụ hằng ngày đã được đổi mới.
Sau 0 giờ, ba nhiệm vụ ngày sẽ được làm mới, trong đó có hai cái Trần Ca đã từng gặp, theo thứ tự là loại bỏ tai họa ngầm về vấn đề an toàn và thông báo tuyển dụng nhân viên.
Nhiệm vụ hằng ngày thứ ba là lần đầu tiên xuất hiện, nó yêu cầu Trần Ca xây một trạm nghỉ chân cho du khách ở bên ngoài nhà ma.
Nhiệm vụ này có thời hạn một ngày, độ khó ở mức trung.
“Điện thoại màu đen đưa ra nhiệm vụ mới đều là chuyện mà mình cần hoàn thiện trong giai đoạn hiện nay, theo số lượng du khách tăng lên, để người ta đứng xếp hàng bên ngoài cũng không ổn.” Trần Ca click vào màn hình, nhận nhiệm vụ này rồi tìm giấy và bút, anh thiết kế ra một gian phòng nghỉ chân đơn giản.
“Tài chính ít quá, nếu mình có đủ tiền mặt, mình có thể xây một phòng chờ có đầy đủ chức năng ở bên ngoài, vừa cung cấp đồ uống, bánh ngọt để du khách thư giãn thần kinh, vừa bán đồ kỷ niệm của nhà ma.”
Mạch suy nghĩ mở rộng, linh cảm của Trần Ca xuất hiện: “Mình có thể học tập Bệnh Viện Điền Đằng, làm một màn hình lớn để chiếu câu chuyện bối cảnh của các cảnh tượng, chọn một số trích đoạn video của một số du khách tham quan nhà ma từ góc nhìn của ma quái, thấy những thứ này có lẽ sẽ càng kích thích trí tò mò của các du khách.”
Trần Ca vẽ phác thảo trên giấy, chế độ phân cấp kinh dị được hình thành, anh còn chuẩn bị lập một bảng danh sách tên và thời gian qua cửa mỗi cảnh tượng của các du khách, như thế sẽ làm tăng động lực của du khách tham quan cảnh tượng mới.
Liệt kê tỉ mỉ thì có khoảng hơn mười điều, viết hết khoảng bảy, tám trang giấy.
Trần Ca sửa sang xong tất cả, chuẩn bị ngày mai sẽ mang những thứ này đến tìm giám đốc La, hy vọng có thể thuyết phục đối phương.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 2 giờ sáng, Trần Ca duỗi người, lại lôi những mẹo anh đã ghi lại khi tham quan Bệnh Viện Điền Đằng ra.
“Hiện nay, tai họa ngầm liên quan đến vấn đề an toàn trong nhà ma chính là cánh cửa kia, nhưng “cửa” chỉ xuất hiện vào buổi tối, sẽ không ảnh hưởng tới du khách, điện thoại màu đen luôn đưa ra nhắc nhở mình, chắc là muốn mình cẩn thận với “cửa”.”
“Về cái nhiệm vụ thông báo tuyển dụng nhân viên kia, không phải đang có sẵn Bệnh Viện Điền Đằng sao? Đáng tiếc bây giờ còn chưa phải lúc thâu tóm bọn họ.”
Ngòi bút gõ xuống mặt bàn, Trần Ca so sánh ưu khuyết điểm của hai ngôi nhà ma. Anh không phải là một người tự cao tự đại, anh biết rất rõ ưu điểm của Bệnh Viện Điền Đằng và khuyết điểm trong nhà ma của mình: “Diện tích của Điền Đằng rất nhỏ, thiết kế vòng vòng đan xen. So sánh với nhau, mặc dù cảnh tượng nhà ma của mình có diện tích lớn hơn nó, thiết kế chân thực hơn nhiều so với nó, nhưng tỉ lệ sử dụng rất thấp.”
Điều này không thể trách Trần Ca, anh nhận được chiếc điện thoại màu đen mới được hơn một tuần lễ, điên cuồng mở cảnh tượng mới, mở rộng nhà ma, khó tránh khỏi sẽ tồn tại khuyết điểm.
“Có lẽ mình nên tăng thêm một số điểm gây sợ trong nhà ma, xem ra ngày mai phải đi đặt làm một đám con rối và đạo cụ mới.”
Sau khi trải qua vài nhiệm vụ tập luyện, Trần Ca nắm được nhiều phương pháp dọa người hơn, từng ý tưởng hiện lên trong đầu, nghĩ tới điểm đặc sắc, trên mặt anh không giấu được nụ cười.
“Càng ngày càng mong chờ, không biết ai là người đầu tiên may mắn qua cửa cảnh tượng hiện tại, sau đó tiến vào tham quan Khu Nội Trú Số Ba.”
Một sợi lông mèo bay qua trước mặt, dường như mèo trắng nghĩ Trần Ca quá ồn ào, nó nhảy khỏi bàn, nhảy tới đầu giường, chui vào trong chăn.
Trần Ca cũng biết không còn sớm nữa, anh đặt báo thức 7 giờ sáng, nằm xuống bên cạnh mèo trắng rồi ngủ thiếp đi.
Mặt trời mọc, Trần Ca quét dọn qua một chút rồi cầm tài liệu đã chỉnh lý xong ở trên bàn, ra khỏi nhà ma, chuẩn bị bắt đầu tăng thêm điểm gây sợ mới cho nhà ma.