Hệ thống nhà ma

Chương 29: Bác sĩ nát sọ Tiểu Uyển

Chương 29: Bác sĩ nát sọ Tiểu Uyển

Cửa vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm chậm rãi khép lại, tiếng phát ra từ cánh cửa như đầu của một sợi dây xích siết chặt lấy trái tim của mấy cô cậu sinh viên.
“Hạc Sơn, với kinh nghiệm lần trước của cậu thì phát biểu xem bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tranh thủ thời gian tìm lối ra, càng nhanh càng tốt!”
...
Sau khi khóa cửa cảnh tượng lại, Trần Ca lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Uyển, hai người cùng đi đến phòng đạo cụ.
“Ông chủ à, sao anh lại vội vàng tìm em vậy? Không phải du khách đã đi vào rồi ư?” Từ Uyển đã hóa trang, hiện tại cô đang mặc quần áo của cảnh tượng Minh Hôn nên cứ chạy tới chạy lui như thế này quả thực có hơi dọa người.
“Anh mới tạo một cảnh tượng kinh dị mới ở lầu ba, có tên gọi là Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm. Đám sinh viên của Học viện Pháp y này khá gan dạ nên anh muốn để bọn họ trải nghiệm thử xem hiệu quả thế nào.” Trần Ca đẩy cánh cửa phòng đạo cụ ra, tìm kiếm theo những gì điện thoại đã nhắc nhở.
“Không phải mỗi lần tạo cảnh tượng mới xong thì phải để cho khu vui chơi kiểm tra rồi mới có thể đưa vào sử dụng được sao?” Từ Uyển đang mặc một bộ quần áo cổ trang, kéo váy đi đến: “Ông chủ, anh đang tìm cái gì vậy?”
“Trang phục mà anh đã đặt làm cho em.”
“Trang phục ư?”
Sau khi đi đến cuối phòng, Trần Ca thấy được một cái rương gỗ quen thuộc nằm ở trong góc. Anh không ngờ rằng chiếc rương vốn cất chiếc điện thoại màu đen và búp bê vải lại xuất hiện ở chỗ này.
Trần Ca đi đến bên cạnh rương gỗ, nhìn vào bên trong. Dưới đáy rương là một cây búa có hình dạng kỳ lạ, một chiếc áo khoác dính đầy máu và cả một tờ thông báo truy nã đã ố vàng.
“Tìm được rồi.” Trần Ca cầm lấy chiếc áo. Bộ trang phục bác sĩ trông khá bình thường này lại nặng ngoài sức tưởng tượng của anh, phía trong còn bị quấn quanh bởi những sợi dây xích hình mặt người.
“Ông chủ, đây chính là trang phục anh đặt làm cho em sao?” Từ Uyển lui về sau một bước. Tuy cô đang đứng cách nó cả mét nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng từ bộ trang phục: “Em có thể không mặc được không?”
“Diễn viên nhà ma cũng chính là một diễn viên, Tiểu Uyển, em hãy nhớ lại lời các giáo sư đã từng giảng dạy ở Học viện Sân khấu Điện ảnh đi. Em phải nghiêm khắc với bản thân mình mới được.” Trần Ca đưa bộ trang phục trong tay ra, một chiếc mặt nạ da người rơi xuống đất.
Trần Ca không ngờ trong quần áo còn có cả thứ này. Sau khi cầm nó lên, chỉ mới nhìn sơ qua anh đã thấy lạnh cả sống lưng.
Chiếc mặt nạ đàn ông này được may thủ công, phương pháp trông khá thô bạo, nhìn thế nào cũng khiến người ta có cảm giác đây là một kẻ điên cuồng.
“Ông chủ, đừng nói với em là anh muốn em đeo cả vật này lên đấy nhé.” Từ Uyển đã lui ra đến cửa.
“Chỉ là thử một chút thôi mà. Anh muốn nhìn thử hiệu quả của cảnh tượng mới mà thôi. Lần sau anh sẽ đóng vai ma quỷ được không?” Giọng điệu của Trần Ca giống như của nhân vật phản diện trong các câu chuyện cổ tích muốn dụ dỗ người ta vào con đường sa đọa vậy.
“Được rồi... vậy em thử xem sao.” Rốt cuộc Từ Uyển vẫn mềm lòng đồng ý. Cô nhận lấy mặt nạ và chiếc áo blouse rồi thay ngay bộ trang phục ra trước mặt Trần Ca mà chẳng hề cảm thấy ngại ngùng: “Ông chủ à, nói thật nhé, định nghĩa về việc phối chế trang phục của anh khiến em phải mở rộng tầm mắt đấy.”
Cô quấn sợi dây xích lên người, mặc chiếc áo khoác đã bị ngâm qua máu tươi, rồi đeo chiếc mặt nạ lên. Chỉ trong nháy mắt, cả người Từ Uyển như đã xảy ra một sự biến hóa nào đó, cơ thể cô toát lên hơi thở điên cuồng, ngoan độc và tàn nhẫn đến cực điểm.
“Không tệ đâu.” Trần Ca không dám cho Từ Uyển soi gương. Anh sợ Từ Uyển sẽ tự dọa mình: “Đến đây, cầm thêm cái này nhé.”
Trần Ca lấy chiếc búa có tạo hình kỳ lạ kia ra khỏi rương. Cây búa này dài chừng bốn mươi centimet, phía tay cầm là hình xương cột sống của con người, nó có móc gắn với sợi dây xích của bộ quần áo, ở hai bên đầu của chiếc búa còn có mấy cây đinh nhọn dính máu: “Cái này rỗng ruột, cũng không nặng quá đâu. Lúc di chuyển nếu em cảm thấy vướng quá thì có thể kéo lê nó dưới đất.”
Từ Uyển đã từ bỏ việc chống đối, cô khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc búa.
“Điện thoại anh đặt ở túi ngoài nhé. Em kiểm tra lại tai nghe thử xem. Lúc nào cũng phải duy trì liên lạc đấy! Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta ra sân thôi.”
“Chúng ta ư? Ông chủ à, anh cũng định vào cảnh tượng sao?” Từ Uyển quay đầu nhìn Trần Ca, giọng nói khá êm tai phối hợp với chiếc mặt nạ đàn ông được may lại kia khiến cho Trần Ca cảm thấy dạ dày mình có hơi đau đớn.
“Đương nhiên rồi. Mau đi thôi, ắt hẳn các du khách chờ cũng sốt ruột rồi.”
Trần Ca dẫn Từ Uyển vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, còn mình thì về phòng tổng điều khiển.
Kể thì dài nhưng cũng chỉ mới qua mấy phút đồng hồ mà thôi. Anh nhanh chóng tìm được bóng dáng của mấy cậu sinh viên kia qua camera giám sát. Bảy người này trông còn sợ hãi hơn cả Cao Nhữ Tuyết. Từ vẻ mặt họ có thể thấy được người nào cũng đang trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
“Đi cả buổi rồi mà vẫn còn ở trên tầng ba. Xem ra, mình phải khiến cho bọn họ cảm thấy sốt ruột mới được.” Trần Ca nhanh chóng chuyển nhạc nền sang bài Black Friday, sau đó anh bấm gọi cho Từ Uyển: “Tiểu Uyển, cảnh tượng kinh dị này có không gian khá rộng, không chỉ bao gồm cả tầng ba mà còn cả tầng hai và một phần của tầng một nữa. Hai bên trái phải đều có thang bộ, lát nữa em đừng đi lung tung nhé, nghe anh chỉ huy.”
“Em biết rồi.”
Sau khi dặn dò Từ Uyển xong, Trần Ca hóa trang đơn giản cho mình rồi tiến vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm thông qua con đường bí mật.
Anh có chiếc điện thoại màu đen nên lúc nào cũng có thể điều khiển các cơ quan trong cảnh tượng. Chỉ dựa vào mỗi điểm này thôi thì cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm đã có tính chất hù dọa vượt xa Minh Hôn và Đêm Cương Thi Sống Lại rồi.
Trong hành lang âm u lạnh lẽo, chiếc bồn tắm trong một gian phòng nào đó được đẩy ra, sau khi Trần Ca xong liền đẩy nó về vị trí cũ.
“Tiểu Uyển, bây giờ có lẽ bọn họ đang ở gần phòng 207 của lầu ba, em đến canh ở thang bộ bên trái đi, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.” Sau khi nói xong, đầu tiên Trần Ca để cho hai mắt mình quen dần với bóng tối trong cảnh tượng, sau đó đi dọc theo cầu thang bên phải lên lầu ba.”
Giờ phút này, đám sinh viên của Học viện Pháp y Cửu Giang vẫn chưa phát giác được “nguy hiểm” đang đến gần. Họ vẫn còn đang chăm chú tìm kiếm đống đồ linh tinh trong phòng, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó.
“Căn phòng ma này ngoại trừ có hơi u ám, lạnh lẽo ra thì hình như chẳng có gì đáng sợ cả. Có phải là chúng ta đã quá nhạy cảm rồi không?” Hầu Tử là người có vóc dáng thấp bé nhất trong cả nhóm, cũng là người nói nhiều nhất: “Anh Phong, em cảm thấy chúng ta nên chia thành hai đội đi, như vậy sẽ tìm nhanh hơn. Chứ cả nhóm cùng đi thế này thì tốn thời gian quá.”
Anh Phong mà Hầu Tử vừa nhắc đến chính là chàng thanh niên có dáng người cao nhất trong cả nhóm. Sau khi tiến vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, phát hiện tất cả chuẩn bị của mình đều là vô ích thì cậu ta cũng cảm thấy hơi hoảng hốt. Nhưng sau một lúc, cậu ta chậm rãi cảm thấy, cảnh tượng này hình như cũng chẳng có gì đáng sợ cả: “Tách ra cũng được. Vậy thì Hầu Tử, lão Tống, hai người dẫn hai cô gái đi lục soát căn phòng bên trái đi, ba người chúng tôi sẽ lục soát căn phòng bên phải.”
“Nên làm như vậy sớm mới đúng. Em quả thực không hiểu ở đây có gì đáng sợ nữa, ở đây kém xa phòng chứa thi thể trong trường học chúng ta ấy chứ.” Người mở miệng là một cô gái, cũng là người duy nhất nhuộm tóc trong cả nhóm. Cô gái này và Cao Nhữ Tuyết có khí chất hoàn toàn khác nhau. Cô ta biết trang điểm, trông khá chững chạc, khiến người ta có cảm giác như không phải một nữ sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
“Chị Tuệ, anh Phong, đừng chủ quan như vậy. Chúng ta nên đi cùng nhau thì tốt hơn.” Hạc Sơn trốn ở giữa đám người, khuôn mặt tràn đầy đau khổ: “Ông chủ của nhà ma này vốn không hành động theo tư duy bình thường đâu. Mấy anh chị chưa thấy bộ mặt thật của anh ta thôi, đó quả thực là một tên điên liều mạng đấy!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất