Chương 30: Sao tự dưng lại có thêm một người thế này?
Hạc Sơn thực tâm khuyên một lúc lâu, các học trưởng và học tỷ của cậu ta vẫn cứ thờ ơ. Bọn họ đều cảm thấy Hạc Sơn đang cố ý khuếch đại sự thật, dùng việc này để che giấu sự nhát gan của mình.
Người ta thường nói, tai nghe không bằng mắt thấy, sau khi đi lòng vòng mấy phút trong nhà ma, bọn họ cho rằng nơi này cũng chỉ có như thế mà thôi.
“Tiểu Sơn à, nếu em sợ thì cứ trốn sau chị này.” Cô gái được gọi là chị Tuệ kia đi đầu, bước thẳng vào căn phòng bên cạnh: “Cách bài trí ở đây cũng không khác gì mấy, chẳng bằng ở lại trong phòng ngủ bên kia nhìn hiện trường phạm tội còn thấy thú vị hơn.”
“Vậy cứ theo tổ đã phân vừa rồi đi.” Hầu Tử vội vàng đuổi theo bóng lưng của chị Tuệ: “Mau tìm được cửa rồi ra ngoài thôi. Em cảm thấy hơi chán rồi đấy.”
Lão Tống và cô gái dịu dàng có tên Thi Linh kia cũng vội vàng đi theo. Bên trong hành lang chỉ còn mỗi mình Hạc Sơn, anh Phong và lão Triệu.
“Nói thật, tôi cảm thấy khá thất vọng.” Lão Triệu là người có làn da trắng hơn hẳn phần lớn nữ sinh khác. Tuy nhiên, tố chất thân thể của cậu ta lại khá kém cỏi, chỉ mới đi một lúc trên trán đã lấm tấm mồ hôi rồi.
“Được rồi, bớt nói đi. Chúng ta cũng lên đường thôi.” Anh Phong vung tay lên, sải chân bước lên phía trước, lão Triệu theo sát ở phía sau.
Giờ phút này trên hành lang chỉ còn mỗi mình Hạc Sơn. Cậu ta có khổ mà không nói được, chỉ còn cách cố gắng duy trì sự cảnh giác cao độ: “Cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất thôi.”
Cậu ta đi về phía trước hai bước rồi bỗng nhiên dừng lại: “Hình như giai điệu của bối cảnh thay đổi rồi. Không hiểu sao mình cứ có cảm giác nó khá quen thuộc.”
Chưa kịp nghĩ xong, cậu ta chợt nghe thấy một loạt âm thanh vang lên lanh lảnh, khi có khi không, tựa như truyền ra từ con đường bọn họ đi vào khi nãy.
“Có người đuổi tới đây?” Hạc Sơn không dám dừng lại nữa, nhanh chóng đuổi theo đám sinh viên kia.
Lúc khúc nhạc Black Friday vang lên, trò chơi Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm mới được xem như chính thức bắt đầu. Không gian trở nên mờ ảo hơn, có đôi lúc những món đồ linh tinh trên hành lang sẽ tự lăn xuống. Ở cầu thang phía xa, tiếng dây xích chạm vào nhau phát ra âm thanh như có người đang tới gần.
“Có manh mối.” Chị Tuệ đi đầu tiên lấy một con búp bê vải từ trong phòng ra: “Các cậu nhìn xem, ở giữa căn phòng này có đặt một con búp bê vải.”
“Học tỷ, chị đừng tùy tiện chạm vào những đồ vật trong nhà ma. Lần trước vì tụi em đụng phải quan tài nên mới khởi động cơ quan bên trong đó.” Hạc Sơn đang truyền thụ kinh nghiệm của mình nhưng lại đột nhiên phát hiện chẳng có ai thèm để ý tới. Cậu ta đành phải im lặng đứng ở bên ngoài, trơ mắt nhìn đám học tỷ, học trưởng của mình điên cuồng tìm đường chết.
“Chắc chắn con búp bê này có vấn đề. Có phải nó là một biểu tượng gì đó nên mới được trưng bày ở giữa phòng như thế này không?” Hầu Tử nhấc đầu búp bê vải lên. Đây là một con búp bê hình bé gái khoảng năm, sáu tuổi. Có điều, nó lại không có mắt, cả người cũng bị cháy xém: “Không có mắt, không nhìn được tượng trưng cho bóng tối, cơ thể bị lửa cháy ý muốn nói là xuống địa ngục ư?”
“Có lẽ ám chỉ việc mưu sát mới đúng.” Anh Phong đè lên cơ thể của con búp bê: “Trong này không phải được nhồi bằng bông, khá cứng, mở ra nhìn thử xem.”
Hầu Tử kéo khóa sau lưng búp bê xuống. Bên trong nó chứa đầy giấy vụn, cậu ta tiện tay lấy một tờ ra, trên đó là một dòng chữ viết ngoáy trông khá trẻ con, có thể thấy tuổi người viết cũng không lớn.
“Trên đó viết gì vậy?”
Chỉ có mỗi Hầu Tử là nhìn thấy nội dung trên đó. Cậu ta vừa xem xong liền biến sắc, đưa tờ giấy ra trước mắt những người khác. Trên đó chỉ có năm chữ: Các người đều phải chết!
“Hình như trên tờ giấy nào cũng viết câu này.”
“Phải thù hận đến mức nào mới có thể làm như vậy chứ.”
“Mau ném đi, xui xẻo.” Thi Linh vốn ít lên tiếng hình như khá sợ con búp bê này. Cô vừa nhìn thoáng qua xong liền bước ra ngoài.
“Chỉ là một con búp bê mà thôi, các cậu có cần phải ngạc nhiên đến vậy không? Có lẽ đây là đạo cụ của nhà ma cũng nên.” Hầu Tử nhét tờ giấy lại vào trong con búp bê rồi tiện tay ném nó xuống hành lang: “Chúng ta đi qua phòng khác đi.”
Trong giọng nói của cậu ta mang theo sự run rẩy, có thể thấy cậu ta cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
“Chờ đã.” Tiểu Tuệ giơ tay trái lên. Trong tay cô ta là một mẩu giấy không hoàn chỉnh: “Trong phòng chứa con búp bê kia tôi tìm còn thấy thứ này. Các cậu nhìn đi, hình như được xé ra từ một quyển nhật ký thì phải.”
“Để tôi xem thử.” Lão Triệu nhận lấy mẩu giấy kia, đọc to lên: “Mình phát hiện hình như có ai đó trốn trong phòng, không biết kẻ đó trốn dưới giường hay trong ngăn tủ. Mình nói chuyện này cho ba mẹ và chị nhưng hình như họ đang lo lắng gì đó nên không để ý đến mình. Đêm đã khuya, ba kiểm tra các cửa sổ trong nhà trọ xong mới đi ngủ. Mình không biết họ đang sợ cái gì nhưng mình biết, hình như phòng của mình có người đang trốn...”
Hệ thống nhà ma
96%
“Nhảm thật! Thứ gì thế này?” Lão Triệu chỉ đọc một đoạn xong thì không đọc tiếp nữa, đưa mẩu giấu kia lại cho Tiểu Tuệ: “Những thứ này vốn được cố ý để ở đây nhằm quấy nhiễu chúng ta, nếu tin là thật thì chính là chịu thua rồi.”
“Xử lý chi tiết rất tốt, đáng tiếc là không dọa được tôi.” Tiểu Tuệ trả mẩu giấy về chỗ cũ. Cả đám người tiếp tục di chuyển qua một phòng khác. Bọn họ không để ý thấy, con búp bê vải bị người ta tiện tay ném xuống đất kia vừa hơi động đậy.
“Mau tranh thủ thời gian tìm lối ra thôi, đừng la cà nữa.”
Bọn họ tìm kiếm ở bốn, năm căn phòng liên tục nhưng đều không thu hoạch được gì. Cả nhóm người đành di chuyển sang hành lang bên phải.
“Tầng ba này khá rộng, giờ vẫn chưa lục soát xong nhưng mình nghĩ xác suất lối ra để ở tầng ba này là khá nhỏ. Nếu mình là một người kinh doanh nhà ma, chắc chắn mình sẽ không thiết kế lối ra và lối vào ở cùng một tầng đâu.” Anh Phong bình tĩnh phân tích.
“Nên phân nhóm ra để hành động không?”
“Đừng mà! Nếu không ở cùng một tầng thì dễ bị tập kích riêng lẻ lắm!” Hạc Sơn nói chen vào nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn xem nhẹ ý kiến của cậu.
“Đã vào đây hơn mười phút rồi mà chẳng có gì phát sinh cả. Mặc dù không khí ở nhà ma này không tệ nhưng muốn dọa người thì còn lâu mới được. Mình cảm thấy tách ra hành động thì tốt hơn.” Lão Triệu lau mồ hôi trán, nói tiếp: “Đừng quên mục đích chúng ta tới nơi này là gì. Phải tìm được lối ra trong thời gian quy định thì mới xem như lấy lại được thể diện.”
“Nói đúng lắm! Vậy cứ chia tổ theo kế hoạch đã bàn từ trước thôi.”
Ngay lúc cả nhóm sắp thương lượng xong, Hạc Sơn rốt cục không thể nhịn được nữa liền đứng dậy: “Các anh chị nghe em nói một câu được không!”
Cậu ta len vào giữa nhóm người, chỉ vào một hướng khác của hành lang: “Từ mấy phút trước em đã nghe thấy trong hành lang có tiếng xích sắt, hình như có cái gì đó ở sau lưng chúng ta!”
Hạc Sơn nói như vậy, cả nhóm mới phản ứng lại. Họ nghiêng tai lắng nghe, quả thật có thể nghe thấy tiếng dây xích sắt khá rõ.
“Ông chủ nhà ma đã nói cảnh tượng này là Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm. Nếu đã là chạy trốn thì chắc chắn sẽ có sát thủ xuất hiện.” Lão Triệu vỗ vỗ vai Hạc Sơn: “Đừng để bị nội dung vở kịch kéo vào quá sâu, sát thủ đuổi theo sau kia chắc chắn là do nhân viên của nhà ma hóa trang. Đã biết là người đóng rồi thì còn sợ gì nữa chứ? Các cậu nói đúng không?”
Cả đám người đều nở nụ cười, cảm thấy là do Hạc Sơn quá nhạy cảm.
“Đừng hoảng hốt, có học trưởng đây làm chỗ dựa cho cậu rồi, ai tới cũng không sợ.” Lão Triệu nói xong thì lấy điện thoại ra: “Không phải chúng ta đã nói là phải quay nhiều đoạn video ngắn, up lên weibo của ông chủ nhà ma chế giễu anh ta sao? Tôi cảm thấy nơi này khá được. Đến đây nào, mọi người cùng nhìn thẳng vào ống kính nhé.”
Cậu ta chọn góc độ, thu được hình ảnh của tất cả mọi người xong, lúc ánh mắt đảo qua màn hình, định mở miệng nói chuyện thì một cảm giác lạnh thấu xương không cách nào hình dung đột nhiên xông lên đỉnh đầu!
Đám thịt mỡ trên toàn thân lão Triệu đều run rẩy, tay không còn nghe điều khiển ném luôn chiếc điện thoại ra ngoài.
“Mập Mạp! Mẹ nó chứ cậu điên rồi à?”
“Làm gì đấy? Dọa tôi rồi đây này.”
Lão Triệu không nói gì, ánh mắt của cậu ta đảo qua tất cả mọi người, hàm răng run lên: “Các cậu tự nhìn đi, tính luôn cả tôi sao ở đây lại có tám người!”