Hệ thống nhà ma

Chương 32: Hình như gặp ma thật rồi

Chương 32: Hình như gặp ma thật rồi

Hầu Tử một mình núp ở cầu thang tầng hai, luôn luôn chú ý động tĩnh xung quanh.
Cậu ta đứng ở góc tường, có thể cùng lúc thấy hành lang của tầng ba và tầng hai, bất kể sát thủ đến từ hướng nào, cậu ta cũng có thể nhanh chóng chạy trốn.
Hình như ánh sáng trong cảnh tượng càng ngày càng tối, hành lang đen kịt một màu, nhạc nền kỳ quái làm cho lòng người hốt hoảng.
Hầu Tử véo mình một cái thật mạnh, sau đó hít một hơi thật sâu, làm một sinh viên pháp y nên cậu ta biết rõ một ít đau đớn và dưỡng khí đầy đủ có thể giúp con người nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
“Thời gian xuất hiện quái vật có vấn đề, lão Triệu mới vừa phát hiện người thứ tám trà trộn trong nhóm chúng ta, quái vật lập tức tăng tốc vọt tới, đây chắc chắn không phải là trùng hợp.” Cậu ta hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra lúc nãy: “Sau khi lão Triệu phát hiện có một người dư ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ, vào thời điểm đó nếu như anh Phong sử dụng điện thoại di động thì có thể nhìn rõ mặt mỗi người, vậy chắc chắn có thể tìm ra người thứ tám, chúng ta bỏ lỡ cơ hội đầu tiên. Sau đó quái vật vọt tới, nếu như mọi người đứng yên tại chỗ, không bị nó hù dọa, mọi người sẽ không bị phân tán, chúng ta bỏ lỡ cơ hội thứ hai.”
Hầu Tử thoáng thở dài: “Mặc dù mọi người đều rất sợ khi quái vật vọt tới, nhưng cũng không đến mức chạy trốn, tất cả là tại người đầu tiên chạy trốn, hắn là kẻ khởi xướng, quấy nhiễu suy nghĩ của chúng ta, nếu như mình đoán không lầm, người đầu tiên chạy trốn là cái người dư ra kia. Vừa rồi mình có nghe tiếng thét của Tiểu Tuệ, cô ấy là người thứ hai chạy trốn, đứng gần người kia nhất, điều này cũng có thể chứng minh suy đoán của mình không sai.”
Khuôn mặt cậu ta hiện lên một nụ cười gượng gạo, đoán đúng là một chuyện, có sợ hay không là một chuyện khác, một mình trốn trong cảnh tượng âm u kinh khủng thế này, cảm giác lạnh cả sống lưng: “Quái vật và người thứ tám dư ra kia phối hợp với nhau, lợi dụng tâm lí trốn chạy và tâm lí đám đông để lan truyền sự sợ hãi, khủng bố, khiến chúng ta phân tán, sau tấn công từng người. Chỉ là nhát ma thôi mà, cần lên kế hoạch kỹ càng như vậy sao?”
Hầu Tử rất thông minh nhưng cậu ta rất nhát gan, bình thường ở trong trường cũng không dám đến phòng thí nghiệm một mình: “Mình phải nhanh chóng nói cho anh Phong biết rồi hội họp với họ mới được.”
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, ánh sáng màn hình điện thoại rọi ra sau lưng khiến cậu ta đột nhiên rùng mình một cái: “Sao con búp bê đồ chơi này lại xuất hiện ở cầu thang? Không phải mình đã ném nó ở hành lang tầng ba rồi sao?”
Hầu Tử sợ làm cho quái vật chú ý tới bên này nên không dám bật đèn pin, cậu ta chỉnh độ sáng màn hình lên cao chiếu vào vách tường, nơi đó có một con búp bê đồ chơi rách rưới nằm ngang.
“Vừa nãy trong lúc chạy trốn, chắc ai đó đã vô ý đá nó rơi xuống lầu nhỉ?” Nghĩ đi nghĩ lại, Hầu Tử cũng chỉ có thể giải thích như vậy, trong búp bê vải có bỏ tờ giấy vào đó, không có máy móc, linh kiện gì, chắc hẳn không thể nào điều khiển từ xa: “Hình dạng cũng thật đáng sợ.”
Con búp bê đồ chơi này ngoại trừ bề ngoài cũ kỹ thì không có chỗ nào kinh khủng, nhưng nhìn lâu thì sẽ xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, cứ như là nó có sự sống vậy.
Hầu Tử cũng chẳng hiểu ra làm sao, cậu ta nhìn chằm chằm con búp bê nằm trên mặt đất, cảm thấy đó không phải là một con búp bê mà là một cô bé đáng thương, tội nghiệp.
“Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác thôi, mình phải tránh xa thứ này, đi chơi nhà ma làm mình sắp mắc bệnh tâm lí luôn rồi.” Hầu Tử bấm gọi điện thoại cho anh Phong, trên hành lang tầng ba vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
“Anh ấy ở tầng ba? Hay cũng như lão Triệu, vô ý làm rơi điện thoại rồi?”
Trong nhà ma vang lên tiếng chuông điện thoại càng trở nên kinh khủng hơn.
Hầu Tử không cúp điện thoại mà bỏ điện thoại vào túi, lặng lẽ đi lên tầng ba, cậu ta núp ở đầu hành lang nhìn vào bên trong, điện thoại của anh Phong quả thật bị rơi ở trên hành lang.
“Điện thoại của lão Triệu và anh Phong đều không ở bên người, chỉ có thể thử gọi cho những người khác.” Hầu Tử một mình đứng ở đầu cầu thang tầng ba, nhìn hành lang trống không và cánh cửa bị gió thổi hơi khép lại ở hai bên, sợ đến mức nhũn cả chân.
Cậu ta điên cuồng lướt màn hình di động, tìm kiếm số điện thoại của những người khác, nhưng đúng vào lúc đó, điện thoại của cậu ta rung lên, bất ngờ đổ chuông.
“Má! Chuyện gì vậy?” Hầu Tử cúi đầu nhìn, có người gọi cho cậu ta: “Thi Linh? Cô ấy tìm mình làm gì? Chẳng lẽ bây giờ cô ấy cũng ở một mình?”
Trước mặt con gái, Hầu Tử luôn thể hiện mình không sợ gì hết, đây là bệnh chung của đại đa số chàng trai trẻ: “Thi Linh, cậu bị tách ra với mọi người hả? Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”
“Tôi bị nhốt trong một căn phòng ở tầng ba, không nhìn thấy rõ số phòng cụ thể, các cậu nhanh tới đây đi, căn phòng này có gì đó kỳ lạ lắm!” Thi Linh là một cô gái dịu dàng, ít nói, lúc này giọng cô dồn dập giống như sắp khóc tới nơi, cũng không biết cô đã thấy cái gì.
“Nói từ từ thôi, sao cậu lại bị nhốt trong phòng? Phòng đơn hai bên hành lang hẳn là không thể khóa lại chứ?” Hầu Tử vừa nói vừa di chuyển trên hành lang, cậu ta muốn thông qua âm thanh xác định vị trí của Thi Linh.
“Tôi cũng không biết nữa, tôi trốn vào phòng, đóng cửa rồi không mở ra được nữa! Hơn nữa căn phòng này không giống với những căn phòng khác, giữa phòng có hai con búp bê đồ chơi đang ngồi!”
“Ngồi?” Nhắc tới búp bê, Hầu Tử dựng hết tóc gáy, cậu ta rất rõ búp bê trong căn nhà ma quỷ dị cỡ nào.
“Các cậu mau đến đây!” Giọng của Thi Linh dần dần trở nên chói tai, giống như sắp mất kiềm chế.
“Tới ngay! Trước hết cậu cách xa mấy thứ đó ra, nghe lời Hạc Sơn nói lúc đầu, đừng đụng vào bất kỳ thứ gì trong phòng hết, tôi nghi rằng mấy con búp bê đó…” Hầu Tử đang nói dở bỗng nhiên dừng lại, cậu ta giật mình nhìn phía trước, cách cậu ta nửa mét có một con búp bê đồ chơi nằm ngang.
Cậu ta kiềm chế lắm mới không quăng điện thoại đi, đi đến bên cạnh con búp bê vải kia.
“Tóc dài, biểu cảm đau khổ, tự trách, không giống con búp bê xuất hiện ở hành lang, cảm giác trưởng thành hơn con kia nhiều.” Sau khi nói xong, Hầu Tử trợn to mắt: “Quái lạ, sao mình có thể nhìn mấy con búp bê mà phân tích nhiều thứ như vậy chứ? Là mình sợ quá tạo ra ảo giác sao? Hay là do mấy con búp bê này làm giống thật quá? Luôn có cảm giác bọn nó giống như người sống vậy, cũng có tình cảm của mình.”
“Bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, chỉ cần con búp bê trước mặt không giống với con búp bê trên cầu thang là được, ít ra cũng biết rằng mấy con búp bê này không tự mình di chuyển, mọi việc chưa đến nỗi quá tệ, chuyện cần làm bây giờ là phải cứu Thi Linh đã.” Hầu Tử lắc đầu, tự động viên chính mình: “Mình chỉ đang tự hù dọa mình thôi, nếu như con búp bê trong hành lang đuổi theo, sao nó có thể xuất hiện ở trước mặt mình được? Nó phải ở đằng sau mình mới đúng, xem ra đây chỉ là trò lừa bịp của ông chủ nhà ma mà thôi, không có gì phải sợ hết.”
Sau khi nói xong cậu ta chột dạ nhìn thoáng qua phía sau: “Mình đã nói rồi, không có gì…”
Ánh mắt Hầu Tử tập trung vào một chỗ phía sau lưng cách cậu ta một mét, nghẹn lại nửa câu sau, bởi vì chỗ đó có một con búp bê đang nằm yên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất