Chương 33: Cách dùng tờ thông báo tìm người chính xác
Hai chân run rẩy, nếu như có thể khống chế được thân thể của mình, chắc chắn Hầu Tử sẽ tát cái miệng chết tiệt của mình một cái, cả đời này cậu ta sẽ chẳng bao giờ dám mở cái miệng quạ đen của mình ở nhà ma một lần nào nữa.
Bị tách ra khỏi đồng đội, tứ cố vô thân, ngay lúc một mình đứng trong hành lang u ám, đối mặt với kẻ sát nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đặc biệt là sau lưng còn có một con búp bê đồ chơi cứ bám riết không tha. Trải nghiệm nhà ma cấp độ địa ngục này làm cho Hầu Tử cảm thấy không thở nổi: “Sao nó lại xuất hiện ở đây? Nó đến đây hồi nào? Sao nó có thể động đậy?”
Trong đầu liên tục hiện ra vô số câu hỏi, kinh nghiệm sống hai mươi năm qua vô tình bị đánh vỡ, Hầu Tử cầm điện thoại di động, thân thể không ngừng run rẩy.
“Hầu Tử cậu còn không mau tới đây! Mau! Cứu tôi ra ngoài nhanh! Tôi có cảm giác mấy con búp bê vải đó đang nhìn tôi! Tụi nó giống như đang nhìn tôi vậy!” Bên đầu kia điện thoại là âm thanh quá khích như sắp điên loạn, hoàn cảnh của Thi Linh cũng không khả quan cho lắm.
“Chị hai ơi, tôi cứu chị, ai cứu tôi đây?” Cử động của sinh vật làm Hầu Tử lùi về sau một bước, mắt cá chân như đụng phải vật gì đó, cậu ta cúi đầu nhìn theo bản năng, con búp bê vốn ở trước mặt lúc này đang tựa vào cạnh giày cậu ta.
Cảm giác một đống tóc đen, gương mặt mang theo dấu vết bị phỏng hơi hướng lên trên, rõ ràng là không nhìn thấy rõ ngũ quan nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác lạ lùng.
“Nó đang cười!”
Hầu Tử cũng không biết tại sao cậu ta lại nghĩ như vậy, bây giờ cậu ta cũng không muốn nghĩ nguyên nhân, cảm thấy trong 10 phút ngắn ngủi vừa rồi đã phải trải qua quá nhiều thứ.
Cơ mặt căng cứng, Hầu Tử động đậy đôi chân, muốn rời khỏi đó. Nhưng có thể là vì đứng quá lâu lại thêm căng thẳng quá độ, cơ bắp cậu ta căng cứng, cơn đau đớn đột nhiên xuất hiện.
“Mẹ bà nó! Chuột rút!”
Thoáng cái Hầu Tử té xuống đất, bây giờ cậu ta không cần giữ thể diện cái gì nữa, ôm chân, trực tiếp la lớn ở hành lang: “Có ai không! Tôi không chơi, tôi không chơi nữa!”
Lúc này, Trần Ca và Tiểu Uyển đang ở tầng một, hai người họ vừa hợp sức đem lão Tống bị dọa tới mức ngẩn ngơ ra khỏi cảnh tượng, vừa vào từ lối đi dành cho nhân viên thì nghe một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vọng xuống từ tầng ba.
Vì đảm bảo an toàn của khách tham quan, hai người không dám dừng lại, trực tiếp chạy lên tầng ba.
Vừa bước vào hành lang, Trần Ca liền thấy Hầu Tử đang nằm lăn trên đất, anh ra hiệu cho Từ Uyển lui ra phía sau, còn mình thì mở đèn pin đi tới: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không chơi, tôi không muốn chơi thêm lần nào nữa, anh cho tôi ra ngoài đi.”
Hầu Tử bây giờ và lúc trước khi vào giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Trần Ca không đồng ý ngay mà ngồi xổm xuống đất, đè tay lên đầu gối Hầu Tử: “Dùng sức, duỗi thẳng khớp xương đầu gối.”
Trong khi giúp Hầu Tử giảm bớt đau đớn, Trần Ca nhìn bốn phía, trong lòng anh cũng thấy kỳ lạ: “Mình và Tiểu Uyển đều không ở trong nhà ma, sao tên nhóc này lại sợ đến như vậy?”
Ngoại trừ hai con búp bê đồ chơi nằm dưới đất thì không có gì khác thường, Trần Ca dò xét hỏi một câu: “Này người anh em, cậu vừa nhìn thấy gì vậy?”
“Tôi nhìn thấy cái gì, trong lòng anh không tự biết sao?” Đôi mắt Hầu Tử đỏ lừ, dáng vẻ như thể oan ức lắm: “Hai con búp bê vải này cứ bám theo tôi, là do anh điều khiển phải không? Chắc chắn anh trốn ở sau camera giám sát lén cười nhạo chứ gì?”
“Búp bê vải thật sự đuổi theo cậu?” Trần Ca hơi dừng lại một chút, không muốn cho Hầu Tử biết sự thật, anh thật sự không muốn làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của cậu ta: “Tôi đưa cậu ra ngoài trước.”
“Chờ đã, trong phòng còn nhốt một người, cũng sắp sợ điên lên rồi, nhân tiện dẫn cả cô ấy ra ngoài nữa.” Hầu Tử cầm điện thoại nói chuyện với Thi Linh.
Trần Ca thừa dịp cậu ta không chú ý, nhặt hai con búp bê trên mặt đất lên, đặt ở trong lòng bàn tay.
Con búp bê đồ chơi không lớn, không quá tinh xảo, giống như là búp bê của con nít tự tay làm vậy.
“Hai nhóc này có thể dọa một người trưởng thành sợ đến chuột rút?” Trần Ca đưa ngón tay chỉ chỉ lên mặt búp bê đồ chơi, cũng không biết phải ảo giác hay không, anh cảm nhận được sự khó chịu nhưng không thể phản kháng nên chỉ có thể bị động tiếp nhận từ trên người con búp bê.
“Thú vị…”
Dựa theo tiếng cầu cứu của Thi Linh, cuối cùng Trần Ca và Hầu Tử cũng tìm được căn phòng nhốt cô, mở cửa phòng từ bên ngoài.
“Đừng sợ, tôi dẫn hai người ra ngoài.”
Cô gái dịu dàng, ít nói này không để ý tới Trần Ca, cô tựa vào góc tường, môi trắng bệch, sợ đến mức nói lắp: “Búp bê đồ chơi đang nhìn tôi, tôi trốn đi đâu, tụi nó nhìn theo đó.”
“Lại là búp bê sao?” Trần Ca nhìn về phía giữa phòng, chỗ có hai con búp bê lớn đang nằm.
“Trước đó tụi nó đang ngồi! Thật đó!” Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Thi Linh đầy ắp nỗi kinh hoàng.
“Tôi biết, đều là… kế hoạch của bọn tôi mà.” Trần Ca an ủi cô gái, đi tới bên cạnh búp bê, hai con búp bê đồ chơi này, một con râu ria lởm chởm, một con bên ngoài mặc tạp dề.
“Kiểu ăn mặc này, hẳn là mô phỏng một người cha và một người mẹ.” Anh đặt hai con búp bê trong tay mình xuống đất, bốn con búp bê thoạt nhìn như là một gia đình bốn người.
“Cái này hoàn toàn trùng khớp với số người chết trong vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An, cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm mô phỏng vụ án ở nhà trọ Bình An, chẳng lẽ bốn con búp bê này đại diện cho bốn người bị sát hại?” Trần Ca vừa nghĩ đến đây, điện thoại di động màu đen trong túi của anh bỗng nhiên rung lên một cái, anh lấy ra xem thì thấy trên đó có thêm một thông báo mới.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn duy nhất của cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm! Chấp niệm của người chết chưa tan, hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, bọn họ mới có thể nghe theo sự điều khiển của bạn.]
“Nhiệm vụ ẩn duy nhất? Trong cảnh tượng mới mà điện thoại màu đen mở ra còn có nhiệm vụ ẩn?” Đối với Trần Ca mà nói, đây là một phát hiện to lớn: “Chấp niệm của người bị hại ở nhà trọ Bình An chắc chắn có liên quan đến Vương Kỳ, đưa Vương Kỳ ra trước ánh sáng để cho ông ta bị trừng phạt thích đáng, chắc hẳn như vậy sẽ hoàn thành tâm nguyện bọn họ nhỉ?”
Trần Ca đỡ Thi Linh và Hầu Tử đi xuống tầng dưới, trong đầu lại suy nghĩ về nhiệm vụ ẩn.
Bọn họ ra ngoài bằng lối đi dành cho nhân viên, Trần Ca không quay về cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm ngay mà một mình chạy đến kho đạo cụ, anh lấy Thông Báo Tìm Người Của Vương Kỳ cất dưới đáy rương ra.
“Thứ này có lẽ sẽ có ích đối với người bị hại.” Mang tâm lý hên xui thử một lần, Trần Ca quay lại tầng ba, đi vào căn phòng từng nhốt Thi Linh.
Trần Ca vừa bước đến cửa đã thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Ba con búp bê đại diện cho cha, mẹ và chị gái vẫn còn nằm yên tại chỗ, không có gì thay đổi nhưng con búp bê nhỏ nhất lại nằm gần phía cửa, giống như chuẩn bị chạy ra ngoài.
Trần Ca cầm con búp bê dưới đất lên, cẩn thận quan sát, con búp bê này làm như bị phát hiện là đang giả chết, không những không đáng sợ mà trong mắt anh nó còn khá dễ thương: “Tàn niệm của người chết chắc hẳn nương nhờ trên thân của tụi nó.”
Trần Ca khép cửa phòng lại, mang con búp bê đồ chơi kia đặt lại giữa phòng: “Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.”