Chương 399: Mình đúng là lo chuyện bao đồng! (1)
Đầu người phụ nữ áo đỏ lõm xuống, cơ thể vặn vẹo, ngũ quan trên gương mặt bị biến dạng, chỉ có thể đại khái nhìn ra dáng dấp con người.
Cho dù Trần Ca từ nhỏ lớn lên cùng đủ loại đạo cụ nhà ma nhưng bây giờ cũng không nuốt nổi.
“Dáng vẻ này đúng là quá đáng thật đấy!” Tử trạng của người phụ nữ thảm vô cùng, Trần Ca cố nén xúc động chạy bạt mạng, đứng lại tại chỗ.
“Cứu tôi với, tôi ở chỗ này...”
Người phụ nữ đứng trước mặt Trần Ca, nhẹ nhàng xua tay, cứ như là sợ Trần Ca không nhìn thấy cô ta.
Gương mặt đó càng lúc càng sát gần, tóc gáy của Trần Ca dựng ngược cả lên, vội vã mở miệng: “Cô luôn miệng nói tôi ở chỗ này, tôi ở chỗ này, có phải là vì lúc kêu cứu, những người qua đường đó đều không để ý đến cô không?”
Anh vừa mới dứt lời, tốc độ nói của người phụ nữ chậm lại, cái miệng méo mó mím lại vào nhau.
Trần Ca vừa thấy có cơ hội, lập tức dùng giọng điệu mình hay nói với Hứa Âm và Trương Nhã: “Cô yên tâm, tôi không giống với những người đó.”
Trần Ca không mang theo bất kì lệ quỷ nào theo người nhưng lúc này lại bình tĩnh hơn chút. Anh cảm thấy mình đang chậm rãi tiến vào trạng thái.
“Tôi có thể tưởng tượng được những đau đớn mà cô từng chịu, mỗi lần cô hét lên đều dùng hết sức muốn túm được hi vọng duy nhất, nhưng hiện thực lại hết lần này đến lần khác tổn thương cô.” Trong ánh mắt Trần Ca hiện lên một chút đồng cảm, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt: “Tôi biết cô vẫn luôn chờ đợi có người có thể đưa tay ra giúp đỡ. Có lẽ khi ấy chỉ cần có một người đứng ra, cô sẽ có hi vọng sống sót. Tôi hiểu tất cả những gì cô làm, cũng biết rõ những oán hận trong lòng cô. Tôi chẳng dám mong mình có thể nhận được sự tin tưởng của cô, chỉ xin cô cho bản thân một cơ hội, cũng cho tôi một cơ hội để thử.”
Trần Ca chủ động đưa tay ra: “Bọn họ không giúp cô, tôi giúp. Bọn họ không quan tâm cô, tôi quan tâm. Bọn họ không cứu cô, tôi cứu!”
Nói đến cuối, Trần Ca đi về phía trước một bước nhỏ: “Đường hầm này vừa tối vừa sâu, ẩn chứa quá nhiều thù hận, tôi đưa cô ra ngoài, có được không?”
Lúc Trần Ca đi về phía trước, cơ thể của người phụ nữ áo đỏ lui về sau một bước rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nhìn ra.
Đầu của cô ta lõm xuống một miếng lớn, cả khuôn mặt chỉ còn lại ba phần tư, ngũ quan vặn vẹo, làm ra một biểu cảm kì lạ.
Nhìn không ra cô ta muốn biểu đạt cái gì, có khi chính cô ta cũng ngạc nhiên với sự nhiệt tình của Trần Ca. Cô ta chưa từng thấy ai như vậy, vì thế không biết nên làm ra biểu cảm gì.
“Tôi phải giúp cô như thế nào?” Trần Ca đưa mắt nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, hỏi nghiêm túc.
Bàn tay vung vẩy của người phụ nữ từ từ dừng lại, cô ta ngoẹo cái đầu sắp rớt xuống, quan sát Trần Ca, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tôi ở chỗ này, đầu của tôi rách một vết, máu chảy vào trong mắt, tôi không nhìn rõ thứ gì hết, cứu tôi với.”
Gương mặt bị lõm xuống một vết sâu, rướm cả máu ra ngoài, Trần Ca nhìn mà hết hồn. Anh xé một góc từ áo khoác, giơ hai tay lên dưới cái nhìn khó hiểu của người phụ nữ: “Tôi giúp cô cầm máu trước đã, sau đó sẽ đưa cô ra ngoài.”
Trong con mắt bị lồi ra của người phụ nữ, đồng tử khe khẽ động đậy, cô ta lại nói một câu: “Cánh tay và bả vai của tôi bị tông gãy rồi, xin anh, cứu tôi với.”
Hình như những gì người phụ nữ nói đều là lời cô ta từng nói trước khi chết, rất thê thảm, mang theo tiếng khóc nức nở, có thể nghe được một cảm giác tuyệt vọng cùng cực từ trong giọng của cô ta.
“Là tay trái hay tay phải?” Trần Ca nhìn người phụ nữ, hình như cô ta chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, anh chậm rãi di chuyển cơ thể về phía trước: “Để tôi đỡ cô đi.”
Mỗi lần Trần Ca nói chuyện đều có thể khiến người phụ nữ áo đỏ ngây người, hình như lần đầu tiên cô ta được nghe những câu trả lời ấm áp như thế.
Cơ thể nghiêng lệch, tứ chi biến dạng, người phụ nữ áo đỏ dừng chân trong đường hầm rất lâu, màu máu trong con ngươi cũng từ từ biến mất.
Có điều chỉ kéo dài mấy giây, cô ta tựa như lại nghĩ tới chuyện đau khổ nào, thù hận và oán độc lại hiện ra từ sâu trong đôi mắt.
“Hai chân của tôi bị xe cán qua, không đi được.”
“Không sao.” Trần Ca nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt, ánh mắt rất chân thành: “Đừng sợ, tôi cõng cô.”
“Cõng tôi?”
Hai mắt của người phụ nữ áo đỏ từ từ trợn tròn, cô ta không ngờ tới Trần Ca dám chơi lớn như vậy, oán hận ẩn chứa trong con mắt cũng tan dần đi, giống như cô đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.
Trần Ca cũng không nhân cơ hội này chạy trốn, anh hiểu rõ sức mạnh của áo đỏ, biết mình chạy không thoát.
Trong lúc người phụ nữ áo đỏ suy nghĩ, do dự, Trần Ca xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Nào, tôi cõng cô đi khỏi con đường hầm này.”
Nhìn bóng lưng của Trần Ca, người phụ nữ áo đỏ hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người tốt bụng như vậy.
“Cõng tôi?”
“Ừ.”
Cổ áo và trán Trần Ca đầy mồ hôi lạnh, mười ngón tay đều khẽ run lên, nhưng tố chất tâm lý của anh cực kì tốt, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ: “Con đường hầm này là chấp niệm của cô, tràn đầy những hồi ức đau khổ, đối với chính cô, ở lại nơi đây cũng là một loại tra tấn.”
Trần Ca đưa lưng về phía người phụ nữ áo đỏ, bỗng nhiên cảm giác trên lưng truyền tới một mùi máu tanh nồng nặc. Anh quay đầu nhìn lại, cơ thể nữ quỷ áo đỏ vặn vẹo như cái bánh quai chèo, tứ chi xoay ngược 180° đang nằm sấp trên lưng anh.
Trong mắt người phụ nữ kia đan xen hận thù, oán độc và một chút không xác định.
Hình như cô ta đang do dự, không biết có nên giết Trần Ca hay không.
Áp lực đeo sau lưng càng lúc càng lớn, cơ thể Trần Ca trở nên chết lặng, cổ giống như bị dây leo siết chặt, trong lòng anh hiểu rõ người phụ nữ áo đỏ vẫn còn muốn giết anh.
“Tôi biết có lẽ cô không tin tưởng tôi, cảm thấy tôi cố tình làm tất cả để lừa cô, nhưng thực chất không hề như vậy. Tôi đã thu nhận và giúp đỡ rất nhiều người đáng thương giống như cô, điều này cũng có thể là nguyên nhân cô cảm nhận được một chút thân thiết từ tôi.” Trần Ca khẽ thở dài, giọng nói có phần tang thương: “Tôi làm như vậy thật sự không mong gì khác, chỉ là muốn giúp mọi người thôi.”
Trần Ca cười như tự giễu, anh khẽ lắc đầu, trong giọng nói toát ra chút bất đắc dĩ: “Trong cuộc sống, bởi vì tôi thường quá tốt bụng nên bị người ta cười nhạo gọi là kẻ lo chuyện bao đồng. Bọn họ cảm thấy tôi rất ngốc, tại sao lại tha thứ cho kẻ thù và đối thủ? Vì sao không muốn tin tưởng tối tăm và hung ác? Chỉ muốn mãi kiên trì với cái tốt đẹp trong lòng? Có khi tôi chính là kẻ ngốc như vậy.”
Loại âm thanh cô đơn này khiến người ta nghe xong cảm thấy đau lòng, trong đó bao hàm một loại cảm giác bị người bên cạnh hiểu lầm nhưng vẫn hào phóng không oán không hối.
Thù hận trong mắt nữ quỷ rõ ràng đã tan đi rất nhiều, hai tay cô ta khoác lên bả vai Trần Ca, tơ máu trong con ngươi dần giảm bớt, bắt đầu thử đối xử với người đàn ông này theo một góc độ khác.
“Đừng động đậy, cũng đừng buông tay, tin tưởng tôi, dù chỉ trong lúc này, để tôi đưa cô ra ngoài.”
Trần Ca đi về phía trước một bước, bước ra bước thứ bốn mươi lăm, gọi ra tên của mình, thế nhưng ánh sáng kia lại không hề xuất hiện.
Sau khi điện thoại màu đen xác nhận nhiệm vụ hoàn thành, anh mới xoay người, cõng nữ quỷ đi ra bên ngoài đường hầm.
“Đêm hôm khuya khoắt tôi tới đây không có mục đích gì khác, chỉ là muốn giúp cô, vì thế xin hãy theo tôi ra khỏi còn đường hầm này.”