Hệ thống nhà ma

Chương 398: Bí mật chôn giấu trong lòng (2)

Chương 398: Bí mật chôn giấu trong lòng (2)

Chọn thế nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Ca rất hiếm khi xoắn xuýt bối rối.
Tiếng gọi của người phụ nữ càng lúc càng lớn, nhưng điều kì lạ chính là ở trong đường hầm không có tiếng vọng của cô ta, cứ như chỉ một mình Trần Ca có thể nghe được âm thanh của cô ta vậy.
“Người cứu cô chết trong đường hầm, người không cứu cô tuy không lên thời sự nhưng đoán chừng kết cục cũng không khá hơn chút nào.”
Trần Ca hít sâu một hơi, quyết định cứ mặc kệ người phụ nữ kia đã, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ mức khó ác mộng xong thì mới giải quyết vấn đề mất mạng này.
Bước ra bước thứ bốn mươi mốt, tiếng gió bên tai như ít đi một chút, không biết là do xung quanh Trần Ca tập trung quá nhiều lệ quỷ hay là nguyên nhân khác.
Ánh sáng phát ra từ điện thoại của anh bắt đầu méo mó, có thể rõ ràng cảm nhận được xung quanh tối đi rất nhiều.
Trần Ca lên tinh thần, hô to tên của mình.
“Chỉ còn lại ba bước cuối.”
Người phụ nữ áo đỏ bên trái đã sát gần, đủ loại lệ quỷ đều tiến tới trước mặt. Hai mắt Trần Ca nhìn thấy chỗ sâu trong đường hầm, anh không dao động bước ra bước thứ bốn mươi hai.
Lúc chân anh vừa đặt xuống đất, đèn pin trong điện thoại di động đột nhiên tắt ngóm.
Không có bất kì dấu hiệu nào, bất kể ấn mở ra sao, di động cũng không có phản ứng.
Bóng tối phủ xuống, bao lấy Trần Ca bên trong, cho dù sở hữu Âm Đồng, anh cũng chỉ có thể nhìn xa hơn người bình thường hai, ba mét.
Hoàn toàn không có chút ánh sáng, Trần Ca đứng tại chỗ, không dám tùy tiện đi lại.
Con người ở trong bóng tối hoàn toàn, năm giác quan sẽ bị che đậy, không có bất kì vật dẫn đường sẽ rất dễ bị lạc.
Anh lo mình không cẩn thận ngã sấp xuống, sau khi đứng lên sẽ không phân biệt được mặt đang hướng phía nào.
Ở trong đường hầm, đây là một việc cực kì đáng sợ, chẳng may chọn nhầm đường, rất có thể sẽ đi vào chỗ sâu hơn trong đường hầm.
Xung quanh yên tĩnh lại, người phụ nữ áo đỏ kia cũng ngậm miệng.
Có điều loại cảm giác này không ổn cho lắm, biết rõ khắp nơi cạnh mình đều là lệ quỷ nhưng lại không nhìn thấy.
Hô hấp Trần Ca trở nên khó khăn, quanh thân anh truyền đến một loại cảm giác áp bách: “Không thể tiếp tục đứng lại ở chỗ này nữa.”
Trần Ca nhấc chân lên, bước ra bước thứ bốn mươi ba.
Trong đường hầm trở nên tĩnh lặng, giống như toàn bộ đám lệ quỷ kia đều biến mất, kì lạ hơn chính là ở chỗ sâu trong đường hầm mơ hồ truyền ra một chút ánh sáng.
Rất yếu ớt, không nhìn rõ được.
“Sắp đi ra khỏi đường hầm rồi ư?”
Tia sáng phía xa cũng không hề đứng yên, nó đang từ từ tới gần, giống như có người cầm theo một chiếc đèn.
Trần Ca không hề manh động, anh tập trung toàn bộ lực chú ý nhìn chằm chằm vào tia sáng, cơ thể giống như bị một vật gì đè xuống, cứ như lọt vào trong bức tường không khí vô hình.
Khi tia sáng từ từ tới gần, áp lực Trần Ca chịu đựng càng lúc càng lớn.
“Kệ đi, bước cuối cùng, bước trước rồi tính tiếp!” Anh cảm thấy cơ thể của mình sắp bị xé rách, anh cố nhấc chân lên, chuẩn bị bước ra bước thứ bốn mươi bốn.
Tia sáng đang tới gần, bóng dáng giấu sau ánh sáng cũng ngày một rõ ràng.
Hai mắt nhìn về phía trước, con ngươi co lại, chân trái của Trần Ca lơ lửng trong không trung, thậm chí còn quên đặt xuống, anh gần như không dám tin vào mắt mình.
“Đấy là...”
Phía sau ánh sáng là một bé trai, nó đeo cặp sách, khóa kéo cặp sách nửa mở, bên trong có một con búp bê vải xù xì.
Hình như tay trái đứa trẻ này bị người nào nắm lấy, tay phải cầm một cái di động soi đường, điện thoại là loại được sản xuất từ rất nhiều năm trước, đến cả chức năng đèn pin cũng không có, nó chỉ có thể dựa vào ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình để di chuyển từng bước về phía trước.
Vẻ mặt của cậu bé chăm chú, giống như đang tìm thứ gì đó.
Tay nó bị nắm lấy, hiển nhiên là có người lớn đi vào cùng.
Có thể vì giơ điện thoại suốt một đường nên hơi mỏi, cậu bé buông cánh tay xuống, lại đi về phía trước mấy bước, cuối cùng dừng trước mặt Trần Ca.
Hình như cậu bé này không phát hiện phía trước có người, nó đưa mắt nhìn bóng tối vô tận phía trước.
Người lớn bên cạnh nói với nó vài câu, có vẻ là muốn khuyên nó bỏ đi nhưng cậu bé không đồng ý, vẫn nhìn vào trong bóng tối như cũ.
Hình như cậu bé cảm nhận được thứ gì, nó ngẩng đầu lên, giơ điện thoại di động nhắm ngay phía trước mặt mình.
Trong đường hầm toàn bộ là bóng đêm, một chùm ánh sáng yếu ớt đến mức chẳng có gì đáng chú ý, xuyên qua ánh nhìn của hai người.
Trần Ca đứng ở một bên đường hầm, người anh cứng lại như đá, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu bé.
Đứa trẻ này chính là anh của nhiều năm về trước!
Cánh tay phát run, Trần Ca không thể hình dung ra cảm giác kì lạ này.
“Mình từng nhìn thấy một căn nhà màu đỏ ở ngoại ô phía đông Cửu Giang, xung quanh căn nhà kia có rất nhiều trẻ con chơi đùa, vui cười, sau đó mình liền ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở trên xe. Khoảng thời gian ở giữa xảy ra cái gì, tới bây giờ mình cũng không nhớ ra.”
Trần Ca nhìn cậu bé kia, cậu bé cũng đang nhìn anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ của điện thoại, đứa bé kia mở miệng, Trần Ca không nghe rõ giọng nói của nó, chỉ có thể đoán từ khẩu hình miệng ba chữ mà cậu bé đã nói: Tìm thấy rồi!
Hình như cậu bé còn có những lời khác muốn nói, thế nhưng người lớn đi bên cạnh không để nó có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Trần Ca có thể thấy rõ, phần cổ đứa bé bắt đầu biến dạng, hình như là người lớn cùng đi vào đường hầm kia đã bóp cổ nó.
Cơ thể trở nên lạnh lẽo, Trần Ca thở hổn hển, anh muốn ngăn cản người lớn kia, bước chân hạ xuống, bước ra bước thứ bốn mươi bốn!
Hình như bước này bị đạp hụt, cơ thể của anh như bị rơi xuống vô tận, lại như linh hồn bị đánh bật ra khỏi cơ thể, để cho thứ gì đó hút đi mất.
Tia sáng trước mắt cách anh càng lúc càng xa, anh cố gắng muốn bắt được thứ gì, nhưng lúc này không ai có thể giúp anh được.
Một cảm giác tuyệt vọng khó có thể hình dung xông lên não, anh từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi mí mắt anh sắp khép lại, một bóng người màu đỏ máu xuất hiện ở phía cuối tia sáng, máu tươi trào ra, người đó thật giống một vầng mặt trời màu đỏ.
Cô xua tan bóng tối vô tận, hóa thành một mảng đỏ.
“Trương Nhã?”
Cánh tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, hai mắt Trần Ca chợt mở ra, lập tức tỉnh lại.
Quần áo bị mồ hôi thấm ướt, ánh sáng ở điện thoại của Trần Ca trở lại bình thường, anh vẫn đang đứng giữa đường hầm.
“Mình gặp được mình của mười mấy năm trước? Đấy chính là thứ mình đã quên mất ư?” Từ đáy lòng, Trần Ca cảm thấy lạnh cả người: “Thì ra khi đó có người muốn giết mình.”
Trong trí nhớ của anh không có manh mối liên quan đến hung thủ, người quen bên cạnh càng không có ai bị tống giam, nói cách khác, cái người đã từng muốn giết anh có thể vẫn luôn sống cạnh anh.
“Bây giờ chỉ có thể xác định người kia ở ngoại ô phía đông, vấn đề không lớn, món nợ này từ từ rồi tính.” Trần Ca nhìn về nơi vừa truyền đến cơn đau, nơi đó bị mèo trắng cắn cho chảy máu: “May mắn mang theo mày tới đây.”
Trần Ca xoa cái đầu lông trắng, anh càng muốn cảm ơn Trương Nhã hơn. Lúc anh chuẩn bị quay đầu nhìn theo cái bóng của mình thì chợt phát hiện người phụ nữ áo đỏ kia đã đứng sát bên cạnh mình.
Cơ thể không trọn vẹn, dưới đầu bị lõm, người phụ nữ nhìn Trần Ca, lặp lại câu nói kia: “Tôi ở chỗ này, giúp tôi với, tôi ở chỗ này...”
“Suýt nữa thì quên mất cô.” Khoảng cách gần như thế, Trần Ca đã không thể tránh được nữa, anh cắn răng, mắt liếc nhìn cái bóng của chính mình, sau đó quay lại người phụ nữ áo đỏ: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất