Chương 400: Anh ấy là… của tôi! (2)
Màu máu biến mất, sự thù hận trong mắt người phụ nữ áo đỏ cũng dần tan đi, cô ta cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, có lẽ đây chính là cảm giác được cứu rỗi.
“Nếu như lúc còn sống mà gặp được anh ấy thì tốt.”
Những sự việc xảy ra trước khi chết đã khắc sâu trong cơ thể cô ta, chỉ cần nhớ lại, người phụ nữ áo đỏ đã muốn huỷ diệt tất cả vật sống mà mình thấy.
Rõ ràng cô ta không cần phải chết nhưng lại không có ai muốn vươn tay giúp đỡ, kết quả sau đó cô ta bị xe cán qua.
Trong cổ họng phát ra âm thanh kì quái, cơ thể người phụ nữ ngày càng lạnh hơn, xương của cô ta bị biến dạng, cả người như đang bị vỡ vụn.
Lưng Trần Ca đã tê rần, trong lòng anh biết rõ sau lưng đang xảy ra một chuyện rất đáng sợ, có điều anh vốn không định bỏ người phụ nữ áo đỏ xuống.
“Nếu như có thể thì giúp cô ấy đi.”
Lưng cõng theo người phụ nữ áo đỏ chết thảm, những ma quỷ khác lẩn trốn trong bóng tối đều không dám lại gần, bóng của con nhện khổng lồ cứ luôn bò theo trên đỉnh đầu Trần Ca cũng không cam tâm rời đi.
Đỉnh đường hầm phát ra tiếng rào rào, sỏi đá rơi xuống, một cái bóng lớn như một con nhện bò sâu vào đường hầm.
“Trong đoạn đường hầm này có những loại quái vật nào vậy?”
Trần Ca coi người phụ nữ áo đỏ như tấm khiên chắn, cõng cô ta đi chầm chậm về lối ra của đường hầm.
Mèo trắng đã nhảy sang một bên từ lâu, nó chạy lên phía trước, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn Trần Ca một cái, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, cảm giác như đang nói: Anh đúng là lợi hại.
Lúc đi vào Trần Ca chỉ đi có bốn mươi bốn bước, nhưng lúc ra ngoài, anh lại phát hiện con đường này dài một cách bất thường.
Người phụ nữ áo đỏ vì lời nói của Trần Ca nên đã thay đổi cách nhìn về anh, nhưng sát ý vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trần Ca biết rõ đạo lí nói dài nói dai nói dở, anh cũng không phải kiểu người thích nói lời thừa thãi, trực tiếp dùng hành động thực tế nói cho người phụ nữ áo đỏ biết rằng bản thân thật sự muốn cứu cô ta.
Từng bước một đi ra khỏi đường hầm, bóng tối bị xua tan, bầu không khí cũng không còn cảm giác ngột ngạt nữa.
Từng đường nét của lối ra đường hầm dần trở nên rõ ràng, có gió từ bên ngoài thổi vào, mùi máu tanh trong không khí cũng đã biến mất.
Từng ánh sao sáng chiếu lên trên mặt, cái đầu bị lõm xuống của người phụ nữ áo đỏ, còn có cả cơ thể vặn vẹo của cô ta đều đã khôi phục lại.
Trần Ca không cảm nhận được sức nặng sau lưng, lúc anh quay đầu lại nhìn mới phát hiện người phụ nữ áo đỏ đang nhìn lên bầu trời đêm ngoài đường hầm.
Trần Ca không dám động đậy lộn xộn, anh thử đi tiếp về trước một bước. Vào lúc anh sắp ra khỏi lối ra đường hầm, thân thể người phụ nữ áo đỏ sau lưng bỗng nhiên xảy ra thay đổi.
Đầu và tứ chi bắt đầu biến dạng không khống chế được, dường như cứ đi tiếp ra ngoài, người cô ta sẽ hoàn toàn bị tách ra hết.
“Chuyện gì đây? Cô ta không thể ra khỏi đường hầm?”
Lúc này Trần Ca có hai sự lựa chọn, nhân lúc người phụ nữ chưa phản ứng lại được thì vứt cô ta xuống, dứt khoát bỏ chạy.
Đây là cách an toàn nhất, nhiệm vụ mức khó ác mộng trên điện thoại màu đen đã hoàn thành, sau này trước khi nắm trong tay toàn bộ quyền kiểm soát, anh sẽ không đến nơi này lần nào nữa.
Còn có một sự lựa chọn nữa đó là đứng đợi tại chỗ, đợi thân thể người phụ nữ áo đỏ khôi phục, sau đó hỏi thăm ý kiến của cô ta.
Trần Ca quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia, thu lại đôi chân sắp bước ra ngoài, cõng người phụ nữ trên lưng đứng ở lối ra đường hầm.
Trước mặt anh là bầu trời đêm đầy sao, sau lưng là con đường hầm tối tăm như không có điểm cuối.
Mười mấy giây sau, người phụ nữ từ bỏ đấu tranh, dưới ánh sao sáng quay trở lại với bộ dáng chết thảm của mình.
Chiếc áo khoác màu đỏ trên thân thể biến dạng vặn vẹo của người phụ nữ, hai mắt cô ta đỏ hồng, dần buông hai tay ra.
“Đáng tiếc, bây giờ tôi đã không cần ai đến cứu nữa rồi.”
Cô ta rời khỏi lưng Trần Ca, dần lùi về sau, chỉ có trốn trong đường hầm, cô ta mới có thể duy trì được dáng vẻ khi còn sống của mình.
“Này!” Trần Ca quay người xông về phía người phụ nữ hét một câu: “Tôi thật sự muốn giúp đỡ cô.”
Ôm suy nghĩ thêm một người bạn thêm một con đường, Trần Ca khống chế cảm xúc nửa ngày, chuẩn bị xong một lời giải thích tuyệt vời.
Người phụ nữ áo đỏ trong đường hầm nghe thấy lời của Trần Ca, khoé miệng nhếch lên, khẽ cười với Trần Ca một cái. Cô ta không dừng chân lại, một mình chạy sâu vào trong đường hầm.
“Sao bỗng nhiên cảm thấy hình như cô ta có chuyện gấp gì vậy? Lẽ nào cô ta bị phong ấn trong đường hầm này? Càng gần với lối ra của đường hầm thì sự tiêu hao thân thể càng lớn?”
Đường hầm này không đơn giản như bề ngoài của nó, việc có áo đỏ tồn tại đã có thể nói rõ vấn đề rồi.
Trần Ca nhìn người phụ nữ áo đỏ biến mất trong đường hầm, vào lúc chuẩn bị rời đi mới phát hiện mèo trắng đã tránh xa khỏi anh, run rẩy trốn cách đó vài mét.
“Không sao, nữ quỷ đó đã đi rồi, chúng ta coi như là không đánh không quen biết, sau này chúng ta cũng có bạn bè ở vùng ngoại ô phía đông rồi.” Trần Ca đi về phía mèo trắng một bước, nhưng hình như con mèo này bị thứ gì kích thích, nhìn thấy Trần Ca tiến đền gần thì lập tức chạy về phía xa hơn.
“Nó đang sợ hãi cái gì?” Trần Ca cũng ý thức được vấn đề đang tồn tại, lúc mèo trắng nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ cũng không bỏ rơi anh mà chạy trốn một mình, điều này nói rõ xung quanh Trần Ca có thứ còn đáng sợ hơn cả người phụ nữ áo đỏ ban nãy!
Trần Ca khẽ hít một hơi, cẩn thận bước ra khỏi đường hầm, anh không nhìn thấy có lệ quỷ đáng sợ nào cả. Đến lúc anh cúi đầu xuống nhìn dưới chân mình, cả người mới như bị sét đánh, đứng đơ ra ở chỗ cũ.
Ban nãy tại chỗ người phụ nữ áo đỏ buông tay rời đi, cũng là chỗ ánh sao xuất hiện phản chiếu vào cái bóng của Trần Ca, đã bị người ta khắc xuống mấy chữ.
Mỗi một chữ đều lộ ra sự oán hận cùng khát máu vô biên, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến người ta trầm luân vào trong đó, liên tục gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Bắp chân run rẩy một cách kì lạ, đôi môi Trần Ca tái nhợt, không tự chủ được mà đọc năm chữ được viết bằng máu kia lên:
“Anh ấy là... của tôi!”
Hô hấp trở nên khó khăn, Trần Ca lặng lẽ nhìn thoáng qua cái bóng của mình, phát hiện hình dạng cái bóng của bình đang dần biến đổi, dường như người đang trốn trong cái bóng ý thức được điều gì đó, muốn buộc mình thức tỉnh!
“Bình tĩnh! Trương Nhã! Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”
Trước nay Trần Ca chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày phải giải thích với cái bóng của mình, có điều giữa hai lựa chọn là đi chết và bị làm thành búp bê, Trần Ca cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Anh dứt khoát đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất, dùng giọng nói to nhất, ngôn ngữ chân thành nhất, hét lên kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nếu như cảnh này bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh là một kẻ điên.
Nửa đêm nửa hôm chạy tới đường hầm, la to hét lớn với cái bóng của mình.
Trần Ca không hề giấu giếm một chút nào, sau khi nói xong toàn bộ, cái bóng của anh mới khôi phục lại như thường.
Sau lưng đã ướt sũng, Trần Ca ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi trên trán: “Loại cảm giác bị áp bức thế này còn đáng sợ hơn cả áo đỏ, hình như Trương Nhã lại mạnh hơn rồi.”
Anh nhìn vào cái bóng đã khôi phục bình thường của mình, hơi chột dạ: “Trương Nhã cứ ở trong cái bóng của mình suốt thế này cũng không phải là cách, thế này mình một tí tự do cũng…”
Trần Ca còn chưa dứt lời, cái bóng của anh giống như đang sôi sục, có thứ gì trốn trong đó như muốn chui ra!
Da đầu run lên, Trần Ca cắn mạnh lưỡi mình, tay run rẩy áp lên trán, anh đổi một kiểu giọng điệu trìu mến khác: “Trương Nhã cứ ở trong cái bóng của mình suốt thế này cũng không sao hết, cô ấy theo sau mình, thế thì tim mình sẽ cảm thấy rất trống rỗng. Nếu như có thể, mình nguyện để cho cô ấy vào sống trong tim mình.”
Cái bóng đang sôi sục bỗng bình lặng lại, dường như người ở bên trong cái bóng không ngờ Trần Ca sẽ nói như vậy, cô như đang ngại ngùng, bỗng nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa.