Hệ thống nhà ma

Chương 404: Thật xin lỗi (2)

Chương 404: Thật xin lỗi (2)

Quỷ điện thoại nhút nhát, sợ sệt nhìn Trần Ca, đôi tay cầm chiếc điện thoại kiểu cũ trên cổ lên. Trên màn hình màu xanh lá hiện lên chín mươi chín cuộc gọi nhỡ. Mỗi một cuộc gọi nhỡ đều ghi chú là “Mẹ”.
Trần Ca cảm thấy quỷ điện thoại không giống oán linh. Anh không cảm nhận được chút thù hận hay ác độc nào trên người nó, nó giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời.
“Cậu muốn tôi giúp cậu tìm mẹ?”
Quỷ điện thoại khẽ gật đầu. Nó giơ cánh tay khô gầy lên, khoa chân múa tay với Trần Ca để nói cái gì đó.
Nó chờ cả nửa ngày mới phát hiện Trần Ca vẫn không hiểu rõ. Nó bỗng cầm lấy chiếc điện thoại treo trên cổ mình, soạn một tin nhắn gửi cho Trần Ca.
Điện thoại khẽ rung lên, Trần Ca trượt màn hình điện thoại của mình, nhấn mở tin nhắn mà quỷ điện thoại mới gửi tới cho anh.
[Mẹ của tôi vẫn luôn đi tìm tôi. Tôi muốn anh dùng chiếc điện thoại của tôi gửi cho mẹ tôi một tin nhắn. Điện thoại của tôi đang ở trấn Lệ Loan ở vùng ngoại ô phía đông.]
“Nguyện vọng của cậu chính là gửi một tin nhắn cho mẹ của cậu?” Trần Ca khẽ gật đầu. Mỗi một ma quỷ đều có một câu chuyện riêng của mình. Nguyên nhân chính là vì cuộc sống trước đây quá uất ức, thật sự không thể nào buông được nên chúng nó mới phải dừng lại ở thế giới con người.
Trần Ca cất chiếc điện thoại của quỷ điện thoại đi, hôm nay anh chuẩn bị thực hiện nguyện vọng của nó: “Ma quỷ đặc biệt như vậy nằm trong tay Hiệp hội kể chuyện lạ quả thật là lãng phí. Chỉ có mình mới có thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn năng lực của nó thôi.”
Quỷ điện thoại sẽ có tác dụng rất lớn đối với ngôi nhà ma của Trần Ca. Chỉ cần quỷ điện thoại toàn tâm toàn ý giúp anh, về sau các khách tham quan dám sử dụng điện thoại ở ngôi nhà ma của anh để chụp hình, quay phim sẽ càng ngày càng ít.
Trần Ca tắm rửa sạch sẽ bằng nước lạnh, thay một bộ quần áo sạch, sau đó quét dọn, vệ sinh ngôi nhà ma một chút.
Vào 9 giờ sáng, khu vui chơi bắt đầu kinh doanh. Bầu trời hơi u ám nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của khách tham quan chút nào. So với mấy ngày hôm trước, số lượng khách tham quan hôm nay đã tăng thêm rất nhiều.
Cảnh tượng một sao đã không còn lực hấp dẫn đối với khách quen, đại đa số khách tham quan bắt đầu tham quan cảnh tượng hai sao. Còn nhóm khách tham quan đứng đầu đã bắt đầu khiêu chiến cảnh tượng ba sao.
Trong một buổi sáng, đã có sáu bảy lượt khách tham quan tiến vào bên trong hai cảnh tượng là Thôn Hoạt Quan cùng với Khu Nội Trú Số Ba để tham quan. Năng lực thích ứng cảnh tượng mới của khách tham quan còn mạnh hơn Trần Ca nghĩ nhiều.
Trong lòng mỗi người đều có một ngưỡng sợ hãi khác nhau. Khi khách tham quan không ngừng trải nghiệm cảnh tượng kinh dị, cái ngưỡng này trong lòng họ càng ngày càng được tăng cao. Điều này cũng làm Trần Ca cảm thấy được sự áp lực.
“Phần thưởng của nhiệm vụ tập luyện Khu Nội Trú Số Ba chính là mười bệnh nhân tâm thần kia. Thật muốn đặt tất cả bọn họ ở giữa Khu Nội Trú Số Ba, không cần bố trí những thứ khác cũng đủ trực tiếp dọa khóc khách tham quan. Vấn đề mấu chốt hiện tại là mình không thể đảm bảo linh hồn những bệnh nhân tâm thần đó nghe theo mệnh lệnh của mình trăm phần trăm. Bọn họ quá điên cuồng.”
Vì đảm bảo an toàn cho khách tham quan, Trần Ca không sử dụng hồ sơ bệnh án của Khu Nội Trú Số Ba.
“Tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Chờ đến khi có người sắp qua cửa, chỉ có thể để nhóm lão Chu đi vào để “sưởi ấm” cho khách tham quan.”
Trần Ca thể hiện sự quan tâm đối với khách tham quan qua nhiều mặt. Anh vừa vắt óc tìm mưu kế để dọa khách tham quan, lại vừa lo lắng cho sự an toàn của bọn họ: “Đầu năm nay buôn bán không dễ dàng chút nào.”
Trần Ca ngồi ở giữa nhà ma, sau khi đưa khách tham quan vào cảnh tượng dưới tầng hầm, anh dựa vào một bên để nghỉ ngơi.
Hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh không khác Trương Nhã là bao. Ngày đêm điên đảo, buổi tối sinh lực dồi dào, ban ngày thì ngủ gà ngủ gật.
Trần Ca lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm một ít thông tin về trấn Lệ Loan, nơi đó chỉ là một trấn nhỏ thật bình thường.
“Điện thoại của quỷ điện thoại ở ngoại ô phía đông Cửu Giang. Nơi nó xuất hiện ban đầu đáng lẽ nên ở phía đông, nhưng vì sao nó lại rơi vào tay của Hiệp hội kể chuyện lạ? Hiệp hội kể chuyện lạ cũng có liên quan đến ngoại ô phía đông Cửu Giang sao?”
Trần Ca lắc đầu, anh cảm thấy khả năng này không lớn.
Bận rộn cả ngày, hơn 6 giờ tối, ngôi nhà ma mới ngừng kinh doanh.
Sau khi chờ Từ Uyển và Cố Phi Vũ tan tầm, Trần Ca mới gọi điện thoại cho Lý Chính trước. Anh muốn dò hỏi một chút để xem phối hợp với bọn họ như thế nào.
Lý Chính trả lời anh là tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ đợi thông báo từ bọn họ.
Nếu cảnh sát đã nói như vậy, tất nhiên Trần Ca cũng sẽ không đi qua để thêm phiền.
Anh đi vào bên trong phòng nghỉ của nhân viên, cất cây búa của bác sĩ nát sọ, máy cát-sét mini và các thứ khác vào ba lô. Sau khi xác định không có để sót thứ gì, anh đóng cửa ngôi nhà ma lại, gọi xe đi đến vùng ngoại ô phía đông Cửu Giang một lần nữa.
Khác với đêm hôm qua, hiện tại Trần Ca vô cùng tự tin. Trong lòng anh không chỉ không có sợ hãi mà còn có một chút cảm giác mong chờ.
Trấn Lệ Loan không tính là hẻo lánh lắm. Xe taxi chỉ chạy hơn 30 phút đã đưa Trần Ca đến nơi.
Thời điểm xuống xe, trên bầu trời đột nhiên bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ. Trần Ca không mang dù, thanh toán tiền xe xong, anh vội vàng trốn vào một cửa hàng bán điện thoại bên cạnh.
“Quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?” Người phục vụ thấy Trần Ca mặc đồ khác lạ bèn cẩn thận hỏi thăm.
“Không có việc gì, cô làm việc của cô đi.” Trần Ca lấy cuốn truyện tranh ra. Anh tìm một cái góc không có người để liên lạc với quỷ điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh nhận được tin nhắn mới của quỷ điện thoại gửi đến.
“Mái nhà chung cư Phổ Minh trong phố đông ở trấn Lệ Loan? Đây là địa chỉ sao?” Trần Ca nhìn tin nhắn trong điện thoại, tìm lại người phục vụ vừa rồi: “Phiền cô cho tôi hỏi một chút, đường đi đến chung cư Phổ Minh như thế nào vậy?”
“Anh đi thẳng dọc theo con phố này, tới mấy căn nhà cũ nát nhất ấy.” Người phục vụ là người khá tốt. Cô cho rằng Trần Ca là người ngoài muốn thuê nhà, còn cố ý dặn dò vài câu: “Bên phố đông hơi loạn, vệ sinh cũng kém. Tốt nhất là anh nên ở phố tây, tiền thuê nhà cũng không đắt cho lắm.”
“Cảm ơn cô.” Trần Ca đeo ba lô, dầm mưa đi đến trước chung cư Phổ Minh. Anh đi khá chậm, tốn hơn mười phút mới tìm được chung cư quỷ điện thoại nói tới. Tòa nhà này dường như đã có lịch sử hơn ba mươi năm, trông vô cùng cũ nát.
“Chính là nơi này sao?”
Trần Ca tiến vào giữa chung cư. Nơi này gần như không nhìn thấy khách thuê nào cả, trên nhiều cửa phòng đều có một lớp bụi rất dày.
Anh leo một mạch lên tầng trên cùng, cánh cửa dẫn lên mái nhà đã bị khóa lại.
Trên ổ khóa tràn đầy vết gỉ sét, lỗ khóa cũng bị gỉ.
“Xem ra đã rất lâu rồi không có người nào đến nơi này.” Trần Ca lấy cây búa của bác sĩ nát sọ từ trong ba lô ra. Anh đập nát ổ khóa, đẩy cánh cửa ra.
Rác thải chất đống trên mái nhà chung cư. Từng hàng chậu hoa được đặt dựa vào tường, nhưng mà cây cối bên trong đã chết héo từ lâu.
“Điện thoại của quỷ điện thoại rơi ở nơi này?”
Trần Ca tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đặt ánh mắt trên những cái lu nước.
Hình như lu nước này là của người thuê nhà dùng để ngâm đồ chua. Mỗi một cái lu nước đều bị bịt kín, mặt trên còn đè cục đá rất nặng.
Trần Ca cầm chiếc búa của bác sĩ nát sọ chậm rãi đến gần. Anh dọn cục đá trên lu nước ra, mở cái lu nước thứ nhất.
Bên trong trống không, không có cái gì cả.
Ngay sau đó Trần Ca dọn cái cục đá trên lu nước thứ hai. Mới vừa dọn xong, một mùi lạ bay từ trong lu nước ra ngoài.
Trần Ca mở nắp lên, nhìn vào bên trong. Mí mắt anh khẽ nhảy lên một chút.
Trong lu nước có một đứa trẻ gầy như que củi, thân thể nó đã được xử lý. Bộ mặt và hình dáng của nó rất giống với quỷ điện thoại. Trên ngực nó còn đeo một chiếc điện thoại kiểu cũ.
Trần Ca đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn một lúc lâu, cho đến khi tóc anh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp: “Tôi tìm được cậu rồi.”
Anh lấy điện thoại của mình ra, chuẩn bị gọi cho cảnh sát. Đột nhiên quỷ điện thoại gửi đến cho anh một tin nhắn.
[Trước khi báo cho cảnh sát biết, tôi nghĩ nên dùng điện thoại của tôi nhắn tin cho mẹ tôi, chắc chắn bà ấy lo lắng lắm rồi.]
“Nhất định phải dùng điện thoại của cậu sao?” Trần Ca không biết tại sao quỷ điện thoại không cho gọi cho cảnh sát. Nhưng mà anh vẫn tôn trọng ý kiến của quỷ điện thoại: “Được.”
Anh không muốn phá hỏng hiện trường, bèn chụp mấy tấm ảnh về cái lu nước, sau đó lấy chiếc điện thoại trên thi thể của cậu bé đi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, điện thoại đã không thể khởi động như bình thường từ lâu.
Anh đậy cái nắp lên trên cái lu nước một lần nữa, định đợi khi nào hoàn thành di nguyện của quỷ điện thoại anh sẽ quay lại đây.
Trần Ca cất chiếc búa của bác sĩ nát sọ đi, vội vàng xuống lầu. Anh chạy trở lại cửa hàng bán điện thoại lúc nãy anh đã trú mưa.
Mưa càng ngày càng lớn, áo ngoài của anh đã ướt đẫm.
“Quý khách, xin hỏi anh có yêu cầu gì không?” Người phục vụ vừa mới gặp Trần Ca, không ngờ mới đó đối phương đã trở lại.
“Nơi này của các cô có thể sạc pin cho điện thoại không? Cái loại này nè? Nếu như chiếc điện thoại này không thể sử dụng, vậy lấy cái sim bên trong ra trước đã.”
Trần Ca đưa chiếc điện thoại cho nhân viên cửa hàng. Người nọ xem xong thì hơi khó xử, tìm kiếm trong quầy hàng một lúc lâu cũng không tìm được đồ sạc có thể sử dụng được: “Quý khách, chiếc điện thoại này của anh có vẻ cũ lắm rồi.”
“Chiếc điện thoại này đã nhiều năm rồi tôi chưa từng sử dụng. Không thể khởi động máy cũng không sao, cô lấy sim ra giúp tôi, tôi cần số điện thoại bên trong đó.” Trần Ca có thể hiểu được suy nghĩ của quỷ điện thoại. Mẹ của nó vẫn luôn đi tìm nó, cho nên nó muốn dùng chiếc điện thoại của nó để gửi một tin nhắn cho mẹ của mình.
“Đã rất nhiều năm rồi không sử dụng sao?” Người phục vụ lắc đầu: “Người sử dụng điện thoại không đóng phí ba tháng thì sẽ bị hủy số điện thoại. Có lẽ số điện thoại này của anh đã bị xóa bỏ.”
“Bị xóa bỏ?” Trần Ca đứng ở bên cạnh quầy, tay cầm chặt cuốn truyện tranh trong túi.
“Tôi sẽ giúp anh kiểm tra một chút.” Người phục vụ rất kiên nhẫn. Cô mở nắp lưng chiếc điện thoại, lấy thẻ sim bên trong ra. Thông qua hai mươi chữ số trên thẻ, cô tra được thông tin của chiếc thẻ điện thoại này.
Nhìn vào màn hình máy tính, người phục vụ hơi kinh ngạc: “Thẻ sim của anh vẫn có thể sử dụng bình thường.”
“Có thể sử dụng à? Không phải cô nói ba tháng số điện thoại sẽ bị xóa bỏ sao? Chiếc điện thoại này đã không được sử dụng ít nhất là mấy năm rồi.” Trần Ca nhìn về phía màn hình máy tính, anh cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
“Không đóng phí ba tháng sẽ bị xóa bỏ, nhưng chiếc điện thoại này của anh từ khi kích hoạt vào bảy năm trước cho đến bây giờ, mỗi tháng đều có người nạp tiền vào trong điện thoại. Đây là hóa đơn.”
Trên màn hình máy tính hiển thị lịch sử thanh toán của số điện thoại này trong bảy năm qua. Lần thanh toán gần đây nhất chính là ngày hôm qua!
Người phục vụ nhìn Trần Ca, trên mặt nở nụ cười: “Quý khách, tuy rằng chính anh đã quên đi số điện thoại này nhưng có người vẫn không quên. Người ấy có thể kiên trì tận bảy năm, thật là không dễ dàng chút nào.”
“Cảm ơn cô.”
Trần Ca mua một chiếc điện thoại có thể gắn chiếc sim này tại cửa hàng đó. Sau đó anh đeo ba lô đi ra ngoài.
Anh gắn thẻ sim vào chiếc điện thoại. Nhìn bầu trời âm u bên ngoài, anh chui vào một con hẻm để gọi quỷ điện thoại ra.
“Đây là ước định của chúng ta.”
Trần Ca đưa chiếc điện thoại cho quỷ điện thoại. Quỷ điện thoại nhỏ gầy ôm chiếc điện thoại, thân thể run lên.
Mưa rơi càng ngày càng nặng hạt. Trần Ca yên lặng ngồi xổm xuống trước mặt của quỷ điện thoại, nhìn mặt của nó: “Nếu không tôi mang cậu đi gặp mặt của bà ấy nhé?”
Quỷ điện thoại lắc đầu. Nó cầm chiếc điện thoại, không dám gửi tin nhắn đi, sau một lúc lại trả chiếc điện thoại cho Trần Ca.
“Cô ấy sợ sau khi số điện thoại bị xóa bỏ, cậu sẽ không liên lạc được với cô ấy, cho nên mỗi tháng cô ấy đều nạp tiền điện thoại vào dãy số này. Cô ấy vẫn luôn chờ đợi cậu.”
Không biết có phải lời Trần Ca nói có tác dụng hay không, quỷ điện thoại gửi một cái tin nhắn cho anh xong, sau đó trực tiếp biến mất.
Ấn mở tin nhắn kia, trên đó là một địa chỉ. Số 37, đường Phổ Viên ở ngoại ô phía đông, cửa hàng bán hoa Đồng Đồng.
Trần Ca không hề dừng lại. Anh tìm một chiếc xe taxi chạy đến nơi mà quỷ điện thoại đã nói.
Gần đến 8 giờ, Trần Ca tìm được số 37 đường Phổ Viên. Lúc này trời mưa như trút nước.
Áo khoác của Trần Ca ướt sũng. Anh đứng ở bên cạnh đường, cuối cùng anh cũng thấy cửa hàng bán hoa ở góc phố.
Diện tích không lớn lắm nhưng trang trí thật ấm áp, đi đến trước cửa hàng còn có thể ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng.
Anh đẩy cửa kính, tiếng chuông gió theo đó vang lên. Một người phụ nữ nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi đang cầm chiếc rổ. Cô như đang tự hỏi bản thân nên phối hợp với cành lá, hoa chính và hoa nền như thế nào.
Cô nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, vội vàng buông chiếc rổ trong tay và đứng lên.
Trần Ca đánh giá người phụ nữ trước mặt anh. Cô trông rất bình thường, rất giản dị: “Xin chào, tôi muốn đặt một bó hoa cẩm chướng.”
“Để tặng cho mẹ anh sao? Bà ấy thích màu nào?” Người phụ nữ đưa Trần Ca đi đến bên cạnh.
“Tôi cũng không hiểu lắm, cứ chọn theo sở thích của cô đi.”
“Vậy sáng ngày mai anh đến đây lấy hoặc là đến lúc đó tôi sẽ chụp hình gửi cho anh. Nếu anh vừa lòng, tôi sẽ đưa đến cho anh.”
“Được.” Trần Ca nhìn trái nhìn phải, phát hiện trước quầy cửa hàng bán hoa có một cái bảng gỗ nhỏ. Trên mặt bảng gỗ dán ảnh chụp của một cậu bé trông rất đáng yêu: “Đây là con của cô sao?”
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt cô hơi phức tạp: “Thằng bé tên là Đồng Đồng. Vào sáu năm trước, nó đi chơi ở gần cửa hàng bán hoa thì đột nhiên mất tích. Cảnh sát nghi ngờ là bị bọn buôn người bắt cóc.”
“Bọn buôn người?” Trần Ca không nói tiếp nữa. Anh tranh thủ lúc mà người phụ nữ còn thất thần, lặng lẽ đặt số tiền mua hoa ở trên mặt quầy: “Con của cô nhất định không có việc gì. Có lẽ nó cũng đang nghĩ đến cô.”
Trần Ca không quấy rầy người phụ nữ nữa, đi ra khỏi cửa hàng.
“Chờ một chút!” Người phụ nữ đột nhiên gọi Trần Ca một tiếng. Cô đi vào trong buồng.
“Làm sao vậy?”
Lúc Trần Ca còn đang kinh ngạc, người phụ nữ này đã lấy chiếc dù từ trong phòng ra: “Bên ngoài trời còn mưa, anh cầm cái này trước. Ngày mai khi anh lấy hoa thì trả lại cho tôi.”
Trần Ca nói cảm ơn nhưng lại không nhận chiếc dù kia. Anh đi thẳng ra khỏi cửa hàng bán hoa.
Tiếng chuông gió bị mưa to bao phủ. Trần Ca đi một vòng rồi đi vào quán cà phê đối diện cửa hàng bán hoa.
Anh lựa chọn chỗ ngồi ở sát cửa sổ, lấy điện thoại gọi quỷ điện thoại ra.
“Nói với cô ấy một câu đi, cô ấy vẫn luôn chờ đợi cậu.”
Trần Ca đưa chiếc điện thoại mới mua cho quỷ điện thoại. Đứa nhóc gầy gò đáng thương này hai tay nắm chặt chiếc điện thoại. Nó đứng ở bên cạnh tủ kính pha lê, yên lặng nhìn con phố đối diện.
Đèn cửa hàng hoa bắt đầu tắt. Người phụ nữ cầm theo túi và dù đi ra.
Giống như những ngày thường khác, cô khóa kỹ cửa của cửa hàng bán hoa. Sau đó cô mới đi về phía xa.
Nhìn bóng dáng của cô càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng quỷ điện thoại cũng lấy chiếc điện thoại ra. Nó nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó dùng số điện thoại của mình, gửi một cái tin nhắn cho người phụ nữ này.
[Thật xin lỗi.]
Ở con phố đối diện, người phụ nữ nghe thấy được điện thoại của mình vang lên một tiếng. Mới đầu cô cũng không có để ý.
Một tay cô bung dù, một tay lấy chiếc điện thoại ra. Nhưng chờ đến lúc cô nhìn đến tin nhắn trên màn hình điện thoại, thân thể của cô như đang bị đông cứng.
Chiếc dù đang che bị rơi xuống. Cô ôm chiếc điện thoại đứng giữa trời mưa to một mình.
Trong quán cà phê, quỷ điện thoại ghé vào cửa sổ, khóc rống lên qua lớp cửa kính lạnh băng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất