Chương 405: Không ai có thể bắt nạt nhân viên của tôi (1)
Mưa rơi càng ngày càng nặng hạt, tầm mắt Trần Ca mơ hồ. Anh ngồi ở bên cạnh quỷ điện thoại, yên lặng nhìn tất cả mọi thứ.
Quỷ điện thoại và mẹ của nó cách nhau một con phố. Khoảng cách hơn mười mét này chính là khoảng cách giữa hai thế giới, thấy được nhưng không thể chạm tới được.
“Cậu cần tôi đưa cậu qua đó hay không?”
Trần Ca nhỏ giọng dò hỏi. Sau khi quỷ điện thoại nghe được lại cuống quýt lắc đầu. Nó dùng tay lau nước mắt trên mặt, căn bản là không khống chế nổi.
Sau một lúc lâu, nó mới gửi một tin nhắn cho Trần Ca.
[Báo cảnh sát đi. Đừng để cho bà ấy chờ đợi nữa.]
Cách cửa sổ, quỷ điện thoại nhìn người phụ nữ đang đứng ở giữa trời mưa to. Tay nó nhẹ nhàng đặt lên cửa sổ bằng kính, giống như là nói một câu, sau đó chậm rãi biến mất.
Ở con phố bên kia, không biết người phụ nữ này có nghe được giọng nói của nó hay không. Cô vô thức nhìn thoáng qua quán cà phê bên này, nhưng cũng không nhìn thấy người mà cô muốn gặp.
Sau khi chờ người phụ nữ rời đi, Trần Ca mới đi ra khỏi quán cà phê. Anh nhìn thành phố bị mưa to bao phủ, vẻ mặt hơi phức tạp.
Trong khoảng thời gian này anh đã trải qua rất nhiều thứ. Đầu tiên là ông của Tiểu Tiểu bị bệnh nặng, sau đó lại gặp được quỷ điện thoại và mẹ của nó.
Có một vài người đã không còn ở đây nhưng những người còn sống vẫn còn bận tâm đến bọn họ. Có lẽ là nhờ những mối quan tâm này giúp bọn họ có nơi gửi gắm.
Trần Ca dựa lưng vào vách tường, mặc kệ quần áo anh đang bị ướt nhẹp. Anh đang suy nghĩ một vấn đề mà anh đã bối rối thật lâu: “Rốt cuộc quỷ là cái gì?”
Từ khi nhận được chiếc điện thoại màu đen, anh đã tiếp xúc với đủ loại ma quỷ. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, anh càng cảm thấy không làm rõ được.
Cuối cùng Trần Ca nhìn thoáng qua cửa hàng bán hoa Đồng Đồng đã đóng cửa. Anh lấy điện thoại của mình ra rồi đi vào con hẻm.
“Đội trưởng Nhan, cháu nghĩ là cháu cần chú giúp cháu một việc này. Vào bảy năm trước, ở ngoại ô phía đông Cửu Giang có một đứa trẻ tên là Đồng Đồng mất tích. Cảnh sát cho rằng nó bị bọn buôn người bắt cóc. Chú có thể tìm giúp cháu hồ sơ vụ án này hay không?”
Đội trưởng Nhan nghe giọng điệu của Trần Ca hơi kỳ lạ. Ông suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Vụ án này có thể là do đồn cảnh sát ở ngoại ô phía đông phụ trách. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút.”
“Cảm ơn chú.”
“Cậu không sao chứ? Tôi có cảm giác giọng nói của cậu là lạ như thế nào đấy?”
“Chú cứ yên tâm đi.”
Hơn mười mấy phút trôi qua, đội trưởng Nhan lại gọi điện thoại cho Trần Ca: “Tìm được hồ sơ vụ án rồi. Không thể xác định được kẻ tình nghi, chỉ biết là chiếc xe bắt cóc Đồng Đồng từng tiến vào ngoại ô phía đông trấn Lệ Loan của Cửu Giang. Nhưng mà lúc ấy cảnh sát nhân dân phá án cũng không tìm thấy Đồng Đồng ở trấn Lệ Loan. Bọn họ nghi ngờ rằng Đồng Đồng đã bị kẻ tình nghi chuyển đến chỗ khác.”
“Có phải khi bọn họ điều tra đã đi đến chung cư Phổ Minh ở phố đông hay không?”
“Chung cư Phổ Minh sao? Để tôi đi hỏi một chút.” Đội trưởng Nhan gửi tin nhắn cho đồn cảnh sát ở ngoại ô phía đông. Một lát sau ông mới trả lời Trần Ca: “Cảnh sát phá án đã từng kiểm tra toàn bộ từng nhà một lần. Không có nhìn thấy trẻ con, cũng không nghe được tiếng khóc nào.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Trần Ca ở bên trong hẻm sau, thân thể bị bóng râm bao phủ.
“Cậu không có chuyện gì gạt tôi đấy chứ?” Đội trưởng Nhan không yên tâm cho lắm.
“Không có vấn đề gì lớn. Chỉ là một nhân viên của cháu đang chịu ấm ức một chút thôi.”
“Nhân viên?” Đội trưởng Nhan có thể nghe ra được sự lạnh lẽo trong giọng nói của Trần Ca, điều này trước nay chưa từng có: “Trần Ca, mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì cũng tuyệt đối đừng xúc động!”
“Cháu sẽ không xúc động. Cháu chỉ đòi lại công bằng thôi.” Trần Ca tắt điện thoại, liên lạc với quỷ điện thoại để tìm hiểu rõ ràng sự việc đã xảy ra mấy năm trước.
Kẻ buôn người đã ở tại chung cư Phổ Minh. Sau khi phát hiện cảnh sát tiến vào trấn Lệ Loan, ông ta hoàn toàn luống cuống.
Tiếng khóc của đứa trẻ ầm ĩ, ông ta lo lắng bị phát hiện. Để che giấu hành vi phạm tội, ông ta giết chết Đồng Đồng, sau đó nhét thi thể cùng điện thoại vào lu nước ở trên mái nhà.
…
11 giờ rưỡi tối, cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát ngoại ô phía đông nhận được một cuộc điện thoại báo án. Có người đã phát hiện ra tên buôn người lừa bán trẻ em vào mấy năm trước, tường thuật lại cho bọn họ toàn bộ sự việc đã xảy ra, bao gồm lừa bán trẻ em, âm mưu giết người và giấu xác.
Cảnh sát lập tức xuất phát, vừa mới đi ra khỏi cửa đồn cảnh sát đã thấy một người đàn ông ngất lịm ở giữa đường.
Sau khi so sánh thông tin, bọn họ vô cùng khiếp sợ khi phát hiện người đàn ông này chính là kẻ buôn người vào nhiều năm trước đó.
Nhìn thấy cảnh sát kéo người đàn ông kia đi, lúc này Trần Ca mới lái xe rời khỏi.
Nguyện vọng của quỷ điện thoại đã hoàn thành, độ thiện cảm của nó đối với Trần Ca cũng tăng lên rất cao. Giao diện nhân viên trong chiếc điện thoại màu đen cũng xuất hiện tên Đồng Đồng.
Tuy nhiên Trần Ca cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Anh đã vài lần đề nghị nói cho mẹ của Đồng Đồng một số thông tin nhưng đều bị quỷ điện thoại từ chối. Nó không muốn quấy rầy cuộc sống của người phụ nữ kia.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, Trần Ca khó có được một đêm nghỉ ngơi thoải mái. Anh ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong nhà.
Trần Ca duỗi lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cuối cùng trời cũng đã sáng rồi.”
Vào 8 giờ 15 phút, Từ Uyển mang bữa sáng đi vào nhà ma. Cô thấy Trần Ca vừa mới rời giường, đầu tóc bù xù, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông chủ, em đã mua bữa sáng cho anh. Anh tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
“Được.” Trần Ca rửa mặt, cầm lấy bữa sáng mà Từ Uyển mang đến, ăn từng chút một.
8 giờ 25, Cố Phi Vũ vội vội vàng vàng chạy từ cổng khu vui chơi vào, trên cổ cậu ta đeo thẻ nhân viên mà chú Từ đưa cho. Thấy ai cậu ta cũng nhiệt tình chào hỏi, có thể thấy được rằng cậu ta rất thích công việc này.
“Hai người vào phòng hóa trang chuẩn bị một chút đi. Khách tham quan sắp vào rồi.”
Trần Ca tự mình trang điểm cho hai người bọn họ, rồi đưa bọn họ vào trong cảnh tượng.
Khi chỉ còn 15 phút nữa là đến 9 giờ, giám đốc La và chú Từ cùng nhau đi đến. Đi cùng với bọn họ còn có mấy nhân viên khác.
“Giám đốc La, sao ngài lại đến đây?” Gần đây Trần Ca làm không ít việc lớn, cũng gây ra không ít phiền phức cho giám đốc La.
“Tôi đến để đưa cho cậu thứ tốt.” Giám đốc La chỉ vào phía mấy người nhân viên phía sau, trong tay bọn họ còn ôm mấy cái thùng: “Cậu còn nhớ lần trước tôi nói với cậu về vòng tay và phần mềm định vị hay không?”
Trần Ca gật đầu, anh nhìn về phía mấy cái thùng trong tay nhân viên: “Phần mềm kia đã làm xong rồi ư?”
“Thí nghiệm trong nội bộ không có bất cứ vấn đề gì. Chúng có thể bắt đầu chính thức được đưa vào sử dụng.” Giám đốc La bảo nhân viên chuyển một cái bàn đến, đặt mấy cái thùng kia lên rồi mở ra. Bên trong có chứa rất nhiều vòng tay: “Một ngàn vòng tay đầu tiên này sẽ được phát miễn phí, làm sườn cho phần mềm kia trước. Đến đợt sau thì khách tham quan phải tự mua. Mặt trước và mặt bên của thùng có mã QR, chỉ cần quét mã là có thể tải được phần mềm này, còn có thể nhận được phiếu giảm giá của khu vui chơi, lần sau đến tham quan sẽ được ưu đãi giảm giá 10%.”
Ở cửa ngôi nhà ma, vài nhân viên đang bận rộn. Ở phòng nghỉ ngơi cũng là người đến người đi, giống như là nhân viên làm việc đang trang bị thứ gì đó.
“Tôi thay đổi một cái màn hình lớn cho cậu. Nó có thể hiển thị tiến độ vượt ải của mọi người và tóm tắt cảnh tượng. Mặt khác, phương án thiết kế phòng nghỉ ngơi cũng đã được quyết định, muộn nhất là trong ba ngày nữa có thể khởi công.” Giám đốc La có cảm giác như đang chơi một ván cờ rất lớn: “Tôi chuẩn bị dỡ bỏ toàn bộ vòng quay ngựa gỗ cùng với mấy công trình giải trí gần đó. Thứ nhất là có thể phối hợp với ngôi nhà ma của cậu, sau này tiện cho cậu xây dựng thêm cảnh tượng ở dưới mặt đất. Thứ hai, về mặt kỹ thuật của chúng ta chênh lệch rất nhiều so với khu vui chơi Tương Lai Ảo. Tôi chuẩn bị mua sắm một số phương tiện giải trí mới, cố gắng hết sức thu nhỏ lại sự chênh lệch này.”