Hệ thống nhà ma

Chương 414: Tôi muốn giúp anh

Chương 414: Tôi muốn giúp anh

Từ video giám sát, Trần Ca thấy rõ Trương Lực và cô gái bên cạnh anh ta cố ý tránh những sinh viên của Học viện Pháp y Cửu Giang. Dường như quan hệ của bọn họ và những sinh viên kia không tốt chút nào.
Trong video trên máy tính, Trương Lực và cô gái kia cũng không có hành động nào quá thân mật, nhìn không giống người yêu, có vẻ giống anh em hơn.
“Có khi nào cô gái này chính là Trương Thi Hàm không?”
Lý Chính đã từng nhắc đến cô gái này với Trần Ca, trước khi chị gái của Mã Dĩnh mất tích đã từng cãi nhau với Trương Thi Hàm. Vì thế, Trương Thi Hàm cũng bị xếp vào danh sách tình nghi.
Trong video, hai người cũng như những du khách khác, khi thấy những thứ kinh dị tới sẽ bỏ chạy, bị kinh hãi sẽ hét ầm lên.
Nhưng theo thời gian trôi đi, Trần Ca dần dần phát hiện ra một điểm khá kỳ lạ.
Ban đầu, Trương Thi Hàm đi ở phía trước của Trương Lực, cô ta là sinh viên của Học viện Pháp y, khả năng chịu đựng của tâm lý vững hơn so với Trương Lực là chuyện rất bình thường.
Nhưng ở đoạn cuối của cảnh tượng Minh Hôn, khi Từ Uyển xuất hiện, trong giây phút đó Trương Thi Hàm bị dọa suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Lúc ấy thân thể cô ta đổ về phía sau, từ video giám sát có thể thấy được rõ ràng Trương Lực đang đỡ phía lưng của cô ta.
Từ vẻ mặt có thể thấy, lúc Trương Thi Hàm bị dọa đến ngớ người, Trương Lực vẫn rất bình tĩnh.
“Vì sao một pháp y thường xuyên tiếp xúc với thi thể mà gan còn nhỏ hơn cả một bảo vệ?”
Sau đó, Trương Thi Hàm và Trương Lực lại tiến vào cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, lúc bị Cố Phi Vũ săn đuổi, Trương Thi Hàm rất căng thẳng, kinh hoàng. Ngược lại, vẻ mặt Trương Lực vô cùng bình tĩnh.”
“Mình luôn cảm thấy hình như người bảo vệ này đã từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ nào đó.”
Hai du khách này tham quan hết cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm đến quá trưa thì rời đi, Trần Ca lại kiểm tra camera giám sát ở cổng nhà ma cùng thời gian đó.
Trương Lực và Trương Thi Hàm đứng ở góc hẻo lánh trong phòng nghỉ chân. Mặc dù sắc mặt của Trương Thi Hàm tái nhợt nhưng có vẻ tinh thần rất phấn chấn, cô ta khoa chân múa tay nói gì đó với Trương Lực.
Trên mặt Trương Lực hiện lên nụ cười hiếm thấy, dường như em gái vui vẻ nên anh ta cũng rất vui.
Cuối cùng, hình như Trương Thi Hàm nói muốn tham quan cảnh tượng hai sao, cô ta lôi Trương Lực đến xếp hàng một lần nữa. Trương Lực xua tay lia lịa, sống chết cũng không đồng ý đi đến đó.
“Vì sao Trương Lực không dám tham quan cảnh tượng kinh dị hai sao? Chẳng lẽ anh ta cảm thấy trong cảnh tượng kinh dị hai sao có ma quỷ thật?”
Trong video giám sát, hai anh em họ ngồi nghỉ một lúc lâu trong sảnh rồi mới đi tham quan những công trình khác.
“Biểu hiện của Trương Thi Hàm khá bình thường, nhưng còn Trương Lực lại có vấn đề.”
Trần Ca nghĩ một lát, anh bỏ thẻ nhân viên vào túi, đeo ba lô đi ra khỏi nhà ma.
“Trước khi Lý chính gọi điện tới, mình chỉ có thể tự thu thập những tư liệu liên quan tới nhà xác dưới đất thôi.”
Trần Ca đi tới Học viện Pháp y Cửu Giang, chạy thẳng tới phòng bảo vệ, anh nhìn vào bên trong phòng nhưng không thấy có Trương Lực ở bên trong.
“Xin hỏi Trương Lực có ở đây không? Tôi là nhân viên của khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Hôm nay anh ấy tới chỗ chúng tôi chơi có để quên chút đồ.”
“Các anh còn tự đưa đồ thất lạc tới sao?” Người nói chuyện là một bảo vệ mập mạp, nhìn có vẻ rất phúc hậu, chẳng qua trên bụng nhiều thịt quá, cúc áo cuối cùng của đồng phục bảo vệ như sắp bung ra đến nơi rồi.
“Đâu có đâu có, đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Trần Ca nhìn thoáng qua thẻ nhân viên của người bảo vệ béo này, anh ta tên là Vương Nhị Bảo: “Các anh có thể nói cho tôi biết vị trí của ký túc xá không? Tôi muốn tự tay đưa đồ cho anh ấy. Trực tiếp kiểm tra rõ luôn, xem xem có còn sót cái gì nữa không.”
“Tính tình của lão Trương rất quái gở, nói chuyện với chúng tôi không hợp nên đã tự dọn ra ngoài ở rồi. Anh có thể tới nhà trọ Hải Minh để tìm anh ta.”
“Nhà trọ Hải Minh?” Trần Ca hơi sững sờ, nơi đó chẳng phải là nơi mà nhân cách phụ của Môn Nam từng ở sao.
“Anh chưa nghe qua cũng bình thường thôi, căn nhà trọ kia đã quá cũ rồi, vừa bẩn vừa loạn. Ngoài giá rẻ ra thì chẳng có ưu điểm gì.”
“Anh ấy ở phòng số bao nhiêu vậy?”
“Số 403.” Sau khi nói xong, Vương Nhị Bảo lại cảm thấy không yên lòng: “Con người của lão Trương hơi kỳ lạ, lúc đó nếu anh ta tỏ thái độ lạnh lùng với anh thì cũng đừng để ý. Con người của anh ta vẫn như thế.”
“Được, cảm ơn.”
Trần Ca đón xe tới nhà trọ Hải Minh, trên xe taxi anh luôn suy nghĩ về một vấn đề, Trương Lực ở nhà trọ Hải Minh là trùng hợp hay còn có ẩn tình khác?
“Môn Nam nhìn thấy tin cho thuê phòng trên diễn đàn của trường, sau đó mới đến. Có khi nào người đăng tin kia là Trương Lực không? Nếu thật sự là anh ta, vậy tại sao anh ta lại làm như vậy?”
Trần Ca mang theo nghi vấn tới nhà trọ Hải Minh, anh đeo ba lô tiến vào trong hành lang.
Gõ nhẹ cửa phòng 403, Trần Ca đợi một lúc lâu mới thấy trong phòng truyền ra một giọng khó chịu: “Cậu tìm ai?”
Cửa phòng không mở, trong phòng cũng không có tiếng bước chân. Dường như người chủ nhà kia đã rón rén đi tới bên cạnh cửa. Sau khi nhìn trộm khách qua khe cửa, người nọ mới dám cất tiếng hỏi.
Hình như anh ta đang sợ cái gì đó.
Trần Ca cố gắng để giọng của mình nghe hiền lành một chút: “Tôi là nhân viên của khu vui chơi Thế Kỷ Mới, thẻ bảo vệ của anh rơi trong khu vui chơi. Sau khi tôi hỏi thăm đồng nghiệp của anh mới tìm được nơi này.”
Trong phòng không có tiếng trả lời, vài giây sau cửa phòng mới được mở ra.
“Đưa thẻ cho tôi.”
Cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, Trương Lực trốn sau cánh cửa chưa hề ló ra.
Anh ta cẩn thận như thế càng khiến Trần Ca thấy khả nghi.
“Tôi có thể đưa cho anh, nhưng anh phải để tôi thấy anh trông thế nào chứ? Nhỡ đâu đưa nhầm người thì tôi làm sao chịu trách nhiệm nổi.” Trần Ca lấy thẻ bảo vệ ra, cố ý lắc lư trước cửa ra vào.
Dường như người trong phòng kia đang do dự, một lát sau mới mở rộng cửa ra.
Trương Lực cao gầy, bọng mắt xệ xuống, anh ta đi một đôi giày thể thao phối với một chiếc áo khoác màu xám rất phổ thông. Trong túi quần của anh ta có để thứ gì đó, nó phồng lên khiến người ta cảm thấy như có thứ gì sắp nhảy ra ngoài.
“Có thể đưa thẻ cho tôi chưa?”
“Vẫn chưa được.” Trần Ca nhìn vẻ mặt của Trương Lực, đối phương cũng nhận ra anh, lúc này đang che che lấp lấp, cảm giác như chẳng có gì cần thiết: “Tôi tới đây, ngoài việc trả lại thẻ nhân viên cho anh, còn muốn hỏi anh mấy chuyện nữa.”
Sắc mặt của Trương Lực lập tức tối sầm, anh ta không nói gì nữa, lập tức đóng luôn cửa lại.
Phản ứng của Trần Ca cũng không chậm, anh giơ tay giữ lấy cánh cửa: “Tôi không có ác ý, mấy chuyện này cũng rất quan trọng với anh đấy!”
“Buông tay!” Trương Lực trừng mắt với Trần Ca, giọng nói trầm thấp.
“Tôi biết trong lòng anh có giấu chuyện gì đó, suy nghĩ thêm một chút đi. Có lẽ tôi có thể cởi nút thắt trong lòng anh.”
“Tôi bảo cậu buông tay ra!” Trương Lực nóng nảy, giọng nói cũng lớn hơn. Vẻ mặt âm trầm của anh ta trở nên hơi vặn vẹo: “Tôi không cần sự trợ giúp của cậu, buông ra!”
Thấy Trương Lực có vẻ kiên quyết như vậy, Trần Ca cũng không thể ép buộc đối phương. Một tay anh ném ba lô xuống đất, rút búa của bác sĩ nát sọ dài hơn nửa mét trong đó ra.
Chiếc búa lớn dữ tợn vừa được lấy ra, một mùi máu tươi liền sộc thẳng vào mũi, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng các oan hồn đang gào khóc.
“Tôi chỉ đơn phương muốn giúp anh, còn anh có cần hay không thì chẳng liên quan gì tới tôi cả.”
Trương Lực nhìn chằm chằm búa của bác sĩ nát sọ trong tay Trần Ca, mí mắt giật giật, anh ta nghiêm mặt, một lúc lâu sau mới nói ba chữ:
“Vào trong đi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất