Hệ thống nhà ma

Chương 413: Thẻ bảo vệ (2)

Chương 413: Thẻ bảo vệ (2)

Trần Ca đứng ở cửa nghe một hồi, bản thân anh cũng hơi ngượng: “Mình có nên nói cho đám lão Chu biết pho tượng có thể đoán được câu nói là thật hay giả không? Thôi bỏ đi, cứ để vậy cũng tốt.”
Trần Ca rời khỏi cảnh tượng dưới tầng hầm, đi một mình về phòng nghỉ của nhân viên, anh mở cửa, thả người xuống giường.
“Cả đêm chạy ba nơi, cuộc sống về đêm của mình đúng là phong phú.”
Trần Ca cởi áo khoác ra, thấy trời sắp sáng mới ngủ.
Hơn 8 giờ sáng, Trần Ca bị đánh thức bởi tiếng báo thức của đồng hồ. Anh rửa mặt qua loa một chút, cầm quần áo đã giặt cất vào trong tủ, bắt đầu quét tước vệ sinh nhà ma.
8 giờ 30 phút, Từ Uyển đem theo bữa sáng tới nhà ma, cô hàn huyên với Trần Ca vài câu rồi đi một mình vào phòng hóa trang.
Trần Ca ngồi ăn bữa sáng mà Từ Uyển mang tới, một lúc sau Cố Phi Vũ cũng chạy tới. Hôm nay, tinh thần của tên nhóc này vẫn phơi phới, vô cùng sáng láng, nếu không hóa trang thì chẳng ai biết là nhân viên của nhà ma.
“Buổi sáng vui vẻ nha ông chủ!”
“Nhanh đi hóa trang đi, du khách sắp tới rồi đấy.” Trần Ca ngồi ở cửa nhà ma ăn sáng, anh thấy Cố Phi Vũ cười thì cũng hơi ngạc nhiên: “Trong lòng cậu có chuyện gì vui à?”
“Không có, em cảm thấy bây giờ rất vui.” Cố Phi Vũ ngồi xổm bên cạnh Trần Ca, khẽ huých Trần Ca một cái, giả vờ thần bí hỏi: “Ông chủ, hình như chị Từ Uyển thích anh thì phải? Ngày nào chị ấy cũng mang bữa sáng đến cho anh. Có lần em còn thấy chị ấy nói chuyện với người bán đồ ăn sáng, chị ấy nói rằng anh thường thức đêm nên không thể ăn đồ cay.”
“Tôi hay thức đêm? Sao cô ấy biết được?”
“Chị ấy quan tâm anh chứ sao.” Trên mặt Cố Phi Vũ tươi cười: “Thật ra sáng nào em cũng tới rất sớm, sở dĩ em vào trễ là vì sợ quấy rầy hai người.”
“Đây không phải lý do cậu đi trễ, nếu lần sau 8 giờ 30 phút mà cậu còn chưa có mặt, tôi sẽ trừ lương của cậu.” Trần Ca ăn xong miếng cơm cuối cùng, đứng lên.
“Đừng mà!” Cố Phi Vũ lẽo đẽo theo sau Trần Ca: “Đại ca, em thấy có rất nhiều người thích anh, em cũng muốn được hoan nghênh như anh.”
Tiểu Cố đuổi theo Trần Ca đi vào hành lang của nhà ma, giống như đang thật tình học hỏi: “Lúc chú em xuất viện đã nói với em phải học hỏi từ anh nhiều một chút, nhưng em rất ngốc, không biết học từ đâu.”
“Cậu muốn học tôi trở thành một người được yêu thích?” Trần Ca hơi khổ não suy nghĩ, anh nhớ lại những chuyện mình từng làm. Anh cảm thấy nếu như mình nói ra, có lẽ hình tượng của mình trong lòng Cố Phi Vũ sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Trần Ca hơi do dự, vỗ nhẹ bả vai Cố Phi Vũ: “Bình tĩnh, chăm chỉ, không sợ hãi. Tôi chỉ có thể nói với cậu những từ này thôi.”
Cố Phi Vũ suy nghĩ tỉ mỉ về lời nói của Trần Ca, cậu ta cảm thấy Trần Ca nói rất có lý.
“Cậu còn trẻ, còn rất nhiều điều cần phải học.” Trần Ca nhìn khuôn mặt rạng ngời của Cố Phi Vũ: “Sau này cậu có thể làm ở nhà ma vào ban ngày, buổi tối nên đi học thêm cái gì đó. Nếu sau này có một ngày nhà ma không mở được nữa, cậu cũng có thể làm việc khác.”
Đi vào trong phòng hóa trang, Trần Ca giúp Cố Phi Vũ thay bộ đồ bác sĩ nát sọ. Sau khi anh đuổi cậu ta vào cảnh tượng, lại bắt đầu hóa trang cho Từ Uyển.
Nhìn nhân viên của mình trong gương, môi Trần Ca giật giật, tựa như muốn nói điều gì đó.
“Ông chủ, anh muốn nói gì thì nói đi, đừng có ngập ngừng.” Từ Uyển rất hiểu Trần Ca, hai người được xem như cùng nhau vượt qua thời gian khó khăn nhất của nhà ma.
“Không có chuyện gì lớn đâu, chẳng qua anh cảm thấy mình làm ông chủ nhưng ngày nào cũng để nhân viên như em chăm sóc, thật sự rất ngại.” Tay nghề của Trần Ca rất vững, chỉ một loáng đã trang điểm xong rồi.
“Em cảm thấy anh cực khổ quá nên muốn giúp anh một chút, nhưng không biết phải làm gì. Vì thế chỉ đành mang cơm cho anh, làm một vài chuyện không quan trọng thôi.” Từ Uyển ngắm mình trong gương một chút, rất thỏa mãn: “Em vào cảnh tượng đây.”
“Ừm, đi đi.”
Trần Ca ngồi vào chiếc ghế Từ Uyển vừa ngồi, nhìn bóng lưng Từ Uyển đi xa: “Mình còn chưa mở miệng, sao cô ấy lại biết mình muốn nói đến chuyện mang cơm nhỉ?”
Trần Ca lắc đầu, đứng lên, anh chưa bao giờ cho rằng Từ Uyển sẽ hại mình, chỉ đột nhiên hơi tò mò về cô gái này thôi.
Đi ra khỏi phòng hóa trang, Trần Ca mở hàng rào bảo vệ ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người anh, anh thoải mái vươn vai.
9 giờ sáng, khu vui chơi bắt đầu chính thức mở cửa.
Do có phần mềm nhà ma xuất hiện, rất nhiều du khách trước đây đã tham quan lại đi tới. Điểm tích lũy xếp hạng trên màn hình lớn ở phòng nghỉ chân vẫn đang biến hóa không ngừng.
Bên ngoài có nhân viên duy trì trật tự, Trần Ca chỉ cần phụ trách cảnh tượng ở bên dưới mà thôi.
Trong từng cảnh tượng gần như đều có du khách, áp lực của Trần Ca rất lớn, giám đốc La cũng lo lắng bên Trần Ca xảy ra chuyện, vì thế nên đã mở một trung tâm cấp cứu khẩn cấp ở trong sảnh của phòng nghỉ chân.
Bất kể có hữu dụng hay không, mấy bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vẫn đứng bên cạnh khiến các du khách có một cảm giác là lạ.
Để tiện cho việc vận chuyển du khách của Trần Ca, giám đốc La còn đặc biệt thuê người chế tạo một chiếc xe đẩy, bên trên viết - xe chuyên dụng cho du khách bị ngất xỉu.
Giám đốc La và chú Từ thì lo về phần hậu cần, Trần Ca hoàn toàn không cần quan tâm. Anh chỉ cần duy trì việc mở khóa cảnh tượng mới liên tục, tạo hi vọng mới cho du khách là được.
Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, 6 giờ 30 phút tối, sau khi tiễn nhóm du khách cuối cùng, Trần Ca cho Từ Uyển và Cố Phi Vũ đã cực khổ một ngày tan ca. Anh tự cầm dụng cụ bắt đầu quét tước, vệ sinh cửa nhà ma.
7 giờ tối mới xong việc, nhân viên của khu vui chơi Thế Kỷ Mới đã về gần hết.
So với vẻ náo nhiệt của ban ngày thì buổi tối khu vui chơi rất yên tĩnh, hơi đáng sợ.
Sau khi quét dọn xong, Trần Ca lại đi dạo một vòng trong các cảnh tượng. Điều thú vị là mỗi lần anh đi vào một cảnh tượng, đều có ma quỷ tìm được những đồ mà du khách làm rơi trong cảnh tượng, đặt ở cửa ra vào.
Trần Ca nhặt những thứ này lên, lần lượt dán số thứ tự rồi đem toàn bộ tới trung tâm tiếp nhận đồ thất lạc của khách ở khu vui chơi.
Đây là công việc thường ngày của anh, chẳng qua lúc anh tự dán số thứ tự cho đồ bị rơi của khách thì lại thấy một thứ rất kỳ lạ.
“Thẻ bảo vệ sao?”
Trần Ca nhìn chằm chăm tên và ảnh trên thẻ bảo vệ này, trong lòng hơi kinh ngạc: “Sao thẻ bảo vệ của Trương Lực lại rơi trong nhà ma của mình?”
Trương Lực chính là người bảo vệ khó gần của Học viện Pháp y Cửu Giang, Trần Ca đã từng gặp anh ta một lần.
“Hôm nay người này tới tham quan nhà ma của mình sao?” Trần Ca suy nghĩ một lát, giữ thẻ bảo vệ lại.
Sau khi Trần Ca đưa những vật phẩm mà du khách đánh rơi đến trung tâm tiếp nhận xong, anh cầm thẻ bảo vệ kia đi vào phòng giám sát của nhà ma, mở video giám sát trong cảnh tượng Minh Hôn và Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm ra.
Mỗi nhóm du khách ở những cảnh tượng dưới tầng hầm anh đều nhớ, vì thế có thể chắc chắn Trương Lực có tới nhà ma thì cũng chỉ đi vào cảnh tượng một sao ở trên mặt đất thôi.
Trần Ca nhìn lướt qua mặt của mỗi nhóm du khách một chút, sau đó liền tua qua. Tìm khoảng 30 phút, rốt cuộc anh cũng thấy Trương Lực trong video giám sát.
Người bảo vệ có tính cách quái gở này đi cùng một cô gái trẻ, hai người lần lượt đi vào tham quan hai cảnh tượng Minh Hôn và Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất