Chương 416: Mở rộng nhà xác
Trần Ca cố ý tới hỏi thăm Trương Lực bởi vì trong nhà ma người bảo vệ này có biểu hiện không được bình thường cho lắm. Chắc chắn anh ta đã từng trải qua tình huống kịch tính đặc thù nào đó.
Sự u ám và kiềm chế của Trương Lực được bộc lộ từ nội tâm ra, chắc hẳn trong lòng anh ta đã cất giấu rất nhiều bí mật không có cách nào chia sẻ với người khác.
Khi bị Trần Ca nhìn chằm chằm, Trương Lực hơi căng thẳng, mấy lần anh ta há miệng định nói nhưng đều không phát ra âm thanh.
“Anh không cần kiêng kị gì cả, hãy nói với tôi tất cả những gì anh nghe được.” Trương Lực càng như thế, Trần Ca càng cảm thấy tò mò.
“Không phải là tôi không muốn nói, tôi sợ khi tôi nói ra cậu cũng không tin.” Trương Lực lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, cầm trên tay: “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
“Anh ở trong nhà của mình, muốn làm cái gì thì làm, đừng để ý tới tôi.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Trần Ca, Trương Lực đốt điếu thuốc kia, hít sâu một hơi. Anh ta rất hưởng thụ cảm giác khói thuốc kích thích phổi. Dường như chỉ có như thế mới giúp anh ta tạm thời quên đi những chuyện phiền lòng kia.
Trương Lực chầm chậm phun khói thuốc ra, câu đầu tiên anh ta nói đã thu hút Trần Ca: “Những thi thể trong nhà xác dưới lòng đất kia, chúng có thể tự di chuyển.”
“Thi thể biết di chuyển?”
“Còn có chuyện đáng sợ hơn mấy trăm lần.” Tay của Trương Lực khẽ run lên: “Lúc tôi mới tới làm bảo vệ của Học viện Pháp y Cửu Giang, đúng lúc đó nhà xác dưới đất của khu dạy học phía tây bắt đầu xây dựng thêm. Toàn bộ ao bảo quản thi thể đều ngưng sử dụng, chuẩn bị thay thế hoàn toàn bằng tủ trữ xác mới.
“Nhà xác dưới đất của khu dạy học phía tây, độ khó thi công công trình này cũng khá lớn.”
“Ban đầu nhân viên nhà trường có ý sửa mấy nhà kho cỡ lớn ở phía cuối nhà xác, đào rộng ao trữ xác, trùng tu chỗ này một lần nữa.”
“Bọn họ mời đội thi công chuyên nghiệp về làm, dự tính hoàn thành việc sửa chữa trong vòng nửa tháng. Nhưng ngày thứ hai sau khi đội thi công tiến vào tầng hầm thì phát sinh sự cố ngoài ý muốn.”
“Lúc một công nhân dọn dẹp formalin trong ao trữ thi thể, không cẩn thận đã bị ngã vào trong ao, cái ao đó cũng không sâu nhưng công nhân kia không thể leo lên được, anh ta có cảm giác như rất nhiều người đang tóm lấy anh ta, không cho anh ta rời đi.” Chẳng mấy chốc, Trương Lực đã hút hết điếu thuốc, hai tay anh ta vung lên ra hiệu cho Trần Ca: “Loại ao lưu trữ thi thể cỡ lớn kia rất giống phòng tắm thời xưa, chẳng qua chất lỏng trong ao là màu vàng nâu, hơi đục, chỉ có thể nhìn thấy một vài chân, tay, lưng, tóc... của thi thể mà thôi.”
“Cuối cùng công nhân rơi vào trong ao thế nào?” Điều Trần Ca khá tò mò là chuyện này.
“Bên cạnh ao lưu trữ thi thể có móc sắt dùng để kéo thi thể, bình thường khi sinh viên y làm thí nghiệm sẽ dùng nó để kéo thi thể trong ao lên. Lúc đó, một người công nhân khác đã dùng cái móc sắt đó để giơ ra cho người dưới ao tóm lấy, mấy người hợp lực mới lôi được anh ta lên.” Trương Lực lại đốt một điếu thuốc nữa, anh ta có vẻ nghiện thuốc lá nặng, nhất là lúc đang nhớ về những thứ mà anh ta cố gắng né tránh: “Lúc công nhân kia rơi vào trong ao, vô tình đã uống mấy ngụm formalin trong ao. Ngay sau đó, anh ta được đưa đến bệnh viện rửa ruột, thân thể không sao cả. Nhưng tôi nghe nói sau khi khỏi hẳn, đầu óc của anh ta lại xảy ra vấn đề, thường xuyên lẩm bẩm.”
“Bây giờ anh có cách liên hệ được người công nhân kia không? Trước khi anh ta bị điên có nói gì không?”
“Không rõ nữa, việc này đã xảy ra rất lâu rồi. Nếu cậu thật sự muốn biết, tôi có thể hỏi trong trường giúp cậu. Nhưng cậu đừng ôm hi vọng quá lớn.”
“Không sao, anh tiếp tục kể đi.” Trần Ca lấy điện thoại di động của mình ra, chuẩn bị ghi chép lại những điểm quan trọng bất cứ lúc nào.
“Sau khi đưa người công nhân kia vào bệnh viện, việc thi công vẫn tiếp tục được tiến hành bình thường. Nhưng đêm ngày thứ hai lại có một chuyện kỳ lạ nữa xảy ra.” Vẻ mặt của Trương Lực rất nghiêm trọng, dường như bây giờ anh ta nhớ tới chuyện đó vẫn cực kỳ khó chịu: “Số lượng của những thi thể được đội thi công, nhân viên trường học vận chuyển ra ngoài vào ban ngày có sự thay đổi.”
“Đây chính là những thi thể biết chuyển động mà anh nói sao?”
“Xem như thế đi, có điều chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.” Chuyện mà Trương Lực kể đều là chuyện của người khác, anh ta vẫn chưa đề cập tới vì sao bản thân anh ta lại biến thành như thế này.
Giọng kể càng lúc càng nhỏ, dường như Trương Lực cảm thấy hơi lạnh, anh ta hít sâu một hơi thuốc lá: “Ngày thứ ba, đội thi công lại tiến vào chỗ sâu của nhà xác dưới lòng đất. Bọn họ xử lý xong những thi thể trong nhà kho thứ nhất, đào rộng, trùng tu lại cái ao lưu trữ thi thể của hai mươi mấy năm trước. Cảnh tượng lúc đó đã làm tất cả công nhân đều sợ hãi.”
“Dưới đáy ao lưu trữ thi thể giống như thân thể con người vậy, hiện lên đầy mạch máu. Khi những thứ kia bị ánh sáng chiếu vào thì lập tức khô quắt trong nháy mắt.” Trương Lực cau mày, anh ta dựa lưng vào ghế sofa, sắc mặt rất kém: “Lúc ấy tôi cũng đứng cạnh đó hỗ trợ, nhìn thoáng qua bên trong, nói như thế nào đây? Cảm giác như cái ao kia có sinh mệnh vậy.”
“Đáy ao lưu trữ thi thể có mạch máu?” Trần Ca nhìn chằm chằm Trương Lực.
“Người phụ trách của đội thi công này còn tới tìm lãnh đạo của trường học. Lãnh đạo cũng không rõ nguyên nhân, cuối cùng kết luận đó là một loại nấm cực kỳ hiếm thấy.” Trương Lực khẽ lắc đầu: “Ngay cả người chưa từng đi học như tôi cũng biết bọn họ nói mò. Bên đội thi công cũng có người dị nghị, cuối cùng nghe nói nhân viên nhà trường dựa vào nền tảng vốn có, trả thù lao gấp đôi, đội thi công mới đồng ý làm tiếp.”
“Xế chiều hôm đó, đội thi công phá bờ ao đi, đào sâu xuống dưới, muốn dành ra một khoảng trống. Nhưng bọn họ càng đào càng thấy lạ, bùn dưới đáy ao tản ra mùi formalin, hơn nữa bùn còn có màu đỏ. Trong đó còn có thể thấy có sợi tơ màu nâu đậm, đụng vào một cái liền nát vụn.”
“Không ai biết đó là thứ quái quỷ gì, nhìn không giống rễ cây, cũng chẳng giống xác côn trùng.”
“Đội thi công phản ánh tình huống ở nhà xác dưới đất với nhà trường. Bọn họ mang một chút mẫu đất ở dưới đó ra ngoài, sau khi nhân viên nhà trường xem xong cũng nói không biết. Họ chỉ thúc giục đội thi công tăng nhanh tiến độ lên thôi.”
“Để làm an tâm đội thi công, nhân viên công tác trong trường cũng phải đi cùng bọn họ, động viên họ đừng lo lắng, đây đều là hiện tượng bình thường.” Dường như Trương Lực rất bất mãn với cách làm của nhân viên nhà trường, ngữ điệu hơi thay đổi: “Lúc đó tôi mới làm bảo vệ của trường này, việc đi vào nhà xác dưới tầng hầm để hỗ trợ chẳng ai muốn làm. Cuối cùng việc đó bị đẩy cho tôi, đối với trường học tôi chỉ là một chân chạy việc vặt, đội thi công thì tôi lại không quen ai, cả hai bên đều khinh bỉ tôi.”
“Tiến độ sửa chữa nhà xác dưới tầng hầm vô cùng chậm chạp, trong quá trình đó xảy ra rất nhiều chuyện lạ. Người của đội thi công cũng liên tục bị thương, cuối cùng họ không chịu nổi nữa, toàn bộ công nhân đều bãi công. Trường học không còn cách nào khác, sau khi thương lượng với người phụ trách công trình thì sửa lại kế hoạch.”
“Bọn họ xây dựng thêm nhà xác mới ở phía ngoài, nhà kho cũ thì bỏ đi, ngưng sử dụng.”
“Nhưng nhân viên nhà trường thỏa hiệp cũng có yêu cầu, bọn họ hạ lệnh bắt buộc đội thi công phải sửa chữa xong trong vòng một tháng. Nếu đội thi công vẫn lề mề như trước, không hoàn thành xong trong ngày nhà trường quy định thì coi như làm trái với thỏa thuận.”