Chương 417: Buổi tối đáng sợ
“Đội thi công cũng không muốn đứng trong nhà xác này quá lâu, bọn họ phá hỏng lối đi vào sâu trong nhà xác, sau đó bắt đầu mở rộng nhà xác dựa theo bản thiết kế.”
“Sau khi đi ra từ nơi sâu nhất trong nhà xác quả thật không còn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào nữa, đội thi công cũng nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.”
“Thời gian có hạn, khi kỳ hạn công trình sắp đến, bọn họ sẽ làm thêm giờ đến tận khuya để bắt kịp tiến độ.”
“Trường học cũng biết rằng họ làm rất khó khăn nên cử người đến đưa nước, cố gắng giúp đỡ họ nhiều nhất có thể.” Trương Lực nói đến đây thì cắn răng: “Nhân viên nhà trường giao nhiệm vụ này cho các giảng viên và đội bảo vệ ở lại trường, lúc mới đầu mọi người còn cùng đi với nhau, nhưng sau này mấy giảng viên thấy nhà xác cũng không xảy ra vấn đề gì nên thường rời đi sớm. Các thành viên khác trong đội bảo vệ cũng không quan tâm đến vấn đề này, cuối cùng bọn họ đẩy hết tất cả mọi chuyện cho một mình tôi làm.”
“Mà nhà xác dưới đất đấy được mở rộng hơn rất nhiều so với ban đầu, đường đi bên trong vô cùng phức tạp, tôi lại là một bảo vệ mới đến, cho dù có cầm bản đồ trong tay thì đi một mình cũng rất dễ lạc đường.”
“Khi còn khoảng ba ngày nữa là đến kỳ hạn công trình, phía đội thi công cũng rất bận rộn, họ đưa thêm một nhóm công nhân nữa đến, chia làm hai đội, làm việc cả ngày lẫn đêm để đẩy nhanh tiến độ.”
“Bọn họ làm việc cả ngày cả đêm thì tôi cũng phải đi theo họ, ban ngày thì còn đỡ, nhưng đến tối mỗi khi tôi đi xuống nhà xác dưới đất đều có một cảm giác rất lạ.”
“Lúc đó là mùa hè, bên ngoài nóng như cái lồng hấp nhưng khi đi vào nhà xác ấy lại không hề thấy nóng, có đôi khi còn rùng mình mà chẳng biết vì sao.”
“Nhóm công nhân mới đến không biết chuyện xảy ra ở chỗ sâu nhất trong nhà xác, bọn họ còn ngu ngốc nghĩ rằng hoàn cảnh làm việc ở đây thật tốt, có người buổi tối mệt mỏi thì trực tiếp trải những hộp giấy thải ra đất để nằm, lén lút ngủ một giấc.” Trương Lực ấn mạnh đầu thuốc lá vào cái gạt tàn trên bàn, câu chuyện cũ của anh ta cũng dần đến hồi kết.
“Buổi tối ở nhà xác dưới đất rất khác ban ngày, khác nhau ở chỗ nào thì tôi cũng không biết được. Vào đêm thứ ba trước khi đến kỳ hạn công trình, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.”
“Vừa rạng sáng tôi đã nhận được một cuộc gọi, công nhân bên nhà xác dưới đất gọi đến nói là có người bị mất tích, tôi đã nhanh chóng báo tin này đến những người khác, sau đó chạy nhanh đến nhà xác.”
“Đi đến nửa đường thì công nhân bên nhà xác lại gọi điện đến là tìm được người rồi, lúc đó tôi cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng điều càng bực bội hơn chính là khi tôi nói lại chuyện này cho người phụ trách thì người đó còn mắng tôi một trận, nói tôi chưa biết rõ tình huống đã gọi điện cho anh ta.”
“Tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành quay về phòng ngủ, vừa mới đặt lưng xuống không được bao lâu thì bên đội thi công lại gọi điện thoại tới, giọng nói rất lo lắng, nói là lại không tìm thấy một người khác.”
“Lần này tôi đã hỏi thăm tình huống bên đó thật kỹ, người nọ nói với tôi rằng lúc đầu công nhân bị mất tích nghe thấy có người đang gọi anh ta, ngẩng đầu thì nhìn thấy có người đứng trong hành lang ngoắc tay với anh ta nên anh ta mới đi đến đó. Đi được một nửa đường, anh ta phát hiện ra đường đó hình như dẫn đến chỗ sâu nhất của nhà xác dưới đất, anh ta cảm thấy không ổn nên mới quay về.”
“Còn người công nhân thứ hai bị mất tích khi đi tìm người đầu tiên, gọi điện thoại cũng không nghe, hiện tại không biết đã đi đến nơi nào.”
“Tôi vừa nghe đến đây thì thấy đây là chuyện rất khẩn cấp, nên vừa chạy đến chỗ nhà xác dưới đất vừa gọi cho người phụ trách.”
“Sau khi người phụ trách biết đã gặp chuyện không may thì bảo tôi đến nhà xác trước để ổn định cục diện, còn anh ta sẽ đến sau.”
“Cả đêm đó tôi và những công nhân đó tìm kiếm khắp nhà xác dưới đất, mãi đến lúc trời sắp sáng mới tìm thấy công nhân đó trong chỗ sâu nhất của con đường dưới lòng đất.”
“Anh ta nằm ở bên cạnh ao trữ xác đang đào dở, hôn mê bất tỉnh.”
“Không ai nói rõ được nguyên nhân của chuyện này, sự lo lắng lan ra khắp đội thi công, bọn họ không muốn tiếp tục ở đây nữa. Nhưng thời hạn của công trình cũng sắp hết, việc mở rộng cũng sắp xong, lúc này mà bỏ cuộc thì thật phí.”
“Cuối cùng nhân viên nhà trường cũng đứng ra, họ để đội bảo vệ ở cùng đội thi công trong nhà xác dưới đất vào ban đêm, cần phải đảm bảo tiến độ của công trình.”
“Đêm thứ hai trước khi đến kỳ hạn, tôi và hai người bảo vệ khác phải ở lại, bên đội thi công mà có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi chúng tôi.”
“Đến sau nửa đêm tôi thật sự không thể chịu nổi nên mới đi tìm một góc để nhắm mắt ngủ một lúc, đêm hôm đó vô cùng bình yên, không xảy ra vấn đề gì.”
“Công trình đi vào giai đoạn kết thúc, vì phải chịu đựng ở trong nhà xác dưới đất nguyên buổi tối nên đến sáng tôi về phòng nằm ngủ cả ngày.”
“Vào đêm cuối cùng, tôi cùng hai bảo vệ khác đi đến nhà xác dưới đất, tầm trước nửa đêm thì gió êm sóng lặng, sau nửa đêm tôi nghĩ chắc cũng không có chuyện gì đâu, nên mới tìm một căn phòng mà người khác không để ý đến, trải mấy bao xi-măng ra nằm nghỉ một lúc.”
“Có thể là do khoảng thời gian đó quá vất vả nên tôi vừa nằm một lúc đã ngủ rồi.”
“Đến khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện trong nhà xác dưới đất bỗng nhiên rất tối, những cái đèn mà đội thi công mang theo bị tắt hết đi, chỉ để lại mấy cái đèn tường kiểu cũ ở trên vách tường.”
“Tôi nằm ở trong góc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hàng lang bên ngoài vẫn chật kín người, hình như đội thi công vẫn đang rất bận rộn.”
“Vừa tỉnh ngủ nên đầu óc tôi cũng chưa tỉnh hẳn, lôi điện thoại ra muốn nhìn xem lúc đó là mấy giờ rồi.”
“Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thời gian trên màn hình thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi đến chỗ tôi.”
“Người ta thì đang làm việc bên ngoài, còn tôi lại lười biếng nằm trong này, bị nhìn thấy có lẽ sẽ gây ảnh hưởng xấu, cho nên tôi không dám nói gì cả.”
“Người nọ bước vào dạo qua một vòng rồi lại đi ra ngoài, tôi nhìn vào điện thoại, lúc đó là 3 giờ 40 phút sáng, có một vài tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình.”
“Tôi nằm trên mấy bao xi-măng, mở tin nhắn ra, là hai người bảo vệ kia nhắn đến, họ hỏi tôi đang ở đâu?”
Khói thuốc trong phòng còn chưa tan đi, Trương Lực lại lấy ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa, anh ta rít sâu vài hơi.
“Lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, nhắn trả lời cho họ một câu: Tôi vẫn đang ở trong nhà xác, mấy anh ở đâu? Có phải đã lén chạy về phòng ngủ rồi đúng không?”
“Tôi là người mới nên rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ, nên mới dùng giọng điệu đùa giỡn trả lời: Mấy anh thật quá đáng, đi cũng không gọi tôi.”
“Qua hơn mười giây, họ nhắn cho tôi một tin, bảo tôi mau chạy đến chỗ họ đi, tất cả bọn họ đều đang tìm tôi đấy.”
“Tôi cảm thấy hơi buồn bực, đội thi công vẫn còn đang làm việc ở bên ngoài, hai người kia đã lén lút trốn, giờ lại còn bảo là tất cả mọi người đều đang tìm tôi.”
“Khi tôi đang định nhắn tin trả lời bọn họ thì người đó gọi điện cho tôi, sau khi nghe máy thì tôi mới phát hiện mọi chuyện khác hẳn với tưởng tượng của tôi.”
“Câu đầu tiên mà người kia nói chính là đội thi công đã xong việc rồi, cả đội đều đã rút khỏi, một mình tôi ở trong cái nhà xác đấy làm gì?”
Trương Lực cắn chặt điếu thuốc trong miệng, hai tay của anh ta từ từ nắm lấy đầu gối: “Sau khi nghe được câu nói đó, tôi còn liếc ra ngoài nhìn thử một chút, trên hành lang vẫn người đến người đi, trong đó hình như có một người đã nghe được động tĩnh ở chỗ tôi nên mới đi thẳng đến căn phòng tôi đang nằm.”