Hệ thống nhà ma

Chương 419: Giúp đỡ

Chương 419: Giúp đỡ

“Trước khi Môn Nam vào đó ở, bác sĩ Cao từng ở trong phòng đó một đêm sao?”
“Đúng vậy, cậu nói xem có lạ hay không? Ông ấy còn có vài ngôi nhà ở Cửu Giang, vì sao hết lần này tới lần khác lại phải chạy đến khu nhà trọ giá rẻ để ở?”
Lời Trương Lực nói khiến cho Trần Ca cảnh giác, người phát hiện tình huống của Môn Nam đầu tiên chính là bác sĩ Cao, người chăm sóc Môn Nam cũng là bác sĩ Cao, tất cả mọi chuyện rất có thể là do chính bác sĩ Cao sắp đặt.
Trước đây sở dĩ Môn Nam đến một nhà trọ vắng vẻ như vậy ở là bởi vì cậu ta nhìn thấy thông tin trên diễn đàn trường, bây giờ nhớ lại, cái thông tin ấy cũng vô cùng đáng nghi.
“Người ở nhà trọ Hải Minh sẽ không tự dưng đăng thông báo cho thuê nhà lên trên diễn đàn trường y, cái thông tin ấy rất có thể là do chính bác sĩ Cao đăng lên.” Trần Ca đi ra khỏi phòng, đi xuống tầng ba: “Nhưng mà tại sao bác sĩ Cao lại phải làm như vậy? Ông ta muốn đạt được cái gì ở nhân cách phụ của Môn Nam?”
Suy đi nghĩ lại, Trần Ca cảm thấy trên nhân cách phụ của Môn Nam, có lẽ thứ duy nhất thu hút được bác sĩ Cao chính là mối liên hệ giữa cậu ta và nhân cách chính.
Dựa vào sức mạnh thời kỳ hưng thịnh của Hiệp hội kể chuyện lạ, chúng hoàn toàn có thể giết nhân cách chính của Môn Nam, nhưng bọn họ lại không làm như vậy mà chỉ làm cho nhân cách chính đó rơi vào trạng thái ngủ say.
“Có phải bác sĩ Cao đang nghiên cứu làm sao mới có thể khống chế được người đẩy cửa không?” Trần Ca nhớ lại cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Cao cùng Môn Nam một lần nữa: “Nếu như bác sĩ Cao chính là người số mười của Hiệp hội kể chuyện lạ, vậy nhân cách chính của Môn Nam có biết chuyện này hay không?”
Trần Ca nghĩ nếu phải hoàn thành nhiệm vụ tập luyện ở nhà xác dưới lòng đất, chỉ dựa vào sức mạnh của chính anh thì có hơi miễn cưỡng, nếu như có thể dụ dỗ được Môn Nam thì tốt rồi, dù sao nhân cách chính của Môn Nam cũng là một lệ quỷ áo đỏ.
“Mặc kệ bác sĩ Cao có phải là hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ hay không, mình đều có thể lợi dụng điều đó để giành lấy Môn Nam, dù sao thì cậu ta cũng không muốn nhìn thấy nhân cách phụ của mình rơi vào tay kẻ thù một mất một còn đâu.”
Trần Ca hạ quyết tâm, chuẩn bị đi một chuyến nữa đến Khu Nội Trú Số Ba vào đêm nay.
“Trương Lực, anh phải đưa tôi bản đồ nhà xác dưới đất càng sớm càng tốt nhé, điều này rất quan trọng đấy.” Sau khi nói xong thì Trần Ca chuẩn bị rời đi, nhưng điện thoại của anh đột nhiên reo lên, cúi đầu nhìn xuống thì là Lý Chính gọi đến.
“Có cần tôi tránh đi một lúc không?” Trương Lực rất biết điều.
“Không cần.” Trần Ca nhận điện thoại trước mặt Trương Lực: “Đội trưởng Lý, có chuyện gì sao?”
“Bác sĩ Cao là đối thủ cẩn thận, xảo quyệt nhất mà tôi từng gặp trong bao nhiêu năm làm cảnh sát! Ông ta đã nhận ra kế hoạch của chúng ta rồi, vào hai tiếng trước, ông ta đã rời khởi Cửu Giang.”
“Rời đi? Anh chắc chứ?” Chuyện bác sĩ Cao rời khỏi Cửu Giang là một chuyện tốt đối với Trần Ca, như vậy khi anh đi làm nhiệm vụ tập luyện ở nhà xác sẽ bớt đi một chuyện xấu.
“Tại sao tôi lại nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của cậu thế?” Lý Chính hơi buồn bực, bác sĩ Cao đột nhiên rời đi, chuyện này giống như là anh ta đã nắm chặt nắm đấm, dồn hết sức lực chuẩn bị đấm một cú nhưng lại đánh trượt vậy.
“Lúc này tự dưng ông ta rời khỏi Cửu Giang, điều này nói rõ trong lòng ông ta chắc chắn có quỷ nên mới sợ hãi như vậy.” Trần Ca ngoài miệng nói như vậy nhưng kế hoạch thật sự trong lòng anh là quyết định tận dụng khoảng thời gian này để đi vào nhà xác dưới đất hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh hoàn toàn không hề nắm rõ được tình huống, sau mấy lần điều tra của chúng tôi, đã phát hiện ra trên người bác sĩ Cao càng ngày càng nhiều vấn đề.” Giọng nói Lý Chính hạ thấp xuống: “Bên cạnh anh không có ai chứ?”
“Làm sao thế?”
“Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, bác sĩ Cao rất có thể có liên quan đến một số vụ giết người, ông ta không phải là người tham gia trực tiếp, nhưng phía sau những vụ án đó hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của ông ta.”
“Một số?” Trần Ca ôm chút hy vọng cuối cùng: “Liệu có khả năng ông ấy bị người khác hãm hại không?”
“Với sự thông minh của ông ta, tôi có cảm giác người có thể hại được ông ta trong cả Cửu Giang này có lẽ chỉ có mình ông ta.” Trong giọng nói của Lý Chính lộ chút bất đắc dĩ: “Tôi không thể phủ nhận rằng ông ấy là một bác sĩ rất xuất sắc, nhưng ông ấy thân làm bác sĩ và đồng thời cũng là một kẻ tâm thần lẩn trốn rất kỹ. Có một số thông tin tôi cũng không tiện tiết lộ cho anh, ngày hôm nay gọi điện cho anh chủ yếu là muốn thông báo cho anh một tiếng, đêm mai chuẩn bị đến gặp Cao Nhữ Tuyết, ngoài ra tôi sẽ gửi cho anh một số thông tin, tốt nhất là anh nên đọc qua.”
“Được, không thành vấn đề.”
Trần Ca cúp điện thoại, sau khi nói vài câu với Trương Lực thì trực tiếp rời khỏi đó.
“Bác sĩ Cao rời khỏi Cửu Giang, đối với mình mà nói thì đây là một cơ hội ngàn năm mới có, mình sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ ngay khi nhận được bản đồ vào ngày mai.”
Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, Trần Ca đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng mà anh vẫn cảm thấy không yên lòng.
So với việc hoàn thành nhiệm vụ chấn động lòng người, cửu tử nhất sinh thì Trần Ca càng thích cái loại nghiền nát để giành chiến thắng này hơn.
“Xem ra mình vẫn cần tìm một vài người giúp đỡ.”
Cánh cửa ở Khu Nội Trú Số Ba phải đến 12 giờ đêm mới mở, Trần Ca cũng không vội, anh bắt xe đi đến viện mồ côi Cửu Giang trước.
Xuống xe, người gác cổng vừa nhìn thấy Trần Ca đã vô cùng kích động, đứng dậy chuẩn bị đóng cửa chính của viện mồ côi lại.
“Bác à!” Trần Ca chạy tới, tay cầm cửa sắt, cố chen người vào: “Giang Linh với Phạm Úc có ở đây không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với chúng.”
“Ngày hôm qua vừa được cảnh sát dẫn đến, hai đứa nó cũng mệt rồi, cậu để bọn chúng, cũng như là cho chúng tôi nghỉ ngơi một ngày cho khỏe lại đi.” Trước đây viện mồ côi chưa từng xảy ra chuyện gì, từ khi bọn họ gọi điện kêu Trần Ca đến một lần thì đầu tiên là có đứa trẻ lạc đường, sau đó bác sĩ duy nhất cũng biến mất, bây giờ bọn họ đang phải chịu áp lực rất lớn từ bên ngoài.
“Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Trần Ca nói xong thì đi thẳng vào, trong viện mồ côi vẫn giống hệt như lúc trước, hai bên đường để đầy chậu hoa, trên tường còn vẽ mấy bức tranh hoạt hình.
Người gác cổng không ngăn được Trần Ca, không thể làm gì khác hơn là gọi y tá đã từng gặp Trần Ca lúc trước ra.
Ấn tượng của cô y tá này đối với Trần Ca vô cùng tốt, cô nói với người gác cổng đứng bên cạnh anh: “Phạm Úc và Giang Linh là do anh ấy chạy vào trong núi lớn để tìm về, nếu không có anh ấy, viện mồ côi của chúng ta nói không chừng còn bị truyền thông nói đến không biết phải làm thế nào.”
Dưới sự dẫn dắt của nữ ý tá, Trần Ca đi đến căn phòng Phạm Úc và Giang Linh đang ở.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khung cảnh bên trong vô cùng ấm áp.
Trong phòng ngủ có bật một cái đèn bàn, Phạm Úc ngồi đối diện với bức tranh đặt trên bàn, Giang Linh đang đứng nhón chân ghé sát vào bàn để nhìn.
“Phạm Úc, xem ai đến thăm con này?” Nữ y tá hướng vào trong phòng gọi một câu, nếu như là những đứa trẻ khác thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ chạy đến, nhưng điều đáng xấu hổ là cả Phạm Úc lẫn Giang Linh đều không để ý đến cô.
Nữ y tá nở nụ cười xấu hổ với Trần Ca, vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Trần Ca ngăn lại: “Đi vào đó xem thử xem.”
Đi vào trong phòng, ánh sáng ấm áp của cái đèn chiếu vào người Trần Ca, mọi thứ ở nơi này đều khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái, mãi đến khi anh nhìn thấy bức tranh trên mặt bàn kia.
Trên tờ giấy trắng, một người tí hon màu đen đi ở phía trước, đi theo phía sau nó là đủ loại bóng đỏ dữ tợn.
Bức tranh của Phạm Úc đã phá hủy hoàn toàn bầu không khí ấm áp trong phòng, sau khi hoàn thành chi tiết cuối cùng của bức tranh, cậu bé ngước nhìn Trần Ca: “Chú đã đến rồi.”
“Ừ.” Trần Ca chưa bao giờ coi Phạm Úc như một đứa trẻ bình thường, anh ngồi xổm bên cạnh Phạm Úc và liếc nhìn cổ tay của cậu bé: “Phạm Úc, chuyện thương lượng như thế nào rồi? Cháu có thể cho chú mượn dùng cái vòng tay trên tay cháu một đêm hay không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất