Chương 423: Quả táo
“Không biết người để lại những chữ viết bằng máu này có phải cái tên đi trước mặt mình không nhỉ?”
Trần Ca quyết định tự mình đi qua hỏi thử. Anh cầm búa của bác sĩ nát sọ trong tay, lại lấy máy cát-sét mini từ trong ba lô ra. Lúc anh ấn công tắc, hình như cái người đi trước mặt anh đột nhiên biến đâu mất.
Trong lối đi chỉ còn lại tiếng bước chân của chính Trần Ca, anh đi tới chỗ rẽ, trên vách tường màu trắng viết lên một câu: Mày sẽ hối hận!
“Thế này coi như uy hiếp à?”
Trong lối đi ngoại trừ mấy con chữ bằng máu xấu xí kia ra thì chẳng còn thứ gì khác, Trần Ca lặng lẽ cất máy cát-sét mini đi.
“Bây giờ còn chưa phải lúc để lộ con át chủ bài, việc khẩn cấp trước mắt là đi vào được khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất trong thời gian nhiệm vụ quy định.”
Trần Ca hiểu rõ trong lòng, đối với cảnh tượng kinh dị ba sao mà nói, sau 12 giờ đêm mới là lúc phô ra chỗ đáng sợ thật sự.
Đi tiếp trong lối đi sơn trắng thêm vài phút, Trần Ca phát hiện ra càng lúc càng có nhiều chỗ kì lạ.
Trên vách tường của lối đi sơn trắng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nước tụ lại từng mảng, cũng không biết những chất lỏng kia rỉ ra từ chỗ nào. Nếu nhìn kỹ, có thể tìm thấy trên mặt đất tóc của người sống, có dài có ngắn, nhặt lên một sợi còn có thể ngửi dược mùi formalin nồng nặc tản ra từ trên sợi tóc.
Cái mùi đó giống như thấm đẫm vào sợi tóc, hòa làm một với nó.
Trừ mấy thứ này ra, điều khiến Trần Ca không hiểu nổi nhất chính là những con chữ bằng máu trên vách tường, giống như đối phương biết sẽ có người đi vào nhà xác dưới lòng đất qua lối vận chuyển xác vậy, không ngừng cảnh cáo kẻ xâm nhập.
“Những con chữ này được quái vật trong nhà xác dùng để cảnh cáo đám người của Học viện Pháp y?”
Nhân viên trường học và sinh viên cần làm thí nghiệm đều sẽ đi vào từ con đường này, đến nhà xác lấy thi thể. Những chữ đỏ kia mang lại cho người ta cảm giác giống như do xác chết viết, trong ngữ điệu kèm theo cảnh cáo, đe dọa và một chút thỏa hiệp rất bất đắc dĩ.
Mỗi lần bước được vài bước là lại có thể nhìn thấy một đoạn, chữ viết càng lúc càng xấu, cứ như tay cầm bút của người đó xảy ra vấn đề gì, có vài chỗ còn có thể thấy rõ, chữ viết được một nửa thì nét bút trượt ra, giống như bút từ trong tay rơi xuống.
“Nếu như viết được một nửa tay rơi mất, thế thì có hơi đáng sợ.”
Tới bây giờ Trần Ca vẫn chưa rõ trong nhà xác dưới lòng đất có những con quái vật nào, nhiệm vụ của tối nay chỉ vừa mới bắt đầu mà chỗ cần thăm dò thì còn rất nhiều.
Những lối đi của đường vận chuyển xác có độ dốc, cứ dốc xuống phía dưới. Lúc đi đến cuối, Trần Ca đã tới tầng hầm thứ hai, nơi đây cũng chính là khu vực ngoài cùng của nhà xác.
“Có hơi đơn giản hơn so với tưởng tượng.”
Không biết có phải vì vừa nãy Hứa Âm xuất hiện hay không, đoạn đường này rất thuận lợi, Trần Ca chỉ phát hiện một ít dấu vết, cũng không gặp phải thứ gì nguy hiểm thật sự.
Điểm cuối của lối vận chuyển xác lại chia thành hai con đường, một con đường không tô sơn, có điều trông khá âm u đáng sợ, cực kì yên tĩnh.
Còn một con đường vẫn tô sơn trắng như cũ, trên mặt đất bằng phẳng có thể nhìn thấy dấu vết lưu lại của bánh xe đẩy qua.
“Chắc đây là do nhân viên bình thường vận chuyển xác để lạc.”
Trong nhà xác có xe đẩy chuyên chở xác, trông thì rất nhẹ nhàng, điều này khiến Trần Ca hơi động lòng: “Chiếc xe do chú Từ làm có hơi cồng kềnh, đợi sau khi xử lý xong cảnh tượng nhà xác dưới lòng đất, mình có thể dùng xe ở trong này để chuyên chở những du khách bị ngất.”
Bảo lệ quỷ đẩy xe của nhà xác ra khỏi cảnh tượng kinh dị, bản thân nó chính là một loại trải nghiệm đặc biệt.
Trần Ca lấy di động ra nhìn thoáng qua, trên bản đồ thể hiện bây giờ anh đã ở rất gần nhà xác dưới lòng đất. Lối đi sơn trắng kia chính là vòng ngoài để đi vào nhà kho.
Đi vào từ con đường này, ở chỗ cách khoảng bảy, tám mét có ba cái nhà xác cỡ nhỏ, đi về phía trước là một cái nhà xác cỡ vừa, chỗ xa hơn xuất hiện một khoảng khu vực không tên.
Trần Ca nhìn toàn bộ bản đồ cũng không tìm thấy ghi chép liên quan đến lối đi đó.
Anh lấy búa của bác sĩ nát sọ ra, đi tới bên ngoài nhà xác cỡ nhỏ thứ nhất. Cửa sắt không khóa lại, trên cửa cũng không có bụi, hình như gần đây nhà xác cỡ nhỏ này có người sử dụng.
“Hay là mở ra nhìn thử nhỉ?”
Trước khi tới, Trần Ca đã tính toán xong mọi thứ, anh chuẩn bị quét sạch một đường, không bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, như thế lúc trở về sẽ yên tâm hơn nhiều.
Trong hoàn cảnh bị vây kín dưới đất, điều anh lo lắng nhất chính là lúc bỏ chạy lại bị đánh từ hai mặt trước sau.
Anh kéo cửa sắt ra, trục cửa phát ra âm thanh khó nghe, trong căn phòng tối đen là bốn cái tủ đựng xác.
Tủ đông vẫn đang hoạt động bình thường, trên cửa tủ viết dòng chữ “Đừng tùy tiện đụng vào.”
Căn phòng không lớn, Trần Ca dẫn theo mèo trắng đi một vòng bên trong, mèo trắng cũng không có phản ứng bất thường gì.
Trần Ca đi ra khỏi cái kho này, lại đi vào nhà xác cỡ nhỏ khác, toàn bộ nhà kho cỡ nhỏ không có vấn đề gì.
“Dấu vết bánh xe trên mặt đất đến cửa nhà kho cỡ trung thì không còn nữa. Xem ra bình thường những người tới lấy xác ở trong trường cũng sẽ không đi vào sâu trong nhà xác.”
Dừng ở cửa nhà xác cỡ vừa, Trần Ca thử kéo cánh cửa, cửa phòng cũng không bị khóa lại.
“Trên cửa treo tấm bảng cấm vào nổi bật, thế mà cửa phòng lại có thể tùy ý mở ra, rốt cuộc là nhân viên quản lý sơ sẩy hay là có người đợi sau khi quản lý đi lại mở cửa phòng ra?”
Trần Ca kéo mở một khe nhỏ, nhìn vào bên trong, trừ tủ đông thì trong góc nhà kho cỡ vừa còn đặt mấy cái bàn sắt.
Lúc ánh nhìn quét đến mấy cái bàn kia, trong mắt Trần Ca sinh ra chút biến hóa nho nhỏ.
Vài cái bàn ghép lại với nhau, phía trên có một thứ gì đó giống như con người đang nằm.
Sở dĩ nói nó giống với con người là bởi vì vật kia chỉ có hình dáng của con người, còn tứ chi, cơ thể lại hoàn toàn vặn vẹo.
Mèo trắng khẽ kêu một tiếng, Trần Ca cẩn thận tiến lại gần bên tường.
Anh đi qua trước hàng tủ đông, hình như có ngăn tủ còn chưa đóng chặt, nhiệt độ càng ngày càng thấp, có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh thoáng qua.
“Có phải bên trong những cái tủ đông này chất đầy xác chết không?”
Trần Ca cách xa tủ đông theo bản năng, anh đi tới bên tường, lúc này mới thấy rõ trên bàn sắt đặt một mô hình cơ thể bị dỡ ra.
Có thể đây là thứ mà sinh viên y khoa cần sử dụng trong lớp, bị ném vào đây.
Bụng của mô hình bị xẻ ra, các cơ quan nội tạng đặt ngăn nắp ở một bên, nếu như chỉ thế này thì cũng chẳng có gì, nhưng mắt của mô hình này đang mở, trông rất sinh động, chẳng khác nào dùng tròng mắt của người thật khảm vào mô hình.
Trong con ngươi xinh đẹp ấy còn ẩn chứa một nỗi khát vọng, xuôi theo ánh nhìn của nó, bên cạnh đầu mô hình còn đặt một quả táo bị hư đang bốc ra mùi thối thoang thoảng.
Quả táo nổi mốc và cơ thể sáng bóng của mô hình tạo thành một loại tương phản, người bố trí toàn bộ hình như đang cố ý tạo nên một bầu không khí.
Trần Ca đứng ở bên cạnh mô hình, đang chuẩn bị nhìn cho kĩ thì lối đi bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh kì lạ, giống như một bãi bùn nhão rơi từ trên cao xuống.
“Có thứ gì tới rồi?”
Trần Ca không để ý tới, tiếp tục kiểm tra. Anh lấy búa của bác sĩ nát sọ ra, nấp ở cửa nhà kho, tắt đèn pin của di động, nhờ vào Âm Đồng để quan sát hành lang sơn trắng.