Chương 422: Đường xác đi
Lưu Nhàn Nhàn đã từng thấy Lưu Triết đi vào phòng này. Lúc đó người đàn ông kia đang nói chuyện với cái đầu trong bình thủy tinh.
“Rất đáng ngờ.” Trần Ca bật đèn pin trên điện thoại, tia sáng chiếu lên bình thủy tinh. Bao nhiêu năm trôi qua, cái đầu người trong bình trông vẫn rất sống động.
“Đêm hôm khuya khoắt, nhìn thấy thứ này trong tòa thí nghiệm cũng đáng sợ phết đấy.” Trần Ca nhìn chằm chằm bình thủy tinh. Đầu người bên trong dường như được hóa cứng trong chất keo, không hề nhúc nhích, cũng không xuất hiện hành động như chớp mắt hay dập dềnh lên xuống. Điều này không giống với lời Lưu Nhàn Nhàn nói.
Nhằm bảo đảm an toàn, Trần Ca gọi nhóm lão Chu ra kiểm tra cái bình một lượt nhưng cũng không phát hiện bất thường gì.
“Có khi vật ký sinh trên đó đã rời đi rồi.”
Trần Ca nhìn bình thủy tinh như có điều suy nghĩ. Lúc trước Lưu Triết nói chuyện cùng cái đầu người trong bình thủy tinh, vậy có phải cũng thể hiện rằng trong khu dạy học phía tây có vật gì đó có thể ký sinh lên những tiêu bản này, thông qua thứ bên trong đống chai lọ để truyền đạt tin tức?
Nếu quả thực là như vậy thì tình hình có phần không ổn. Toàn bộ khu dạy học phía tây đều nằm dưới sự theo dõi của đối phương. Trong phòng thí nghiệm lẫn nhà xác dưới lòng đất có bao nhiêu tiêu bản bộ phận như vậy, không chừng bây giờ thứ kia đang trốn trong cái bình nào đó, âm thầm quan sát anh.
“Phải cố gắng tránh né mấy thứ này mới được.”
Trần Ca đặt mèo trắng lên trên ba lô, đi ra khỏi phòng. Bên ngoài là một lối đi dài mười mấy mét, toàn bộ cửa phòng hai bên đều bị khóa lại, trong đó còn có mấy cánh cửa dán giấy niêm phong vàng sẫm phía trên.
Xuôi theo cửa sổ phía trên cánh cửa nhìn vào trong, từng dãy bàn thí nghiệm lạnh lẽo xếp trong phòng.
Đồng tử chậm rãi híp lại, Trần Ca nhờ vào Âm Đồng phát hiện ra trên bàn thí nghiệm gần trước mặt nhất còn sót lại thứ gì gần giống vết nước đọng, mang lại cho người ta cảm giác như cái bàn thí nghiệm đó vừa bị người nằm lên.
“Lối đi không ở chỗ này.”
Nếu như không phải thân mang nhiệm vụ, thời gian cấp bách, Trần Ca rất muốn vào xem từng căn phòng một.
“Tòa thí nghiệm cũng là một cảnh tượng rất tốt, bầu không khí ở đây không tệ, về sau mình cũng có thể xây dựng một tòa tương tự.”
Giám đốc La dỡ bỏ các công trình xung quanh là để chuẩn bị mở rộng thêm nhà ma của Trần Ca, muốn xây khu vui chơi kinh dị mà chỉ có cảnh tượng dưới lòng đất thì không bao giờ là đủ.
Trần Ca đi thẳng tới chỗ sâu nhất trong hành lang, phát hiện cửa của phòng giải phẫu nơi đây vẫn chưa khóa, cánh cửa nửa mở, giấy niêm phong phía trên cũng bị xé mất.
“Trên tay nắm không có bụi, mấy ngày gần đây có người đi vào từ chỗ này.”
Trần Ca ngồi xổm xuống, trên mặt đất lưu lại vết trầy xước.
Anh cầm tay nắm, thử đẩy cánh cửa. Ván cửa hơi biến dạng, lúc đẩy thì hơi dùng sức nhấc tay nắm lên trên, mặt đất sẽ không bị lưu lại vết trầy xước.
“Xem ra khi người kia đi vào chắc chắn rất vội, hắn ta bỏ qua những chi tiết này.”
Anh mở toang cánh cửa, một mùi formalin thoang thoảng khẽ bay ra.
Trần Ca đứng ở cửa không vội đi vào. Trong lòng anh rất rõ ràng, mỗi khi ngửi được mùi này tức là biểu thị những thứ kia có thể đã từng tới đây.
Anh đặt mèo trắng lên bàn, xoa đầu nó: “Mày có thể ngửi được cái mùi này bay ra từ đâu không?”
Trần Ca khoa tay múa chân ra hiệu, cố gắng hết sức để cho mèo trắng hiểu được ý của mình.
Hai tròng mắt khác màu phản chiếu lại bóng dáng Trần Ca, qua một lúc lâu, mèo trắng đột nhiên nhảy từ trên bàn xuống, chui vào trong một phòng đơn phía sau phòng giải phẫu.
“Tìm thấy rồi?”
Trong phòng đơn còn có một cánh cửa gỗ, lúc này mèo trắng dừng lại phía trước cửa gỗ, kêu meo meo không ngừng.
Mùi formalin bay ra từ đằng sau cánh cửa này. Trần Ca đi tới, đẩy vài cái lên cửa, phát hiện ra cửa gỗ đã bị khóa.
“Mày tránh ra.” Trần Ca nhấc búa của bác sĩ nát sọ lên, mèo trắng ngầm hiểu, nhảy sang một bên.
“Rầm!”
Cây búa lớn dữ tợn đập xuống ổ khóa, cái khóa lập tức rơi xuống mặt đất.
Bây giờ Trần Ca đã rất có kinh nghiệm đi phá cửa, anh dồn hết sức lực vào một điểm trên ổ khóa, như thế tiếng động sẽ nhỏ hơn nhiều những cách phá cửa khác.
Phía sau cửa gỗ là một con đường tối đen, dựa vào bản đồ Trương Lực cung cấp, đây chính là một trong những lối đi thông từ phòng thí nghiệm tới nhà xác dưới lòng đất.
Xuôi theo lối đi xuống dưới có thể đi thẳng được tới khu vực bên ngoài của nhà xác dưới lòng đất.
Trần Ca đặt mèo trắng lên trên ba lô, giơ điện thoại chiếu sáng, anh mới chỉ nhìn thoáng qua lối đi thì lông mày đã khẽ chau lại.
Trên cầu thang phủ đầy vụn của mảnh thủy tinh vỡ, còn có mấy thứ bẩn thỉu không nhìn rõ hình dạng, giống như có người cố ý ném vỡ bình tiêu bản trước cửa.
“Đoán chừng ba người bảo vệ chặn trước cửa chính của nhà xác dưới lòng đất chẳng mấy chốc sẽ qua đây kiểm tra, mình rời khỏi nơi đây trước vẫn hơn.”
Trần Ca không muốn làm lỡ thời gian, nhưng lúc anh xoay người đóng cửa, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi những vật khác.
Phía sau cửa gỗ tràn đầy vết tích để lại do móng tay cào lên, chằng chịt chi chít, nhìn cực kì đáng sợ.
“Có thứ gì đó muốn đi ra.”
Dấu ngón tay rất nhiều, căn bản không thể đếm hết được, vì thế cũng không thể thông qua mấy thứ này để phán đoán trong nhà xác rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật.
Trần Ca lấy di động của mình ra chụp một bức ảnh, sau đó tránh khỏi đám đồ bẩn trên cầu thang, tiếp tục đi xuống.
Rất nhanh anh đã xuống tới tầng hầm thứ nhất, trước mặt xuất hiện một ngã ba.
Lối đi bên trái kia không có quét sơn, lối đi bên phải này lại sơn thành màu trắng.
Trần Ca đi tới gần, thấy trên bức tường viết vài con chữ xiên xẹo chẳng khác nào giun bò.
Trong lối đi bên trái không tô sơn có viết đường người đi, trong lối đi bên phải sơn màu trắng lại viết đường xác đi.
“Chữ được viết ở chỗ cao hai mét, người viết hẳn là người lớn, nhưng chữ này cũng xấu quá thể? Không khác nào vừa học được cách cầm bút.”
Trần Ca lấy di động xem bản đồ, muốn xuống nhà xác dưới lòng đất thì chỉ có thể đi đường dành cho thi thể sơn màu trắng.
Hết cách, vì hoàn thành nhiệm vụ, Trần Ca trực tiếp chui vào trong đường xác đi.
Không biết có phải vì tâm lý ám thị hay không, từ sau khi đi vào lối đi này, Trần Ca cứ cảm thấy phía trước con đường có người đang đi qua đi lại.
Anh thử bước nhanh hơn, kẻ ở đằng trước cũng bước nhanh hơn, anh giảm tốc độ, đối phương cũng đi chậm lại theo.
Đi hết khoảng nửa phút, trên vách tường được sơn trắng bắt đầu lần lượt xuất hiện những con chữ màu máu đỏ.
[Mày đi nhầm đường rồi, đây là con đường xác chết mới có thể đi.]
[Tao cảnh cáo mày, đừng có đi tiếp về phía trước.]
[Sao mày không nghe lời khuyên?]
[Tao biết rồi, mày cũng muốn biến thành một cái xác chết, phải không?]
Trần Ca không quan tâm những chữ kia viết cái gì, anh tò mò về vị trí của những con chữ đó.
Có chữ viết trên vách tường, còn có chữ viết trên trần lối đi. Trần Ca ngửa đầu nghiên cứu một lúc, phát hiện ra muốn viết được cảm giác kiểu này thì trừ khi nằm lên trần lối đi mới có thể.
“Quái vật này là thằn lằn à?”
Anh ngừng lại, cái người phía trước cũng dừng di chuyển, cả lối đi bỗng nhiên trở nên yên lặng.
“Trong mỗi cảnh tượng kinh dị ba sao đều có quái vật đặc biệt của riêng nó, không biết quái vật trong nhà xác dưới lòng đất sẽ trông như thế nào?”
Trần Ca đặt mèo trắng xuống đất, anh dùng tốc độ đều đặn tiến bước, người đằng trước lối đi cũng duy trì tốc độ đều đặn.
“Nghe âm thanh, khoảng cách đại khái là hai mươi mét, người đó ở góc ngoặt bên kia.”