Chương 426: Cái ao
Anh Uy nhấc hai thùng nước lớn trên đất lên, cất bước đi sâu vào trong lối đi. Lý Húc đứng im tại chỗ, tay cầm đèn pin, không nhịn được mà muốn chiếu vào trong nhà xác một lần. Trong lòng của cậu ta biết rõ trong bóng tối đang có một thi thể trợn mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Hay là đóng cửa lại nhỉ, mắt không thấy, tâm không phiền.”
Lý Húc đóng cửa nhà kho lại, cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh, anh Uy đã đi xa, một mình cậu ta đứng ở trong lối đi có phần hoảng hốt.
Cậu ta quay đầu nhìn lại. Dường như ở nơi ánh sáng không thể chiếu đến có một con quái vật nào đó đang giấu mình, cậu ta luôn có cảm giác có ai đó đang trốn trong góc lối đi.
Cậu ta muốn đến xem nhưng lại không dám.
Lý Húc bối rối một lúc lâu, cảm thấy vẫn nên đi cùng anh Uy đến đó thì có cảm giác an toàn hơn.
“Nơi này kỳ lạ quá, hai người đi cùng nhau thì tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lý Húc cầm đèn pin, đi một bước quay đầu lại ba lần, rất sợ phía sau đột nhiên lại có thứ gì đó nhảy ra.
“Chỉ mong là do mình quá nhạy cảm.”
Đợi đến khi Lý Húc đi xa, một cái búa khổng lồ hung dữ với những đường rãnh đầy máu lộ ra từ phía góc hành lang. Trần Ca nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai người trong hành lang, trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi tên kia phát hiện ra mình sao?”
Anh đi ra khỏi góc, đứng chỗ cửa nhà kho: “Những bức ảnh do Trương Lực đưa cho mình không nói gì đến cái nhà xác này, lẽ nào nhà kho này chính là nhà kho số 8 không tồn tại trong truyền thuyết kia ư?”
Trần Ca đẩy cửa sắt ra, nhìn vào bên trong, ngoại trừ mấy cái bể thủy tinh ngâm tiêu bản ra thì cũng chẳng có thứ gì kỳ lạ cả.
“Người chết nhìn rất bình thản, chắc là tự nguyện quyên tặng thi thể của mình, trong phòng này cũng không cảm nhận được chút oán khí nào cả, nhìn thế nào cũng thấy không giống nhà xác số 8 trong lời đồn.”
Kinh nghiệm đối phó với những ngôi nhà bị ma ám của Trần Ca cực kỳ phong phú, anh nhìn quanh phòng một cái, trong lòng càng thêm nghi ngờ, hình như tình huống của nhà xác dưới lòng đất này còn phức tạp hơn so với anh nghĩ.
“Ban nãy hình như mình nghe hai người kia nói cái gì mà dấu tay, có thứ gì đó chạy ra ngoài...” Trần Ca vừa muốn vào phòng thì con mèo trắng nằm trên ba lô của anh đột nhiên nhảy xuống đất, chạy vào trong chỗ sâu nhất của lối đi.
Trong lối đi vẫn còn có hai người kia, Trần Ca không muốn bị lộ nên anh không nói gì, tạm thời rút lui khỏi nhà xác số 8, chạy theo mèo trắng.
Sau khi ăn tơ máu của Hiệp hội kể chuyện lạ, hình như cơ thể mèo trắng lớn hơn một chút, động tác cũng càng thêm nhanh nhẹn, tốc độ của nó rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy cách anh đến mấy mét.
“Là vật gì hấp dẫn nó vậy?”
Trần Ca hiểu rất rõ mèo trắng, mỗi lần ra ngoài cùng đi làm nhiệm vụ tập luyện thì mèo trắng đều phải nằm úp sấp sát người anh. Lá gan của con mèo này đã từng rất lớn nhưng cuộc sống an nhàn đã khiến nó đánh mất dã tính, phần lớn thời gian đều biểu hiện như đang vô cùng kinh sợ. Cho nên nếu không phải thời điểm bất đắc dĩ thì nó cũng sẽ không chủ động rời khỏi người Trần Ca.
Đề phòng mèo trắng chạy mất, tốc độ của Trần Ca cũng nhanh hơn, một người một mèo chạy đến tận cuối lối đi.
Hình như ở đây đã bị người ta dùng gạch xây ngăn lại nhưng về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà tường gạch đã bị đập đổ.
Một loạt các mảnh vụn chất đống ở giữa đường, ở phía trước có đặt một biển báo, trên đó có viết một câu: Lâu năm không tu sửa, sụt lún nguy hiểm, nghiêm cấm đi vào!
Trên đống gạch đá bên cạnh biển báo còn có thể lờ mờ nhìn thấy một chất lỏng sền sệt, hình như hai người Lý Húc và anh Uy đã đi vào đó.
“Khu vực bên ngoài này mới được mở rộng, có tổng cộng bảy nhà kho, nếu đi tiếp vào trong thì chính là khu vực giữa.”
Đại học Y khoa Cửu Giang được xây dựng vào mấy chục năm trước, là trường y đầu tiên ở Cửu Giang, khu vực giữa nhà xác dưới lòng đất đã hoàn toàn giữ lại cảnh tượng vào thời điểm đó.
Lúc đó, xác chết được bảo quản trong một cái ao trữ xác, trong ao đổ đầy formalin và chất đầy các thi thể do nhà trường thu mua được bằng nhiều cách khác nhau. Khi sinh viên cần dùng để làm thí nghiệm thì giảng viên sẽ dẫn bọn họ đi vào nhà xác dưới đất này, vớt xác từ trong ao ra.
“Có lẽ đường dẫn đến khu vực trung tâm được giấu trong khu vực giữa này.” Trần Ca cất điện thoại di động, hầu hết các bản đồ do Trương Lực cung cấp đều là về khu vực bên ngoài, những thứ liên quan đến khu vực giữa này rất ít, còn về phần khu vực trung tâm, nơi ấy còn không được vẽ trên bản đồ.
Trần Ca bước qua biển báo, dùng Âm Đồng, bám theo vách tường đi vào khu vực giữa.
Không khí trong lối đi trở nên đục ngầu, bên trong còn có một mùi lạ nồng nặc. Trần Ca khịt mũi, anh cũng không phân biệt được cái mùi này phát ra từ chỗ nào, có cảm giác bốn phương tám hướng đều có mùi này, tường, gạch, trần nhà, cái mùi ấy đã thấm vào toàn bộ tòa nhà này.
“Khu vực giữa là khu cấm trong trường học, đến cả bảo vệ và nhân viên công tác trong trường cũng không dám đi vào, hai người ngoài này đến chạy vào đó để làm gì?”
Trần Ca nghĩ mãi mà không rõ, hình như đối phương còn hứng thú với “mạo hiểm” hơn cả anh.
Bịt mũi với miệng lại, Trần Ca bước chậm hơn, anh nhìn chằm chằm mèo trắng trước mặt, bảo đảm cho mèo trắng luôn nằm trong tầm mắt của mình.
Sau khi mèo trắng đi thêm mấy mét nữa, cơ thể bỗng hạ xuống giống hệt như lúc nhìn thấy chuột, bước vào trạng thái săn mồi.
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy mèo trắng nghiêm túc như vậy. Anh lặng lẽ tới gần, ngồi xổm xuống.
Không bao lâu sau, cái mùi thối trong không khí càng ngày càng nồng, mèo trắng cũng bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Lối đi càng ngày càng cũ nát, sơn trắng trên tường bong ra từng mảng, để lộ ra bức tường màu nâu xám ở phía sau.
Lại đi thêm mấy mét nữa, Trần Ca nghe thấy âm thanh của Lý Húc và anh Uy truyền ra từ một căn phòng nào đó, hình như thứ gì đó hấp dẫn mèo trắng cũng được giấu trong căn phòng nọ.
Trần Ca lo lắng mèo trắng kích động nên ôm lấy nó ném lên ba lô đeo phía sau, tự mình đi đến chỗ cửa, ngó vào trong nhìn.
Gian phòng lớn hơn nhiều so với dự đoán của Trần Ca, bên trong có một cái ao hình chữ nhật, anh Uy đứng ở trong ao, Lý Húc thì đứng ở bên cạnh ao.
“Lần nào cũng gom lại thành đống lớn rồi chờ chúng ta tới xử lý, họ nghĩ chúng ta không phải là người à?”
Lý Húc nôn khan hai cái, cậu ta đã từng gặp rất nhiều thi thể, thế nhưng mỗi lần khi nhìn thấy những thứ này, cậu ta đều không kiểm soát nổi.
Cái mùi gay mũi tỏa ra từ trong ao, xông đến mức Lý Húc chảy cả nước mắt.
“Tôi bảo cậu chờ ở bên ngoài thì cậu không nghe, tự mình chạy đến đây thì trách ai?” Anh Uy đeo khẩu trang, đổ thứ gì đó từ thùng nước vào trong ao: “Thế này là vừa lòng rồi, nếu theo như hợp đồng mà chúng ta đã ký với nhân viên nhà trường thì những thứ này hẳn là phải lôi đến nhà hỏa táng của chúng ta thiêu đấy, hiện tại có nơi có thể xử lý sạch sẽ đống này sớm là đã giảm khá nhiều việc cho chúng ta rồi.”
“Nói cũng đúng.” Sắc mặt Lý Húc trắng bệch, cậu ta nhìn thứ bị đổ vào trong ao, vẫn cảm thấy rất buồn nôn: “Anh nói xem làm thế nào mà những người học y kia có thể chịu đựng được chứ, tất cả những thứ này đều tháo từ trên người xuống, nghĩ lại tôi thấy cả người đều run rẩy.”
Hai người nói rất nhiều, Trần Ca đứng ở cửa nghe được không thiếu từ nào, cuối cùng anh cũng hiểu rõ thân phận của hai người này cùng với mục đích vào đây của họ.
Lý Húc và anh Uy đều là nhân viên trong nhà hỏa táng, những thi thể được sinh viên y giải phẫu xong sẽ giao cho bọn họ tiến hành xử lý và hỏa táng.
Bình thường mỗi một thi thể này đều có tên tuổi, sau khi hỏa táng, tro cốt sẽ được trả cho người nhà hoặc là chôn ở nghĩa trang công cộng.
Chuyện này bọn họ cũng không dám làm ẩu, thế nhưng trong phòng giải phẫu không chỉ có những thi thể đã được giải phẫu mà còn rất nhiều thứ đồ trên người thi thể bị để lại.
Những thứ đó cực kỳ khó xử lý, cần phải tốn thời gian cả đêm, hai người Lý Húc và anh Uy này lại ngại phiền phức nên bọn họ mới lén đổ hết những thứ đó vào khu vực bị cấm của nhà xác dưới lòng đất này.
Hình như họ đã làm điều này từ rất lâu trước đây nhưng đến giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.