Hệ thống nhà ma

Chương 427: Nó trốn ở bên trong hố

Chương 427: Nó trốn ở bên trong hố

“Anh Uy, cái lỗ này sắp đầy rồi đúng không? Tại sao tôi lại cảm thấy tốc độ trôi xuống của ngày hôm nay hơi chậm nhỉ.” Lý Húc cố nén cảm giác buồn nôn mà nhìn vào trong ao.
“Chắc là bên dưới bị nghẹt rồi.” Anh Uy xách thùng nước, anh ta chau mày, có hơi bực bội, càng sợ thì hết lần này tới lần khác lại càng gặp những chuyện kỳ lạ: “Cậu đi ra ngoài tìm thử xem có cái chổi hay cái gậy gỗ nào không.”
“Anh ơi, đây là nhà xác đấy, anh bảo tôi đi đâu tìm được chổi chứ?”
“Thứ này còn một nửa không xuống được, chẳng may bị ai đó nhìn thấy thì chúng ta báo cáo kết quả công tác kiểu gì? Nếu nhân viên nhà trường truy cứu trách nhiệm, phạt tiền là chuyện nhỏ, nhưng công việc chắc chắn không giữ được, trường y của họ rất coi trọng những thi thể dùng để giải phẫu này.” Tâm trạng của anh Uy rất kém, anh ta lắc lắc tay, giũ tất cả những thứ dính trên găng tay cao su xuống: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, nhanh đi tìm đi!”
Trên người mặc áo choàng trắng, mặt đeo khẩu trang, tay đeo găng tay cao su nhưng đôi giày mà anh Uy mang lại chỉ là giày thể thao rất bình thường. Anh ta cúi đầu nhìn, cứ có cảm giác giày của mình như bị vật gì đó làm ướt, mang vào rất khó chịu.
Lý Húc rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là phải đi tìm công cụ, cậu ta cầm đèn pin đi quanh một vòng trong phòng, đi đến bên cạnh cái tủ gỗ ở góc nơi cất giữ dụng cụ.
Cậu ta mở cửa tủ, bên trong là mấy móc sắt lớn gỉ sét lốm đốm cùng với dây xích rất dài.
“Cái này dùng để làm gì?” Lý Húc cũng không muốn một mình đi ra ngoài, cậu ta lôi móc sắt ra: “Anh Uy, có muốn dùng thử cái này không?”
Anh Uy cũng không muốn làm lỡ thời gian, anh ta nhận lấy móc sắt từ trong tay Lý Húc, nhìn thoáng qua.
Móc rất lớn, mũi nhọn cũng không quá sắc bén, đặc điểm duy nhất chính là khá nặng, nếu ném vào trong ao có lẽ sẽ lập tức chìm xuống.
“Dùng tạm vậy.”
Ngay giữa ao có một cái hố rộng hơn vai người bình thường một chút, cũng không biết là dùng để làm gì.
Anh Uy đặt móc sắt vào trong hố, nhìn móc sắt chậm rãi rơi xuống, rất nhanh cái móc sắt đã bị đống rác rưởi trong hố bao phủ.
Anh ta đứng ở một bên, cầm lấy xích sắt thả xuống từng chút một.
“Tại sao còn chưa đến cuối?” Cái hố trong ao trữ xác này còn sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta: “Ai lại đào một cái hố sâu như vậy ở giữa đáy ao trữ xác chứ? Chẳng lẽ là thi thể sao?”
Nếu như ở bên ngoài, có lẽ anh Uy sẽ bị ý nghĩ này của mình chọc cười. Nhưng điều quan trọng lúc này là, hiện tại người đứng ở giữa ao trữ xác lại chính là anh ta.
“Rốt cuộc cái hố này sâu bao nhiêu chứ?” Mấy lần trước tới vứt đồ chỉ vì muốn bớt việc, quả thật là anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Vì để cho xích sắt có thể xuống dưới hết mức có thể mà anh Uy phải ngồi xổm hẳn xuống.
Khi xích sắt còn lại khoảng một phần tư thì cuối cùng móc sắt cũng đụng phải thứ gì đó.
Hai tay anh Uy cầm xích sắt, anh ta nhấc nó lên một chút và ngạc nhiên khi thấy sợi xích bị kẹt không thể kéo lên được.
“Khi đưa xuống có bị vật nào cản lại đâu, chẳng lẽ móc phải cái gì rồi? Chính là thứ chặn cái hố này sao?”
Lực tay không ngừng tăng lên, những thứ khác thì anh Uy không dám nói nhưng nói về sức mạnh thì anh ta là một trong những người mạnh nhất nhà hỏa táng.
Anh Uy dùng sức kéo lên, xích sắt từ từ hướng lên trên, cứ có cảm giác đầu móc sắt bị móc phải thứ gì đó, vô cùng nặng.
Cảnh tượng trước mắt hơi giống với câu cá, chỉ có điều trước khi đến đây anh Uy chưa từng nghĩ đến vấn đề có thể câu được thứ gì từ trong cái ao trữ xác này.
Hơn nửa khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, cách lớp khẩu trang thật dày vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của anh ta.
Xích sắt bị lôi ra một chút, bên trên dây xích còn dính mấy thứ cặn bã, nhìn tê cả da đầu.
“Đến giúp tôi đi!”
Anh Uy kéo được phân nửa bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Tuy rằng thứ lúc trước bị móc vào móc sắt rất nặng nhưng tốt xấu gì cũng có thể từ từ kéo lên được, có điều sau khi lôi kéo được một lúc anh ta phát hiện ra bên dưới xích sắt truyền đến một sức mạnh khác, thật giống như có thứ gì đó đang lẩn trốn dưới cái hố đổ đầy formalin cùng những vật còn sót lại trong giải phẫu, đang cố gắng muốn kéo anh ta vào đó!
“Anh à, tôi không đeo găng tay!” Lý Húc nhìn cái xích sắt bám đầy những chất lỏng sền sệt, đến chân cũng mềm nhũn.
Anh Uy cắn chặt răng, cơ thể nghiêng về phía sau, dùng trọng lượng cơ thể để ngăn không cho xích sắt kéo mình xuống.
Anh ta dùng hết toàn lực, cơ bản là không còn kịp suy nghĩ điều gì hơn nữa.
“Tôi vẫn không tin.” Hai chân đạp đất, anh Uy từ từ lùi về phía sau, anh ta lôi cái xích sắt kia ra thêm một chút nữa.
Trên mặt nước của cái lỗ có các loại tạp chất nổi lơ lửng bắt đầu xuất hiện bọt khí. Khi thấy sợi dây xích sắp bị kéo ra, sức mạnh ẩn giấu trong cái hố đó lại trở nên lớn hơn, hình như lúc này đối phương mới bắt đầu nghiêm túc.
Xích sắt bị kéo căng đến mức thẳng tắp, khoảng một hai giây sau, sức mạnh trong cái hố ấy đột nhiên tăng lên, anh Uy không kịp chuẩn bị nên cơ thể bị kéo đến tận chỗ cái hố kia.
Chân bị trượt, anh ta té ngã trên đất, sắp bị kéo vào trong cái hố đó!
“Mã Uy!” Lý Húc nhảy vào trong ao, túm được áo khoác của anh Uy vào phút cuối.
Khuôn mặt anh ta gần như chạm vào những vật thể trôi nổi trong hố, mùi gay mũi khiến Mã Uy không thể mở mắt nổi, sợi xích sắt lướt qua anh ta một cách nhanh chóng và bị sức mạnh kia kéo thẳng vào trong hố.
Mặt nước có màu vàng nâu, vô cùng vẩn đục, Mã Uy mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen đang chìm sâu vào trong cái hố.
“Đó là cái gì?” Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống dọc theo gương mặt, nhỏ vào trong cái hố, Mã Uy quả thực không thể nào tưởng tượng nếu đầu mình cắm vào đống chất thải giải phẫu này thì sẽ như thế nào.
Hai tay chống vào chỗ đất bên cạnh cái hố, Mã Uy ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
“Anh không chạm phải mấy thứ kia chứ?” Lý Húc không chắc chắn lắm, cậu ta chỉ nhìn những thứ trong cái hố đó thôi đã không chịu nổi rồi, chớ nói chi là dán mặt vào đó, tiếp xúc gần gũi.
“Không có.” Mã Uy ngồi một lúc lâu mới hoàn hồn, anh ta nhìn chằm chằm cái hố, càng nhìn càng cảm thấy hãi hùng: “Lý Húc, cậu có nghe nói về bất kỳ loài cá nào có thể sống trong hóa chất không?”
“Tôi biết cá da trơn có thể sống trong cống trong một thời gian dài và sức sống của chúng rất bền bỉ, nhưng những hóa chất này lại được sử dụng để ngâm xác chết, đó là cho người chết, sức sống có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi!” Ban nãy Lý Húc cũng bị dọa sợ không nhẹ, nếu Mã Uy thực sự bị cắm đầu vào đó, có lẽ sau này cậu ta phải đổi một người hợp tác khác rồi.
“Không phải cá thì là thứ gì được?” Mã Uy nhìn vào cái lỗ với đầy thứ nổi lềnh phềnh ở trên, giọng nói hơi run: “Lúc nãy khi tôi kéo cái xích sắt, có thể cảm nhận rõ ràng hình như nó bị móc vào thứ gì đó, chỉ có điều lúc đầu hình như thứ đó đang ngủ say, một lúc sau thì bị tôi làm tỉnh.”
Mã Uy vẫn còn cảm thấy sợ hãi, anh ta nhìn hai tay của mình: “Thứ đó rất mạnh, ít nhất là phải gấp hai lần sức mạnh của tôi, dù tôi dùng sức nặng cơ thể cũng bị thứ đó kéo đi.”
“Sống ở một cái hố đổ đầy formalin cùng phần còn thừa trong giải phẫu, sức mạnh lại gấp đôi người bình thường...” Lý Húc cũng không dám nghĩ tiếp nữa: “Anh Uy, hay là chúng ta đi ra khỏi đây đi! Cho dù công việc bị mất cũng không sao, mạng sống vẫn quan trọng hơn!”
Mã Uy khẽ gật đầu, anh ta cũng không muốn đứng lâu ở nơi này nữa: “Kéo tôi dậy với.”
Anh ta cầm lấy tay của Lý Húc, muốn đứng lên, thế nhưng sau khi thử một lúc lâu lại phát hiện hai chân của mình hoàn toàn mềm nhũn.
Nhìn xuống chân, lúc này Mã Uy mới phát hiện giày của mình không biết đã bị ướt đẫm từ lúc nào, giống như bị những thứ trong thùng nước văng trúng vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất