Chương 429: Lối đi “màu đỏ”
Trần Ca quay đầu liếc nhìn Lý Húc và Mã Uy một chút, hạ giọng nói: “Đừng có đứng ngẩn ra đấy nữa, tới đây hỗ trợ đi.”
Yêu cầu của nhiệm vụ trong điện thoại di động màu đen là trước nửa đêm phải đi vào khu vực trung tâm, trong tay anh không có bản đồ, không biết lối đi dẫn đến khu vực trung tâm của nhà xác nằm ở đâu. Vì thế anh rất hứng thú với lối đi bí mật trong nhà xác dưới đất.
Ba người hợp lực đẩy cái tủ ra, đằng sau tủ có một lối đi bí mật chỉ vừa một người đi vào.
Tiếng gió thổi vù vù truyền từ đầu kia của lối đi bí mật tới, trong không khí có lẫn một mùi hôi thối.
Trần Ca đưa tay sờ vách tường của đường hầm này, trơn ướt sền sệt, hình như trên tường của lối đi bí mật này có mọc đầy rêu, chẳng qua những đám “rêu” kia không phải màu xanh mà là màu nâu đậm, dùng đèn pin chiếu vào dường như còn hiện lên ánh sáng đỏ.
“Đưa đèn pin cho tôi.” Trần Ca lấy đèn pin từ tay Lý Húc soi vào bên trong, đường hầm rất hẹp, nhiều ngã rẽ, không biết chúng thông đến đâu.
“Vì sao trong nhà kho cất giữ thi thể của viện y học lại có một lối đi bí mật? Hình như nó đã được làm từ rất nhiều năm trước rồi, lối đi bí mật này dùng để làm gì?” Trần Ca quay đầu nhìn Lý Húc và Mã Uy, hai người lắc đầu liên tục.
“Có nên đi vào trong xem không?”
Trần Ca lầm bầm lầu bầu, nhưng sau khi hai người kia nghe thấy anh nói thì sắc mặt càng tái hơn.
Có lẽ họ đang lo lắng mình sẽ bị Trần Ca ép làm kẻ dò đường, để tự vệ, Lý Húc nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đừng nên chạy loạn, bảo vệ của trường học nói nhà xác dưới đất này có ma. Vừa rồi tôi và anh Uy cũng tự trải nghiệm rồi, nơi này thực sự không an toàn, có lẽ thật sự giấu những thứ bẩn thỉu trong lời đồn kia.”
Trần Ca cũng không muốn tiến vào trong đường hầm chật hẹp này, không gian quá nhỏ, bất lợi cho việc anh phát huy thực lực của bản thân. Hơn nữa, nếu không may bị quái vật trước sau vây công, lúc đó sẽ thực sự nguy hiểm.
Khi anh còn đang do dự, mèo trắng ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, nằm rạp xuống đất, chậm rãi rón rén vào trong lối đi bí mật.
“Thứ hấp dẫn mèo trắng ở bên trong con đường này?” Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ, chui nửa người vào thăm dò trong lối đi bí mật: “Có gió, sẽ không xảy ra tình huống thiếu oxi.”
Nghe tiếng mèo kêu, lúc này Lý Húc vào Mã Uy mới phát hiện tên hung thần ác sát trước mặt còn mang theo một con mèo bên người. Ánh mắt của hai người họ chuyển liên tục giữa mèo trắng và Trần Ca, ấn tượng ban đầu với Trần Ca dẫn dần xảy ra biến hóa vi diệu.
“Hai người ở đây đừng làm bừa, tôi đi vào xem một chút rồi ra ngay.” Trần Ca sợ sau khi anh đi vào trong lối đi bí mật, đường lui sẽ bị lấp nên anh để hai nhân viên của nhà hỏa táng trông coi giúp: “Này anh kia, anh cho tôi mượn điện thoại đi. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì liên hệ sẽ thuận tiện hơn.”
Trần Ca chỉ vào Lý Húc, trong lòng người anh em này có nỗi khổ mà không thể nói được. Nếu để tiện liên lạc, không phải người bình thường đều xin số điện thoại di động sao? Vì sao người này lại trực tiếp đòi điện thoại di đông?
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lý Húc lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trần Ca.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Lý Húc lấy điện thoại của mình ra đưa cho Trần Ca.
“Yên tâm, nếu như chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ trả lại điện thoại cho anh.”
Nghe thấy lời an ủi của Trần Ca, Lý Húc càng hoảng hốt hơn.
Sau khi trao đổi ngắn gọn vài câu, Trần Ca biết rõ tên của hai người, nếu xảy ra chuyện anh sẽ dùng điện thoại của Lý Húc để gọi cho Mã Uy, thông báo cho hai người kia.
“Nếu các anh gặp phải nguy hiểm cũng có thể cầu cứu với tôi. Nếu thực sự không có cách nào chống cự được đối phương, sau khi các anh báo với tôi xong thì tự chạy trước đi, không cần để ý đến tôi.” Trần Ca cất điện thoại của Lý Húc vào túi áo khoác, mang theo mèo trắng đi vào trong lối đi bí mật.
Lúc mới vào cũng không có cảm giác gì, đến lúc đi qua ngã rẽ đầu tiên, Trần Ca dần phát hiện không khí bẩn hơn rất nhiều, những mảng rêu trên vách tường kia cũng xuất hiện nhiều thêm.
“Mèo trắng nuốt chửng những tơ máu mà Hiệp hội kể chuyện lạ tìm được ở sau cửa, bây giờ nó vội vã chạy tới, rất có thể vật hấp dẫn nó có liên quan đến Hiệp hội kể chuyện lạ.”
Đường hầm càng lúc càng hẹp, khu vực phía xa gần như bị rêu bao trùm. Trần Ca dùng búa của bác sĩ nát sọ cọ một mảng “rêu” xuống, phát hiện thứ này rất giống da của người, sau khi bị cọ sẽ chảy ra một chất lỏng đỏ như máu.
Trần Ca ghé sát vào ngửi thử, anh phát hiện chất lỏng này có mùi thơm, không có mùi tanh hôi như máu.
“Nhà xác dưới đất còn có thể mọc ra thứ này sao?”
Sau khi những chất lỏng kia chảy ra không lâu, mảng “rêu” bị Trần Ca cọ xuống đã mọc lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Dường như chất lỏng chảy ra phía dưới đám “rêu” này có công dụng kích thích sinh trưởng.
Trần Ca tiếp tục đi về phía trước, đường hầm càng lúc càng thấp và hẹp hơn, anh phải nghiêng người, khom lưng mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Dần dà vách tường, mặt đất, đỉnh đầu đều được bao trùm bởi lớp “rêu” kia, dẫm lên trên như không có lực khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Lối đi bí mật này thông đến nơi nào nhỉ?”
Không khí càng ngày càng bẩn nhưng màu sắc của lớp “rêu” kia dần trở nên tươi đẹp hơn, từ màu vàng nâu dần biến thành màu đỏ nhạt.
Qua mấy chỗ ngoặt nữa, Trần Ca suýt thở không ra hơi, anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng thiếu dưỡng khí.
Trần Ca nhẹ giọng gọi mèo trắng, thả chậm bước chân, anh lại đi thêm khoảng mấy mét nữa. Lúc này lớp “rêu” trên tường kia đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi như máu.
Anh dừng bước chân lại, nhìn xung quanh, trong lòng bỗng vang lên những câu nói của Lý Chính.
Ở trong nhà xác dưới đất có ba loại đường: quét sơn trắng, không quét sơn và màu đỏ như máu. Trong đó con đường đỏ như máu là quỷ dị nhất, khi tiến vào con đường đó phải tuyệt đối giữ im lặng, nếu không sẽ có chuyện không rõ xảy ra.
“Lối đi bí mật này chính là con đường màu đỏ như máu mà anh ta nói đến sao?”
Càng đi sâu vào trong, “rêu” trên vách tường càng có màu sắc tươi đẹp hơn, không gian của đường hầm cũng càng thêm chật hẹp.
Trần Ca gần như phải dán sát vào lớp “rêu” kia để di chuyển, một tay anh cầm búa của bác sĩ nát sọ, lúc tiến vào một ngã rẽ ở chỗ sâu, một phần gai nhọn ở đầu búa vạch lên vách tường.
Lúc đầu Trần Ca cũng không để ý, nhưng khi lớp “rêu” bị cọ rơi xuống, anh dùng Âm Đồng, mơ hồ thấy dường như đằng sau lớp “rêu” có thứ gì đó.”
Trần Ca lui lại phía sau mấy bước, nghiêng người từ từ ngồi xuống, anh nhìn về phía một mảng trống bị búa của bác sĩ nát sọ cọ vào, con ngươi bỗng nhiên co lại.
Phía dưới lớp “rêu” lộ ra một khuôn mặt người, đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, làn da đang rớm máu. Điều khiến người ta khó tiếp nhận nhất là dòng máu đang rỉ ra từ mặt cô ta có một mùi thơm thoang thoảng.
“Đường hầm này dùng thi thể để xây lên sao?”
Thân thể thoáng cứng ngắc, Trần Ca nhìn bốn phía, dưới lớp “rêu” dày không biết giấu bao nhiêu khuôn mặt người.
“Thật điên rồ.”
Mèo trắng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, Trần Ca nhìn khuôn mặt người phụ nữ kia, anh hơi do dự, không bỏ mèo trắng một mình rời đi, anh cũng theo vào trong.
…
Ở cửa vào của đường hầm, Lý Húc và Mã Uy nhìn nhau.
“Chúng ta cứ đứng ở đây đợi hắn ta ra sao?” Lý Húc hạ giọng thấp nhất có thể, cậu ta sợ những lời mình nói bị Trần Ca ở trong lối đi bí mật nghe thấy.
“Không phải chứ? Tôi có cảm giác hắn ta đang cố ý thăm dò chúng ta. Nếu như chúng ta chạy trốn, hắn ta sẽ lập tức lao ra xử lý hai chúng ta.” Mã Uy thận trọng trả lời, hai người bọn họ nghĩ mãi cũng không thông, vì sao hơn 10 giờ đêm lại gặp một người trẻ tuổi cầm búa sắt ở nhà xác dưới đất.
“Tôi cảm thấy chúng ta nên nhanh rời khỏi đây đi, có lẽ người kia chính là “quỷ” mà nhân viên bảo vệ nhắc tới.” Lý Húc càng nghĩ càng sợ, mặt cậu ta trắng nhợt: “Ban đầu chúng ta gặp phải hắn ta, trên người hắn ta đến cái đèn cũng chẳng có. Xung quanh nơi này tối om như mực, nếu hắn ta là người thì sao có thể thấy rõ xung quanh được?”
Mã Uy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Lý Húc nói có lý: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đôi mắt kia có vấn đề, lần nào đối mặt với hắn ta trong lòng tôi đều cảm thấy hoảng hốt.”