Hệ thống nhà ma

Chương 428: Tôi là người như thế nào?

Chương 428: Tôi là người như thế nào?

“Có thể đứng lên được không?” Lý Húc tốn hết sức lực mới có thể đỡ Mã Uy dậy.
Mã Uy thất tha thất thểu, dùng sức giậm chân nhưng tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp, anh ta cảm thấy bắp chân của mình đang dần dần mất đi tri giác.
“Những thứ trong thùng nước kia đều độc hại, chắc là những chất hóa học khác nhau trộn lẫn với nhau đã sinh ra phản ứng nào đó.” Mã Uy học hết trung học thì cũng không học tiếp nữa nên không hiểu những điều đó quá nhiều, chỉ biết rằng nơi mà anh ta cần đến ngay lúc này là bệnh viện: “Lý Húc, không phải lúc nãy cậu cũng chạm phải thứ đó rồi sao? Bây giờ có đỡ hơn không?”
Lý Húc nâng bàn tay mình lên, chấm đỏ lớn trên lòng bàn tay cậu ta đã lan ra, trông hơi đáng sợ: “Tôi chỉ bị chạm có một chút, thế mà bây giờ đã trở nên như thế này, toàn bộ giày của anh còn bị thấm ướt, tình hình chắc chắn nghiêm trọng hơn của tôi, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Hai người đến cả thùng nước cũng mặc kệ, Lý Húc đỡ Mã Uy đi ra khỏi chỗ cái ao trữ xác nhưng bọn họ còn chưa kịp đi ra khỏi cái ao thì trong cái hố phía sau lưng bọn họ bỗng nhiên phát ra tiếng ào ào, thật giống như có thứ gì đó đang leo lên.
Cùng lúc đó, cái tủ đựng đồ đặt ở góc phòng cũng rung nhẹ, giống như phía trong cái tủ có ai đó đang nấp, và bây giờ thứ đó đang muốn đẩy cửa tủ ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Lý Húc hoang mang rối loạn, cậu ta nhảy ra khỏi cái ao, nắm lấy cánh tay Mã Uy: “Nhanh! Con quái vật đó sắp đi ra rồi!”
Cậu ta dùng hai tay kéo Mã Uy, cố lôi anh ta ra khỏi ao trữ xác.
Tiếng ồn kỳ lạ trong phòng càng lúc càng lớn, hình như con quái vật trong cái hố đã bắt đầu gia tăng tốc độ, cánh cửa tủ trong góc phòng cũng bị đẩy văng ra, đống đồ gỉ sét trong đó bị rơi hết ra ngoài.
Lý Húc lôi Mã Uy ra khỏi ao trữ xác, hai người chẳng buồn để ý đến thứ gì nữa, thất tha thất thểu chạy về phía cửa phòng.
Ánh đèn pin trong tay lung lay ra khắp nơi khiến nhà xác dưới lòng đất càng trở nên kinh khủng hơn. Hai người đồng lòng chạy trối chết, ngay khi chạy đến phía cửa phòng thì khuôn mặt một người đàn ông đột nhiên ló ra!
“ĐM!”
Lý Húc đi phía trước, lá gan của cậu ta cũng không lớn, dưới ánh sáng của cái đèn pin, khuôn mặt người đàn ông kia trông vô cùng tái nhợt, điều càng kinh khủng hơn chính là đôi mắt của anh ta toát ra sự lạnh lùng, bị anh ta nhìn có cảm giác cơ thể như muốn đóng băng.
Gương mặt đó xuất hiện đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, Lý Húc không kịp chuẩn bị tâm lý đã bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cậu ta liên tiếp lui về phía sau ba bốn bước, đập thẳng vào người Mã Uy đi đằng sau.
Hai chân đang dần mất đi tri giác, đến việc tự bước đi Mã Uy cũng gặp trở ngại, lúc này lại bị Lý Húc đột nhiên đụng vào, anh ta nhất thời mất trọng tâm.
Hai người ngã nằm lên nhau, giọng nói của họ vang vọng trong nhà xác dưới lòng đất.
“Tôi vừa nhìn thấy!”
“Ngoài cửa có một khuôn mặt!”
“Thứ đó đang ở ngay bên ngoài!”
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào cái hố ở giữa ao trữ xác và cái tủ ở góc, họ vốn không nghĩ tới nguy hiểm thực sự lại đến từ chính cửa phòng.
Đường ra duy nhất đã bị chặn lại, Lý Húc la to, hai chân đạp xuống đất đầy tuyệt vọng, dùng cả tay chân để bò vào trong phòng.
Mã Uy còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta bị Lý Húc dọa sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ đi theo Lý Húc, điên cuồng bò vào trong phòng.
Gian phòng lớn như vậy nhưng đến cả một nơi để trốn cũng không có, hai người dựa vào bức tường trong cùng của căn phòng, cả hai đều nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong mắt của người kia.
“Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, đó là một khuôn mặt, ở ngay trước cửa, đột nhiên xuất hiện!” Lý Húc lắc lắc tay, cậu ta cũng không biết mô tả nó như thế nào.
Mã Uy đi phía sau nên không nhìn thấy gương mặt mà Lý Húc nói, thế nhưng sau khi nghe Lý Húc miêu tả, anh ta cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hai chân lại đang từ từ mất đi cảm giác, lúc này nếu như gặp tình huống ngoài ý muốn, đến chạy cũng không thể chạy nổi.
Tuy nhiên, so với Lý Húc thì Mã Uy vẫn bình tĩnh hơn một chút, anh ta giơ đèn pin trong tay lên, từ từ đưa tay lên và chiếu vào cánh cửa phòng.
Một người đàn ông đeo ba lô trên lưng đang đứng ở trong lối đi, dáng người anh rất cân xứng, ăn mặc bình thường, trên mặt còn nở một nụ cười trông rất thân thiện, nhưng khi Mã Uy đưa mắt nhìn về phía tay phải của người đó thì trái tim đập mạnh một cái.
Trong tay người đó cầm một cái búa to dài nửa mét, đầu búa còn lằn những rãnh máu, những vết máu không thể rửa sạch được, tay cầm như được làm từ xương sống của người, nhìn qua trông vô cùng dữ tợn và kinh khủng!
Mặt mỉm cười, hung khí dữ tợn, trong đầu Mã Uy ngay lập tức hiện lên hình ảnh rất nhiều tên sát nhân biến thái trong phim điện ảnh.
Có người nói khi những người đó chuẩn bị giết người đều sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, thậm chí bọn họ còn coi tra tấn người khác là một niềm vui, một sự hưởng thụ.
Cơ thể co rúm lại, Mã Uy cùng Lý Húc đứng rúc vào nhau, hai người công nhân hỏa táng này đang không thể ngừng run rẩy.
“Bị phát hiện rồi.” Trần Ca cũng không nghĩ tới hai người kia lại đột nhiên chạy ra ngoài, anh muốn trốn đi nhưng nhìn xung quanh thì góc có thể núp gần anh nhất vẫn cách tận sáu mét.
Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ đi vào trong phòng, cũng không cảm thấy việc bị hai người này phát hiện là chuyện gì quá to tát, nhìn phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy mình là có thể biết được lá gan hai người này cũng không lớn.
Đầu búa kéo lê trên mặt đất, mèo trắng đi theo sau, nhắc tới cũng kỳ lạ, từ lúc Trần Ca đi vào, âm thanh trong tủ và cái hố phía sau đều biến mất hết.
Lý Húc và Mã Uy nhìn thấy Trần Ca đang đi đến gần, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, cuối cùng Mã Uy cố lấy can đảm, dùng giọng nói run rẩy hỏi Trần Ca một câu: “Cậu là ai? Tối rồi còn chạy đến nhà xác dưới đất này làm gì?”
“Tôi là người như thế nào sao?” Trần Ca đung đưa búa của bác sĩ nát sọ trong tay, đứng phía trước Lý Húc và Mã Uy, anh mở miệng nói: “Tôi cũng chưa nghĩ ra, hay là hai người tạo thân phận cho tôi đi?”
“Tạo?” Mã Uy sững sờ một lúc, người này thẳng thừng quá đấy.
Anh ta nhìn Trần Ca đang đứng gần sát mình và cả cái búa lớn đang tỏa ra mùi máu tươi, trên mặt nở một nụ cười khó coi: “Chắc cậu là bảo vệ trong trường sao.”
“Bảo vệ trong Học viện Pháp y Cửu Giang đều mặc đồng phục, cho nên rất rõ ràng, tôi không phải.”
Mã Uy cũng không biết nên nói cái gì cho phải, anh ta cảm thấy hình như người trước mắt này đã hạ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu rồi.
Cánh tay bị kéo lại, Lý Húc đứng bên cạnh Mã Uy mở miệng: “Tôi đoán anh là nhân viên công tác trong trường, anh đến đây chắc chắn là vì có chuyện cần phải giải quyết, chúng tôi chưa nhìn rõ mặt mũi của anh, sẽ không quấy rầy đến công việc của anh đâu.”
Lý Húc dựa vào tường từ từ đứng lên, lôi cánh tay của Mã Uy, muốn cách xa Trần Ca.
“Đoán không sai.” Trần Ca yên lặng nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt: “Thế hai ngươi vào đây để làm gì? Không cần giấu giếm, nói tất cả những chuyện mà hai người đã làm ở đây cho tôi biết.”
“Chúng tôi là nhân viên làm việc trong nhà hỏa táng Tùng Lâm ở Cửu Giang, đến đây để giúp nhà trưởng xử lý thi thể.” Lý Húc nói sơ qua cho Trần Ca, cuối cùng khi cậu ta nhắc đến hai chuyện cái tủ bị chấn động và con quái vật trong hố mới khiến Trần Ca chú ý.
Đầu tiên Trần Ca đi đến chỗ tủ ở trong góc, anh mở cửa tủ gõ vào vách tường sau tủ: “Phía sau tủ trống không, hình như ở sau là một lối đi bị chặn.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất