Chương 431: Tôi sẽ không làm khó các người
Lối đi bí mật được xây bằng thi thể này mọc đầy lớp rêu màu máu, Trần Ca nhớ mang máng Lý Chính từng nói, nếu ở trong đường hầm màu đỏ thì nhất định phải giữ yên lặng, không thể tạo ra âm thanh quá lớn.
Lý Chính không nói nguyên nhân cụ thể với Trần Ca, chỉ nói nhân viên của trường nhắc nhở anh ta như thế.
“Nếu âm thanh quá lớn sẽ đánh thức những thi thể trong vách tường này sao?”
Ánh mắt anh đảo qua từng gương mặt kia, động tác của Trần Ca càng nhẹ nhàng hơn, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Có mèo trắng mở đường ở phía trước, anh cũng không quá lo lắng. Chưa đi được mấy bước, Trần Ca bỗng nghe thấy đằng sau mình có tiếng động truyền tới, dường như có người đang chạy trong đường hầm.
“Hai nhân viên của nhà hỏa táng kia rất sợ mình, không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối họ sẽ không tiến vào lối đi bí mật để tìm mình. Hẳn là có quái vật vọt vào, hơn nữa số lượng cũng không ít.”
Động tĩnh quá lớn, Trần Ca cảm giác toàn bộ đường hầm đang run rẩy. Theo tiếng bước chân tới gần, những đám “rêu” trên vách tường kia bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đỏ như máu. Trên đỉnh đầu, bên cạnh người, dưới chân từng mảng “rêu” tróc ra liên tục, từng gương mặt người nổi lên.
Bọn chúng được bảo quản vô cùng hoàn chỉnh, chẳng khác nào vẫn còn sống.
Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, lúc chất lỏng màu đỏ máu chảy qua những gương mặt này, da thịt của chúng tỏa ra sức sống một lần nữa, mí mắt giật giật, giống như một giây sau chúng sẽ mở hai mắt ra.
Trần Ca không dám dừng lại trong lối đi bí mật quá lâu. Không gian của nơi này chật hẹp, nếu không may thi thể trong vách tường thức tỉnh, anh cảm thấy mình sẽ bị chôn sống ở bên trong.
“Bị thi thể chôn sống, vĩnh viễn ở lại nơi này, sau đó biến thành một trong số đó?” Trần Ca hít một hơi khí lạnh, anh mơ hồ hiểu vì sao nơi này lại có nhiều thi thể như thế.
Anh bước nhanh hơn, theo sát mèo trắng ở phía trước.
Lối đi bí mật rất dài, chung quanh là một màu đỏ máu, lớp “rêu” vẫn đang tróc ra, thi thể trong vách tường khẽ run rẩy. Thi thể xen kẽ nhau nghe được âm thanh bên ngoài, dường như chúng đang muốn tách khỏi nhau.
Toàn bộ lối đi đều đang lắc lư, bức tường thi thể xuất hiện khe hở, từng cánh tay trên trần rủ xuống dưới!
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta tê dại cả da đầu, ngay cả tim của Trần Ca cũng đập thình thịch chứ đừng nói tới người bình thường.
Trần Ca giơ tay chắn trên đỉnh đầu, gần như anh nằm rạp trên mặt đất để tiến về phía trước. Trên đỉnh đầu, hàng hoạt cánh tay rủ xuống, cảm giác như chúng chuẩn bị tóm anh lại vậy.
Tiếng động sau lưng càng lúc càng tới gần, thi thể trong vách tường cũng đang dần dần thức tỉnh, Trần Ca có thể cảm nhận rõ ràng chúng đang động đậy.
“Cảnh tượng ba sao này còn nguy hiểm hơn mình tưởng tượng nhiều.” Nếu lúc này lối đi bí mật sụp đổ, cho dù anh thả hết ma quỷ trên người ra cũng vô dụng. Có lẽ chỉ khi có Trương Nhã ở đây, cô mới có thể dùng mái tóc dài của mình để chống đỡ được một khoảng trống cho Trần Ca, ngoài cô ra thì những ma quỷ khác đều không làm được.
Ma quỷ chỉ là một trong những tiêu chuẩn để cân đo mức độ nguy hiểm của cảnh tượng mà thôi, có một số cảnh tượng bản thân chúng vốn đã là mối nguy hiểm rất lớn. Ví dụ như nhà xác xây dựng dưới lòng đất, nơi này cực kỳ khó đối với những người tham quan.
Ở phía trước không xa vang lên tiếng kêu của mèo trắng. Sau khi mèo trắng nuốt chửng tơ máu mà Hiệp hội kể chuyện lạ chuẩn bị cho áo đỏ, nó càng ngày càng trở nên thông minh hơn. Đồng thời nó cũng cảm nhận được lối đi bí mật xuất hiện biến hóa, tiếng kêu gấp rút, giống như đang thúc giục Trần Ca.
Dù sao thi thể trong vách tường cũng sắp thức tỉnh, Trần Ca quyết đoán dùng toàn lực để chạy.
Chỗ sâu của lối đi bí mật hoàn toàn bị ngăn chặn bởi lớp “rêu” rất dày, không nhìn thấy đường, chỉ có thể dùng thân thể để chen vào bên trong.
Nếu Trần Ca không biết có mèo trắng ở phía trước, có lẽ anh cũng không chui vào trong không do dự.
“Rêu” tróc ra, chất lỏng tản ra mùi thơm ngát kia cọ xát vào thân thể anh, trong hoàn cảnh quỷ dị kinh khủng này, Trần Ca cảm thấy thân thể mình như được bao bọc trong một dòng nước ấm, giống như mùa đông quấn chăn ngồi bên lò sưởi. Nhiệt độ cơ thể anh đang dần dần tăng lên.
Nếu không phải những thi thể này sắp thức tỉnh, thậm chí anh còn sinh ra ý nghĩ dừng lại ở nơi này một lúc.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, Trần Ca không để ý đến người phía sau, anh cắm đầu cắm cổ chui vào bên trong. Chẳng biết qua bao lâu, áp lực xung quanh thân thể đột nhiên giảm bớt, tầm nhìn được mở rộng hơn.
“Cuối cùng cũng ra khỏi đó!”
Áo khoác của anh ướt đẫm, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Mùi máu tươi trên búa của bác sĩ nát sọ trong tay giảm bớt một chút nhưng trông càng dữ tợn hơn.
Bên này lối đi bí mật hẳn là khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất. Nó không khác trong lối đi bí mật cho lắm, tất cả mọi thứ đều bị bao trùm bởi một lớp “rêu” rất dày.
“Có thể nói nơi này là một căn phòng biệt lập được cách ly bởi thi thể.”
Tiếng bước chân trong lối đi bí mật không tạo ra ảnh hưởng quá lớn với khu vực trung tâm này, Trần Ca đứng ở nơi cách lối đi bí mật không xa, chờ hai nhân viên nhà hỏa táng kia. Anh cũng muốn biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, Lý Húc lao từ trong lối đi ra trước, rõ ràng cậu ta đang bị dọa sợ, vừa thấy Trần Ca ở bên cạnh liền há to miệng định nói cái gì đó.
Trần Ca đã dự liệu trước được phản ứng của cậu ta, sớm tiến lên một bước bịt miệng cậu ta lại, sau đó ghé sát vào tai cậu ta thì thầm mấy chữ: “Giữ yên lặng.”
Khoảng một, hai giây sau, Lý Húc mới phản ứng được, liên tục gật đầu.
Lúc này, Mã Uy khập khễnh lao ra, Trần Ca cũng bịt miệng anh ta trước khi anh ta lên tiếng.
Đợi sau khi hai người bình tĩnh lại, Trần Ca mới mở miệng: “Nơi này chôn vô số thi thể, không muốn đánh thức chúng thì nói nhỏ một chút.”
“Người anh em à, thi thể trong các cái bể ở bên ngoài chạy hết ra ngoài, lúc chúng tôi đi qua đúng lúc trông thấy chúng chạy qua bên này.” Giọng nói của Lý Húc rất gấp gáp, mặt mũi đổ đầy mồ hôi.
“Lúc các người đi qua?” Trần Ca nheo mắt lại, ngữ khí lạnh lùng của anh khiến Lý Húc và Mã Uy bị dọa: “Có phải hai người định chạy trốn không?”
“Không có, thật sự không có, chúng tôi muốn đi ra ngoài nhìn một chút.” Lý Húc nói ấp a ấp úng.
“Đừng căng thẳng, chạy trốn là chuyện thường tình, điều tôi khá tò mò là trông tôi đáng sợ như vậy sao? Các người thà đi tìm thi thể cũng không muốn nghe theo mệnh lệnh của tôi.” Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ vén lớp “rêu” ở cửa của lối đi bí mật lên, những thi thể kia cũng không tiến đến.
Lý Húc và Mã Uy không biết trả lời Trần Ca như thế nào, hai người bọn họ cúi đầu không dám mở miệng, sợ mình không may nói sai.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ nhát gan, nói cho cùng hành hung ở nơi này, ngay cả quá trình giấu xác cũng có thể giảm bớt được.
“Được rồi, mọi người có thể gặp nhau ở nhà xác dưới lòng đất cũng là có duyên. Chỉ cần hai người ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không làm khó các người.” Nửa câu đầu Trần Ca nói có vẻ rất ôn hòa: “Nhưng tôi cảnh cáo trước với hai người, nếu hai người dám gây phiền phức cho tôi...”
Anh giơ búa của bác sĩ nát sọ lên, để Lý Húc và Mã Uy có thể thấy rõ vết máu trên đầu búa: “Nghĩ kĩ đi, phía trên này có máu người đấy.”
Lý Húc và Mã Uy không nghĩ nhiều đã vội vã gật đầu.