Chương 432: Bệnh nhân số 41
Nhiệm vụ tập luyện yêu cầu Trần Ca phải tiến vào khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất trước nửa đêm và sống sót đến hừng đông.
Lúc anh đi ra khỏi lối đi bí mật là khoảng 11 giờ đêm, vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.
“Kể lại một chút xem, hai người đã gặp quái vật gì ở bên ngoài?” Trần Ca đứng bên cạnh lối đi bí mật, từng giờ từng phút chú ý tình huống trong lối đi.
“Có một cô bé cầm quả táo, còn có rất nhiều thi thể không biết ở đâu xuất hiện, thân thể của chúng được chắp vá lại, tất cả đều dùng chỉ màu đỏ để khâu.”
“Chỉ màu đỏ? Có phải anh nhìn nhầm rồi không?” Lần đầu tiên Trần Ca nghe tới chuyện thi thể trong nhà xác dùng chỉ màu đỏ để khâu vết thương lại.
“Đúng là màu đỏ, nhưng nhỏ hơn so với chỉ khâu mà chúng ta thường dùng. Hơn nữa bọn chúng còn có thể cử động.”
Lý Húc miêu tả làm Trần Ca nhớ tới tơ máu của Hiệp hội kể chuyện lạ: “Trừ điều đó ra, các anh có thấy thứ gì khác không? Ví dụ như quái vật giống thạch sùng có thể chạy trên vách tường hoặc thi thể giống cá, nhảy tưng tưng trên mặt đất?”
“Không có.” Lý Húc và Mã Uy lắc đầu, hai người bọn họ thật sự không biết nhà xác dưới đất lại có nhiều quái vật kỳ lạ như vậy, cảm giác này giống như một thế giới dưới lòng đất cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
“Xem ra các anh mới chỉ trêu chọc một phần nhỏ quái vật trong đó thôi.”
Nơi này là nhà xác lớn nhất Cửu Giang, thậm chí là cả miền trung và miền nam Trung Quốc. Thời gian xây dựng cũng dài nhất, đến cùng bên trong góp nhặt bao nhiêu quái vật, có lẽ ngay cả Hiệp hội kể chuyện lạ cũng không biết hết.
“Người anh em, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Mã Uy và Lý Húc đều đưa mắt nhìn Trần Ca.
“May là các anh gặp được tôi đấy, nếu không hôm nay các anh rất khó sống sót mà đi ra ngoài.” Trần Ca cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại di động: “Bây giờ vẫn chỉ là trò đùa trẻ con thôi, đợi đến 0 giờ trở đi, cảnh tượng này mới hiện ra sự kinh khủng thật sự của nó!”
“0 giờ?”
“Đúng, đến 0 giờ quái vật trong này sẽ tỉnh lại hết. Đó sẽ là trận cuồng hoan của chúng.” Giọng nói của Trần Ca phát ra từ kẽ răng, anh hung hăng trừng mắt với Lý Húc và Mã Uy: “Lúc đầu tôi chỉ định vào đi dạo một vòng, sau đó rời khỏi đây trước 0 giờ. Bây giờ thì tốt rồi, hai người dẫn quái vật tới, cắt đứt đường lui duy nhất! Cũng do hai người mà tôi mới lâm vào đường cùng, chỉ có thể gắng gượng ở nơi quỷ quái này đến hừng đông!”
Trên mặt Lý Húc và Mã Uy lộ ra vẻ áy náy: “Người anh em à, tình huống lúc ấy chúng tôi cũng không kịp suy nghĩ, ai có thể nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện này chứ?”
Hai người bọn họ cúi đầu, không dám nói lớn tiếng, rất thành khẩn xin lỗi Trần Ca.
“Được rồi, tôi cũng lười so đo với hai người, bị bao vây ở chỗ này là sự thật không thể thay đổi. Bây giờ, chuyện có thể làm chính là nghĩ biện pháp phá cục.” Vẻ mặt Trần Ca bình tĩnh, dù lúc nào anh cũng đem đến cho người ta một cảm giác có thể dựa dẫm: “Ban ngày những quái vật kia sẽ ở trạng thái ngủ đông, bọn chúng chỉ ra ngoài vào ban đêm. Vì thế chúng ta phải nghĩ tất cả biện pháp để duy trì đến lúc hừng đông.”
“Đến tận lúc hừng đông ư? Chỉ bằng ba người chúng ta sao?”
“Bất cứ lúc nào cũng không được từ bỏ hi vọng, chỉ cần không phải chết ngay lập tức thì phải cố gắng sống sót.” Đứng trong gian phòng bao phủ bởi lớp “rêu” màu đỏ máu, Trần Ca quay người đi vào bên trong.
Nhìn bóng lưng của anh, Lý Húc và Mã Uy đột nhiên cảm giác hình tượng của người này dần dần cao lớn.
Lý Húc và Mã Uy là sự giúp đỡ ngoài dự liệu của Trần Ca, yêu cầu của anh với họ cũng không cao. Trong đầu Trần Ca đang tự hỏi làm thế nào để phát huy tác dụng lớn nhất của hai nhân viên nhà hỏa táng này.
Lúc không có chuyện gì có thể bọn họ ra tay, thời khắc quan trọng còn có thể để họ dò đường. Nếu thực sự bị quái vật đuổi tới đường cùng thì cũng có thể để bọn họ kéo dài thời gian một chút. Như thế bản thân mình có thể tranh thủ thời gian gọi Trương Nhã.
“Chờ chúng tôi một chút!” Lý Húc chạy tới đằng sau Trần Ca, nhỏ giọng nói: “Người anh em à, đêm nay anh bảo hai chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không xuất hiện tình huống như lúc trước. Điều này anh có thể yên tâm.”
“Mặc dù hai chúng tôi không có bản lĩnh gì nhưng sức mạnh vẫn đủ. Đêm nay, nhất định chúng ta có thể sống sót.” Mã Uy cũng đi tới, quần áo anh ta ướt đẫm thứ chất lỏng kia.
Hai nhân viên nhà hỏa táng chủ động theo tới, điều này cũng nằm trong dự liệu của Trần Ca, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
“Trước hết chúng ta quan sát xung quanh xem.”
Trần Ca vẫn chưa thăm dò hết khu vực giữa của nhà xác dưới lòng đất, anh trực tiếp tiến vào khu vực trung tâm thông qua lối đi bí mật.
Vùng bị “rêu” màu máu bao phủ này hoàn toàn được đắp lên từ thi thể, chưa đi bao xa Trần Ca đã thấy lối đi bí mật thứ hai giấu bên trong lớp “rêu” trên vách tường. Nếu không phải anh có Âm Đồng thì đúng là khó mà phát hiện được.
Trần Ca yên lặng ghi nhớ vị trí của lối đi bí mật, không lộ ra, anh tiếp tục đi theo mèo trắng lên phía trước. Trần Ca phát hiện tất cả có ba lối đi bí mật, số lượng vừa vặn ứng với số lượng ao trữ xác ở khu vực giữa.
“Mỗi lối đi bí mật ứng với một cái ao trữ xác?”
Ba lối đi bí mật ở ba phương hướng khác nhau, vừa đúng vây quanh khu vực trung tâm.
Đi vòng vòng theo mèo trắng một lúc lâu, cuối cùng Trần Ca cũng hiểu đại khái về khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất.
Nơi này chất đống vô số thi thể, nguyên bản của nó dùng để làm gì đã không thể nhìn ra nữa, lối đi hiện lên dạng xoắn ốc kéo dài vào bên trong, cuối đường có một cánh cửa sắt.
Nhìn rất giống một cánh cửa bình thường, nhưng điều làm Trần Ca cảm thấy kỳ lạ là khu vực trung tâm này gần như bị bao trùm bởi đám “rêu”, nhưng duy chỉ có trên cánh cửa nhìn rất bình thường này lại không có “rêu”.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, được đặt ở dưới mặt đất ẩm ướt, âm u trong thời gian dài, vậy mà trên cánh cửa không có lấy một vết gỉ sét.
“Các anh canh giữ ở bên ngoài đi, đừng có vào trong.”
Trần Ca ôm mèo trắng đang ghé sát vào cửa sắt lên, khẽ lắc ổ khóa, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra.
Trong phòng rất sạch sẽ, bày biện các loại máy móc chữa bệnh. Trong đó rất nhiều loại Trần Ca không biết tên, anh chỉ nhìn thấy thứ tương tự như vậy ở bệnh viện thôi.
“Hình như những thứ này dùng để cấp cứu.”
Trên thiết bị bám đầy bụi, đằng sau những dụng cụ kia còn rất nhiều đoạn dây điện bị cắt đứt. Từ đó có thể thấy những vật này đã lâu không có người sử dụng.
Giữa những máy móc kia có một bàn giải phẫu đã qua cải tạo, xung quanh cao, ở giữa thấp. Chỗ lõm kia chứa đầy chất lỏng tỏa ra mùi thơm ngát.
“Có người chuyên thu gom những chất lỏng kia.” Trần Ca đứng ở bên cạnh bàn giải phẫu. Thật ra anh hơi tò mò về chất lỏng kia. Vừa rồi anh chỉ cọ phải một chút, nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu tăng trở lại. Nếu như số lượng đủ nhiều, có lẽ có thể làm mất đi ảnh hưởng tiêu cực mà lệ quỷ mang đến cho anh.
“Thứ tản ra mùi thơm như vậy, ai mà nghĩ ra rằng nó chảy ra từ thi thể chứ?”
Trần Ca đang cảm khái thì mèo trắng đột nhiên kêu lên một tiếng, nó chạy tới chỗ sâu trong gian phòng, cào vào cửa phòng thông đến căn phòng kế tiếp.
Thứ hấp dẫn mèo trắng ở nơi khác, Trần Ca đẩy cánh cửa thứ hai, căn phòng này có diện tích chỉ bằng một nửa gian bên ngoài, trên vách tường dán đầy ảnh chụp của người bị hại. Mỗi bức ảnh đại biểu cho một vụ án giết người.
Trần Ca tiện tay bóc một tấm hình xuống xem qua, người trong hình khoảng hơn bốn mươi tuổi. Có lẽ người này bị chết do đuối nước, bên dưới tấm ảnh có viết mấy câu.
[Thứ tư, bệnh nhân số 41.]
[Kết quả chẩn bệnh: Chứng sợ bị giam cầm, chứng sợ nước sâu.]
[Phương án trị liệu: Lúc còn nhỏ, bệnh nhân số 41 từng bị cha dượng ngược đãi, nhiều lần dìm vào rãnh nước nên tạo thành bóng ma tâm lý. Muốn cởi bỏ nút thắt này cũng không khó, tôi đề nghị làm y như vậy với cha của hắn ta. Để hắn ta tự tay dìm chết nỗi sợ hãi trong lòng và ký ức mà hắn ta luôn trốn tránh.]