Chương 434: Cửa mở rồi
Nhìn vài tấm hình trên bức tường, Trần Ca có cảm giác không nói thành lời. Anh đi vào trong phòng, đứng trước những bức ảnh đó theo bản năng.
Chân tướng anh vẫn luôn truy tìm đang ở trước mắt, giờ phút này, Trần Ca lại cảm thấy hơi mờ mịt: “Thì ra, thật sự là ông...”
Anh yên lặng quan sát tấm hình hôn lễ đó, nhìn bác sĩ Cao lúc còn trẻ.
Người đàn ông trong hình mang theo nụ cười hạnh phúc trên mặt, mà nụ cười như thế, Trần Ca chưa bao giờ thấy trên gương mặt bác sĩ Cao.
“Bởi vì những thứ phải gánh vác quá nặng nề à?”
Hơn trăm mạng người giống như một tấm lưới gió thổi không lọt vây lấy bác sĩ Cao, lại giống như một cây kim đâm vào trong linh hồn ông, khiến ông không thở nổi.
“Ba người cuối cùng biến thành một người, đây chính là nguyên nhân Hiệp hội kể chuyện lạ chung thủy với con số 3 đến thế ư?”
Rất nhiều manh mối trong đầu xâu chuỗi vào nhau, có điều Trần Ca không suy xét theo phương diện kia.
Anh vừa nghĩ tới bác sĩ Cao, thứ hiện ra trong trí óc đầu tiên chính là câu chuyện nhỏ xảy ra ở nhà bạn của Bút Tiên.
Trong nhà của cô gái mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng kia, bác sĩ Cao đã từng nói một câu: “Cháu chưa đi qua con đường mà bọn họ đã đi thì sẽ không biết nó gập ghềnh đến nhường nào, mà bọn họ có thể vượt qua được, đó cũng là một loại kiên cường.”
Bây giờ lại nhớ tới câu nói ấy, cảm giác càng giống như bác sĩ Cao đang nói cho chính mình nghe. Là một bác sĩ tâm lý tốt nhất Cửu Giang, thật ra ông đã sớm biết bản thân cũng mắc bệnh.
Chỉ có điều ông lựa chọn cách thức chữa bệnh khác, không phải thỏa hiệp, mà là dùng phương pháp quyết liệt nhất để phản kháng.
Trần Ca đi tới bên giường, mở ngăn tủ đầu giường ra, bên trong chất đống các loại thuốc tiêm và thuốc viên không biết công dụng, trên rất nhiều gói thuốc đều viết sử dụng dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, tiêm quá liều rất dễ xuất hiện nguy hiểm tính mạng, vân vân.
“Bao bì đã bị xé mở từ lâu, toàn bộ nơi này đều là xác chết, người sống duy nhất chính là bản thân bác sĩ Cao, những thuốc này hẳn là ông ấy chuẩn bị cho chính mình.”
Lúc bệnh tình của ông Tiểu Tiểu nguy kịch, bác sĩ Cao trùng hợp ở hiện trường, khi đó ông từng nói chính mình đã nghĩ kỹ hết mọi chuyện.
Trần Ca ngồi trên chiếc giường đôi, hai tay đan vào nhau, cẩn thận nhớ lại tất cả những gì liên quan đến bác sĩ Cao.
“Ngày đó ở trong phòng bệnh, sau khi bác sĩ Cao nói chuyện vợ mình gặp tai nạn xong thì lại bổ sung một câu, nói là ông ấy rất yêu vợ của mình, sau đó...” Trần Ca đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng: “Sau đó bác sĩ Cao đẩy cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.”
Mèo trắng loanh quanh ở ngoài cửa, không chịu đi vào căn phòng này, hình như thứ vẫn luôn hấp dẫn nó ở chỗ giao nhau giữa hai căn phòng, mà chỗ giao nhau giữa hai căn phòng chỉ có một cánh cửa gỗ rất bình thường.
“Có khi nào đến cuối cùng lúc bác sĩ Cao chuẩn bị tìm đến cái chết đã đẩy ra cánh cửa máu?”
Trong căn phòng đang thi công ở chỗ sâu nhất của nhà xác dưới lòng đất có để rất nhiều dụng cụ y tế và các loại đồ vật kì lạ cổ quái, hình như bác sĩ Cao đã từng nghĩ tới việc khiến người chết sống lại.
Đáng tiếc ông thất bại, trong lúc tuyệt vọng ông cũng chuẩn bị xong hết mọi chuyện, nhưng lúc này lại xảy ra một việc khiến ông thay đổi ý định.
“Ông ta đứng ở nơi sâu nhất của tuyệt vọng, xác suất rất lớn đã mở ra cánh cửa đi tới thế giới màu đỏ.”
Trần Ca nhìn tấm hình hôn lễ, người phụ nữ trong hình đã từng xuất hiện trong điện thoại của Mã Dĩnh, chỉ có điều cô ta trên bức ảnh trông chín chắn, rạng rỡ, mang theo một loại khí chất đặc biệt.
“Người đã chết từ rất lâu lại xuất hiện, điều này sợ là chỉ có lợi dụng những thứ ở sau cánh cửa mới có thể làm được.”
Cuối cùng Trần Ca đã hiểu thứ hấp dẫn mèo trắng là gì, nó nuốt trọn những tia máu đến từ thế giới ở sau cánh cửa, cũng chính những thứ đó đã hấp dẫn mèo trắng.
“Nửa đêm về sáng là lúc cánh cửa máu xuất hiện, nhiệm vụ điện thoại màu đen yêu cầu lại vừa khéo bảo mình đi vào khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất trước 0 giờ, lẽ nào địa điểm nhiệm vụ thật sự của nhiệm vụ tập luyện lần này là ở bên kia cánh cửa?”
Đừng nói tới thế giới màu đỏ ở sau cánh cửa, chỉ riêng nhà xác dưới lòng đất ở bên này cánh cửa cũng đã khiến Trần Ca cảm thấy áp lực, vừa nghĩ tới đám quái vật đếm không hết kia là anh lại đau đầu.
“Thế giới bên trong cánh cửa so ra còn nguy hiểm hơn thế giới bên ngoài cánh cửa rất nhiều lần, dù sao điện thoại màu đen không có nói rõ yêu cầu mình phải đi vào trong cánh cửa, tối nay mình dứt khoát ở lì trong căn phòng này đến khi trời sáng thì thôi.”
Làm như thế mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ không quá cao, nhưng so với tìm ra lời giải, tìm ra sự thật, Trần Ca cảm thấy cẩn thận một chút vẫn hơn.
Anh ngồi xuống cạnh bàn, mở cuốn ghi chép trên bàn ra, cầm điện thoại của mình chụp lại toàn bộ những thứ quan trọng.
Hiệp hội kể chuyện lạ đã tạo ra vô số những câu chuyện lạ, cũng giữ lại những nỗi sợ hãi đó trong tâm trí.
Ghi chép vào tài liệu ở trên bàn đối với anh mà nói chính là một món tài sản đặc biệt.
“Nếu như có thể dựng lại Hiệp hội kể chuyện lạ về như cũ, điều đó sẽ làm phong phú thêm nhà ma của mình, đặt nền móng cho việc xây dựng một khu vui chơi với chủ đề kinh dị trong tương lai.”
Trần Ca ngồi bên bàn, nghiêm túc chụp ảnh ghi chép, anh rất để tâm trong việc học hỏi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mèo trắng ở ngoài cửa dần dần kêu lên những tiếng bất an. Nó lưỡng lự quanh đi quẩn lại giữa hai căn phòng, giống như thứ nó vẫn đang chờ đợi cuối cùng cũng sắp xuất hiện.
11 giờ 55 phút tối, chiếc bàn lắc lư một cái, rõ ràng còn tận 5 phút nữa mới tới 0 giờ, khu vực trung tâm đã bắt đầu xảy ra thay đổi.
Bức tường chấn động, từng đường tơ máu rỉ ra từ trong hốc tường, Lý Húc với Mã Uy vốn đang ngẩn người ở ngoài cửa cũng vội vàng chạy vào, hai người không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể chạy đến trước mặt Trần Ca, báo cáo với anh.
“Người anh em, tình hình không ổn lắm! Đám “rêu” ngoài kia bắt đầu thấm máu ra bên ngoài rồi, anh nhanh qua xem đi!”
“Thấm máu?” Trần Ca tính toán thời gian, đi theo hai người ra ngoài phòng nhìn thử.
Rêu mọc trên trần phòng, sàn nhà, vách tường bắt đầu rụng xuống từng tảng lớn, dưới đám rêu bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đỏ như máu, mà chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Theo thời gian trôi qua, sau khi “rêu” rơi xuống, lộ ra đám thi thể chồng chất trong các tấm panel*!
(*) Panel: Là những tấm vật liệu kết cấu nên tường bao hay phần trần của một công trình nào đó.
Từng gương mặt của nạn nhân hiện ra. Vào đúng 0 giờ, căn phòng được xây nên từ xác chết này rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật của nó.
Hai người Lý Húc và Mã Uy đã bị dọa sợ, bọn họ căn bản không ngờ tới phía sau đám “rêu” thật dày lại là bức tường hoàn toàn dùng xác chết xếp nên.
Hai người họ há to miệng, không thốt được lời nào, khí lạnh tràn vào trong họng, có cảm giác cả khoang miệng đều đông lại.
“Hai người lui về phía sau.”
Trần Ca có Âm Đồng và Tai Quỷ, giác quan của anh nhạy bén dị thường, trong lúc Lý Húc với Mã Uy vẫn còn khiếp sợ, anh đã phát hiện ra vấn đề.
Phía bên kia lối đi có thứ gì đó đi tới, hơn nữa số lượng còn rất nhiều!
“Chắc không phải chui ra từ trong lối đi bí mật đâu.”
Tường, mặt đất, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ đều là xác chết.
Từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ trên người bọn họ, Trần Ca có thể thấy rõ từng đường tơ máu chẳng khác nào rắn độ chui vào trong thi thể, cố định bọn họ lại với nhau.
Sắp tới 0 giờ, tơ máu từ thi thể tuôn ra càng lúc càng nhiều, số lượng đã nhiều đến mức không tưởng tượng nổi.