Chương 435: Cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước tới giờ (1)
“Anh ơi, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Lý Húc với Mã Uy chưa từng gặp qua tình cảnh này, hai người bọn họ không ngất thẳng ra đấy đã coi như khá dũng cảm rồi.
Còn 2 phút nữa là tới 0 giờ, tơ máu lẫn lộn trong đống chất lỏng màu đỏ, hoàn toàn không phân biệt được.
Chuyện tồi tệ hơn còn ở phía sau, tơ máu được dùng để cố định những thi thể trên bức tường, sau khi tơ máu rời khỏi đám thi thể, toàn bộ khu vực trung tâm của nhà xác dưới lòng đất chấn động, chẳng khác nào xảy ra động đất.
“Vào cả đi, trốn vào phòng trước rồi tính.” Trần Ca kéo Lý Húc và Mã Uy vào trong cửa sắt, anh cầm lấy tay nắm, đứng một mình ở cửa.
Đến đúng 0 giờ, cảm giác như lối đi bên ngoài đã xảy ra một vài thay đổi so với lúc trước, những thi thể đắp trong bức tường như mất đi sự ràng buộc nào đó.
Từng cánh tay rủ xuống từ đỉnh đầu, ở trong không trung lắc lư theo toàn bộ cảnh tượng, vừa nhìn đã khiến người ta tê cả da đầu.
“Cảnh tượng này mà đưa vào nhà ma, đoán chừng không ai có thể chịu được.”
Lúc Trần Ca di chuyển tầm nhìn, giữa khe hở của đám tứ chi và cơ thể không lành lặn lần lượt có từng con mắt mở ra!
“Người chết mở mắt?”
Con mắt trong đống thi thể hoàn toàn khác với mắt của người bình thường, không có đồng tử, hoặc là đồng tử đã hòa vào với lòng trắng, nhìn chỉ thấy một lớp gì đó màu vàng nâu, cực kì đáng sợ.
Cũng nhờ năng lực chịu đựng của Trần Ca khá mạnh, vào thời điểm này vẫn có thể bình tĩnh đối diện với con mắt trong đống xác.
Có điều sự việc xảy ra tiếp theo lại khiến Trần Ca không bình tĩnh nổi.
Vào lúc anh đang nhìn về hướng đó, càng ngày càng nhiều những con mắt mở ra, những nạn nhân của Hiệp hội kể chuyện lạ bây giờ cũng trở thành một bộ phận của chuyện lạ.
Từng gương mặt trên bức tường đã tỉnh lại từ trong cơn ngủ mê, ngũ quan của chúng vặn vẹo méo mó, cơ thể đã biến dạng, giãy giụa vặn cổ nhìn về Trần Ca.
Cảnh tượng này rất khó hình dung, trong cả lối đi lộ ra vô số cánh tay dị dạng và cái cổ dài bất thường, từng cái đầu bị biến dạng há to miệng, gắng sức tiếp cận vị trí của Trần Ca.
Quá kinh khủng! Sau lưng Trần Ca đã ướt đẫm, anh có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hoàn toàn là bởi vì một hai tháng gần đây anh không ngừng đi hoàn thành nhiệm vụ của điện thoại màu đen, giúp nâng cao lòng can đảm của chính mình.
Nếu như vài tháng trước anh nhìn thấy cảnh tượng này, có khi cũng sẽ bị dọa chết khiếp.
“Đây chính là toàn bộ cảnh tượng kinh dị ba sao ư?”
Cơ thể không kìm được lui về sau một bước, Trần Ca nắm chặt búa của bác sĩ nát sọ mới có được chút cảm giác an toàn.
Chỉ còn 1 phút nữa là tới 0 giờ, toàn bộ lối đi cứ như được sống lại, tất cả thi thể đều đã thức tỉnh, vách tường sụp xuống, thi thể từ bên trong bò ra ngoài và không ngừng rơi xuống từ trần nhà trên đầu.
Chúng nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc hấp hối, cơ thể bị tơ máu xuyên qua, phần lớn tứ chi còn nối liền chưa tách ra hoàn toàn.
Bây giờ Trần Ca đã rõ hang ổ của Hiệp hội kể chuyện lạ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, mà anh cũng có một cái nhìn mới về bác sĩ Cao, người sáng tạo ra mọi thứ.
Có thể trở thành hội trưởng Hiệp hội kể chuyện lạ, có thể đưa ra cách trị liệu cho bao nhiêu bệnh nhân tâm thần và bọn cuồng giết người, trên thực tế bác sĩ Cao mới là kẻ đáng sợ nhất.
Ban ngày, ông ta là bác sĩ tâm lý tốt nhất toàn Cửu Giang, lo lắng cho bệnh nhân, gần như không tìm được một khuyết điểm nào trên người.
Nhưng đến buổi tối, ông ta lại sống chung với vô số thi thể, dùng cơ thể của nạn nhân xây nên một phòng thí nghiệm dưới đất.
Đây là hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược, nhưng lại kết hợp hoàn hảo với nhau.
Điều đáng sợ nhất chính là ông ta sống mãi như thế này tận năm năm, trong năm năm này không có bất kì ai nảy sinh nghi ngờ.
“Sao ông ta làm được?”
Từng cái xác chết rục rịch mãnh liệt, bây giờ căn bản không xông ra được, Trần Ca chỉ có thể lui vào trong phòng, khóa trái cửa sắt từ bên trong.
“Hai người đi theo tôi, đừng hỏi cái gì hết, lát nữa tôi bảo hai người làm gì thì hai người làm đó.”
Hình như những thi thể kia có hơi sợ cánh cửa này, chúng không dám tới quá gần, nhưng những thi thể phía sau cứ chen ra đằng trước, cuối cùng từng gương mặt chết thảm dán lên khe hở giữa cửa sắt.
“Đừng ngây người! Nhanh qua đây!”
Cửa sắt phát ra âm thanh chói tai, Trần Ca cũng không biết cánh cửa này có thể chống đỡ được tới khi nào.
Anh lại quay về chỗ trong cùng của căn phòng kia, theo dõi thời gian trên điện thoại di động, yên lặng đứng trước cánh cửa nọ.
0 giờ đêm cuối cùng cũng tới, máu tươi giống như một đóa hồng nở rộ chính giữa cánh cửa gỗ, mang theo mùi máu tanh nồng nặc chảy ra từ bên trong, rất nhanh đã tô toàn bộ cánh cửa thành màu đỏ.
Lý Húc và Mã Uy chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ những gì gặp phải đêm nay đã tạo thành chấn động rất lớn với bọn họ, đại não vẫn nằm trong trạng thái ngừng hoạt động, bây giờ bọn họ chỉ biết đi theo Trần Ca.
“Từng câu tôi nói sau đây đều rất quan trọng, hai người nghe cho rõ. Bây giờ hai người có hai lựa chọn, cùng theo tôi đi vào cánh cửa, hoặc là đứng ở đây chờ chết.” Giọng nói của Trần Ca nghiêm túc, anh đặt mèo trắng sớm đã mất bình tĩnh lên ba lô, xách theo búa của bác sĩ nát sọ, mở cánh cửa máu ra.
Mùi máu tanh nồng tuôn ra như sóng lớn, Lý Húc và Mã Uy đều không chịu nổi. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, có điều vẫn theo sát phía sau Trần Ca, dùng hành động thay câu trả lời.
“Nếu hai người đã bằng lòng mạo hiểm cùng tôi, vậy tôi sẽ nói thêm vài câu.”
Trần Ca chỉ vào cánh cửa máu mới mở một nửa: “Dựa vào hiểu biết của tôi với cánh cửa máu, nếu như không có người đẩy ra, 1 phút sau cánh cửa này sẽ tự động biến mất, phải qua 24 tiếng mới có thể mở ra lần nữa, hai người tốt nhất nên chuẩn bị trước tâm lý.”
Trần Ca đã có kinh nghiệm đi vào thế giới sau cánh cửa, anh biết chỉ có “người đẩy cửa” mới có thể khống chế cánh cửa này. Người đẩy cửa ở thôn Hoạt Quan là nữ quỷ nhảy giếng, người đẩy cửa ở Khu Nội Trú Số Ba là nhân cách chính của Môn Nam, hai người kia không có ác ý gì đối với mình, cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ bọn họ sẽ trực tiếp mở cửa cho mình ra.
Thế nhưng nhiệm vụ tập luyện lần này lại khác, anh và hội trưởng Hiệp hội kể chuyện lạ lại là mối quan hệ không đội trời chung, cả một cái hiệp hội to như thế đã bị Trần Ca diệt chỉ còn lại một mình hội trưởng.
Sau khi Trần Ca đi vào cửa, bất kể kết quả đánh nhau có như thế nào, đối phương chắc hẳn sẽ không chủ động mở cửa thả anh đi, vì thế lần này Trần Ca chỉ đành chờ tới nửa đêm về sáng hôm sau mới có thể rời đi.
“Nếu chỉ là đi lánh nạn hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, tuy là thế giới phía sau cánh cửa đáng sợ nhưng người đẩy cửa là bác sĩ Cao lại không ở Cửu Giang, điều này giống như trong Khu Nội Trú Số Ba không có nhân cách chính của Môn Nam vậy, tính nguy hiểm giảm đi rất nhiều.”
Lúc Trần Ca đang suy nghĩ, cánh cửa sắt bên ngoài đã không chịu nổi gánh nặng, đổ ập xuống, máu trên mặt đất tràn ra, vô số thi thể bò vào.
Không nhiều lời nữa, Trần Ca dẫn Lý Húc và Mã Uy đi vào bên trong cánh cửa.
“Mỗi lần đi làm nhiệm vụ tập luyện mình đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng cho dù là thế vẫn sẽ xảy ra các loại sự cố ngoài ý muốn.” Trần Ca nhìn những thi thể ở bên ngoài, ánh mắt phức tạp, thi thể bị tơ máu điều khiển khác với lệ quỷ, cho dù anh có thả hết toàn bộ ma quỷ có thể dùng được trên người mình cũng không có tác dụng quá lớn.
“E là bác sĩ Cao cũng nhìn trúng điểm này nên mới hao tâm tốn sức dựng nên mọi thứ.” Trần Ca thấy được sự hạn chế của lệ quỷ, có điều anh lập tức phấn chấn trở lại: “Quả thực lệ quỷ không có quá nhiều tác dụng với những thi thể này, thế nhưng áo đỏ thì lại chưa chắc. Nếu như trên người mình có đủ nhiều áo đỏ, những thi thể này căn bản chẳng đáng để lo.”
Từ trước tới giờ Trần Ca không tự tin mù quáng và cũng sẽ không dễ dàng chịu thua, trong nhiệm vụ tập luyện lần này, anh lại đặt ra cho mình mục tiêu mới.