Chương 437: Có cần giúp gì không? (3)
Hình như các cơ quan nội tạng trên bức tường đang đập, sương máu mờ mờ từ đó tràn ra, bao phủ cơ thể Trần Ca, lớp màng máu bên ngoài da anh lại dày thêm.
Vào khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, thế giới sau cánh cửa tựa như ngừng lại, kết cấu kiến trúc hoàn toàn giống với nhà xác dưới lòng đất lúc đó.
Khu vực trung tâm vốn được dùng để tập trung xử lý mỡ và mô liên kết nhưng ngoài hiện nó đã bị cấm vì nhiều lí do, cuối cùng bị bác sĩ Cao dùng thi thể đắp thành một phòng thí nghiệm đặc biệt.
“Chỉ cần nhìn quen thì cũng không có gì đáng sợ.”
Câu này của Trần Ca để nói với Lý Húc và Mã Uy, hai người cố gắng rất lâu nhưng vẫn không dám bước ra khỏi phòng nửa bước, bọn họ lắc đầu nguầy nguậy.
“Đối với những người bình thường mới tiếp xúc với những thứ này mà nói, quả thực là quá kích thích.”
Trần Ca chỉ vào căn phòng phía sau bọn họ, không hề ép buộc, một mình đi về phía trước.
Thế giới hoang đường quái dị, lối đi tạo nên từ máu thịt, sương máu bay khắp nơi. Chỗ này giống như một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, một khi bước vào sẽ bị cuốn lấy.
Đèn treo trên đầu biến thành nhãn cầu người sống, không có ánh sáng, toàn bộ đập vào mắt đều là máu đỏ.
Đứng trong chỗ này thời gian dài sẽ xuất hiện một loại cảm giác kì lạ, giống như vốn dĩ mình thuộc về nơi này, là một bộ phận của thế giới này.
Hai bên lối đi là từng cánh cửa vằn vện tơ máu, Trần Ca thử mở cửa ra, bên trong là các loại thiết bị không thể tưởng tượng nổi, phần lớn đều tạo thành từ máu thịt, còn một bộ phận nhỏ bên trong là máy móc bình thường, nhưng bên ngoài bị máu thịt bao phủ.
“Đúng là một thế giới điên cuồng.”
Đi qua lối đi, ở ngã rẽ thứ nhất, Trần Ca nhìn thấy một người sống.
Nơi cách anh năm, sáu mét có một bé gái mặc váy trắng ngồi xổm bên đống máu thịt, trong tay cô bé cầm một quả táo màu sắc rất hấp dẫn, hai mắt nhìn chằm chằm những cơ quan nội tạng đang đập trên tường, không biết suy nghĩ điều gì.
Cô bé trước mắt khiến Trần Ca hơi kinh ngạc, bất luận là váy trắng không nhiễm một hạt bụi hay gương mặt xinh xắn trong sáng đáng yêu không tì vết, bất kì chỗ nào trên người cô bé này đều hình thành sự tương phản cực kì rõ ràng với thế giới dưới chân.
Tại sao bé gái như vậy lại xuất hiện trong thế giới tạo thành từ máu thịt?
Trần Ca đi ra từ ngã rẽ, chậm rãi tới gần.
Cô bé nghe thấy tiếng bước chân của Trần Ca, hình như nó chưa từng nghĩ tới sẽ có người xuất hiện ở chỗ này, giống như nai con bị hoảng sợ, vội vã xoay người, kết quả trái táo cầm trong tay không cẩn thận rơi xuống đất.
Trần Ca nhìn quả táo lăn đến bên cạnh mình, nhặt nó lên.
Quả táo này có màu sắc hấp dẫn nhưng cảm giác cầm trong tay lại không hề thoải mái, trơn trượt mềm mại, hình như còn đang đập không ngừng.
“Có vấn đề.” Trần Ca đặt quả táo cầm trong tay ra trước mặt bé gái, còn mình thì lùi về sau mấy bước.
Bé gái thấy Trần Ca chủ động lùi bước, lập tức chạy tới ôm quả táo vào trong ngực.
Gương mặt của cô bé chỉ lớn chừng bàn tay, kết hợp với biểu cảm lúng túng nhìn rất đáng yêu.
“Không cần căng thẳng, anh không có ý xấu, chỉ là một người bị lạc thôi.” Trần Ca giữ khoảng cách với bé gái, trên thực tế anh cũng đang đề phòng cô bé kia, dù sao đối phương cũng là cư dân của thế giới sau cánh cửa.
Cô bé vẫn còn hơi bất an, nó giống như đứa trẻ đi ra chỗ không xa nhà để chơi, kết quả lại bị người xấu để mắt tới, hiện tại đang vắt óc muốn thoát thân.
Trần Ca nhìn ra mình không được yêu quý, anh không định ép buộc quá mức, toàn bộ ma quỷ trên người mình đều không sử dụng được, nếu như uy hiếp cô bé này, ai bắt nạt ai cũng khó nói.
Anh lui về sau một bước, cất búa của bác sĩ nát sọ vào trong ba lô: “Anh chỉ muốn hỏi em một vài thứ.”
Cán búa lộ ra bên ngoài, Trần Ca cố ý đặt nó ở vị trí tiện tay, một khi gặp phải nguy hiểm anh có thể rút ra chỉ trong một, hai giây.
Cô bé nhìn Trần Ca, không muốn tới gần anh. Nó vịn bức tường tạo thành từ máu và thịt, rất cẩn thận rời xa Trần Ca, sau đó nhanh chân trốn mất.
Trần Ca không đuổi theo, sau khi cô bé trốn mất, anh cực kì ngạc nhiên phát hiện ra hô hấp của bản thân đã dễ dàng hơn một chút, dường như lớp màng máu bao phủ trên người đã mỏng đi.
“Hình như mình cũng không có làm gì, chỉ thuận tay giúp bé gái nhặt quả táo, lẽ nào giúp đỡ chúng nó là có thể từng bước nhận được sự cho phép của thế giới này?”
Manh mối nắm trong tay quá ít, Trần Ca vẫn không thể xác định, anh âm thầm ghi nhớ phương hướng rời đi của cô bé, không nhanh không chậm đi theo.
“Đứa trẻ này nhìn không giống xác chết, cơ thể linh hoạt, mức độ thay đổi biểu cảm rất lớn.”
Bởi vì sự xuất hiện của bé gái, Trần Ca hơi thả lỏng: “Thế giới sau cánh cửa của nhà xác dưới lòng đất tuy đáng sợ nhưng người dân sống trong thế giới này vẫn giữ lại tính người. Vừa nãy mình thấy trong mắt cô bé kia có một chút khát khao và sợ hãi, cảm xúc phức tạp như vậy cũng chỉ con người mới có được.”
Mỗi thế giới ở sau cánh cửa đều không giống nhau, Trần Ca lo lắng nhất là gặp phải cái loại cục diện chết chóc không thể giải quyết, quái vật thấy người là cắn, không thể giao lưu, không chết không ngừng.
“Xem ra mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất.”
Thế giới phía sau cánh cửa sẽ phản ánh nội tâm của người đẩy cửa ở một mức độ nhất định. Cả thế giới tạo thành từ máu thịt nhưng người dân trong đó lại giữ nguyên bề ngoài của người sống, sự tương phản này cũng khiến Trần Ca âm thầm lưu tâm.
Thăm dò thế giới phía sau cánh cửa thực chất cũng là tìm hiểu về người đẩy cửa, đây là một cơ hội hiếm có để hiểu rõ về người đẩy cửa.
Trần Ca đi theo cô bé, đẩy cánh cửa phía cuối lối đi ra, anh đi ra từ khu vực trung tâm, đi tới khu vực giữa của nhà xác dưới lòng đất.
Sương máu càng thêm dày đặc, vách tường bị thay thế bởi các cơ quan nội tạng, lồi lõm không bằng phẳng.
Khu vực giữa có ba căn phòng, trong mỗi phòng đều có một ao trữ xác, cửa phòng còn dán giấy cam kết: [Để cảm ơn những cống hiến không vụ lợi của các tiêu bản, dành cho các tiêu bản đầy đủ sự tôn trọng, em với tư cách là sinh viên y khoa trịnh trọng cam kết: Dùng thái độ nghiêm túc tham gia mỗi bài giảng, không chụp bất cứ hình ảnh nào với mục đích giải trí...]
“Chữ trên giấy cam kết còn chưa khô, giống như vừa viết xong.” Trần Ca thông qua lớp thủy tinh trên cửa nhìn vào bên trong, trong ao trữ xác tràn đầy chất lỏng màu nâu đỏ nhưng lại không thấy một cái xác nào.
“Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải tìm thấy càng nhiều “người” sinh sống ở thế giới sau cánh cửa càng tốt, chỉ khi loại bỏ hết màng máu mình mới có thể nói chuyện được bình thường với ma quỷ.”
Trần Ca không đi vào ao trữ xác, khi anh sắp rời khỏi khu vực giữa thì chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hình như truyền ra từ trong phòng giải phẫu ở bên trái trong khu vực giữa.
“Giá trị của sinh mạng không nằm ở hình thể mà ở chỗ em làm những gì. Khi em chuẩn bị đầy đủ, đứng bên bàn giải phẫu, trong mắt em chỉ có thể có da, mỡ, huyết quản, bắp thịt, xương cốt và các cơ quan nội tạng, đã hiểu chưa?”
Trần Ca đi về hướng phòng giải phẫu, cửa phòng nửa mở, anh theo khe cửa nhìn vào bên trong.
Có một vị giáo sư nam mặc áo khoác trắng đang đứng trên bục giảng, âm thanh anh ta điềm tĩnh, đanh thép, đang hướng dẫn tám sinh viên trong phòng.