Chương 438: Lưu Chính Nghĩa (4)
Khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, giảng viên nam đi qua giữa hai nhóm sinh viên, đôi mắt anh ta sáng ngời có thần.
“Lần đầu tiên các em đi học ở chỗ này, cảm thấy tò mò và ghê tởm là rất bình thường. Nhưng đừng để cho thầy nhìn thấy ai trong số các em cố ý nói đùa.”
“Mỗi một tiêu bản đều đáng được tôn trọng. Ở trong căn phòng này, tất cả cái chết đều vì làm người sống càng sống tốt hơn.”
“Trọng tâm sự chú ý của các em bây giờ phải là hướng đi dây thần kinh có rõ ràng hay không, liệu mạch máu tách ra có sạch sẽ hay không, nhớ kỹ chi tiết vị trí và kết nối của các cơ bắp.”
Trong phòng giải phẫu chỉ có giảng viên nam đang nói chuyện. Tuổi của anh ta không lớn, trông có vẻ hơi nghiêm túc.
Đại học Y khoa Cửu Giang có nhà xác dưới lòng đất lớn nhất Cửu Giang, đoán chừng toàn bộ miền trung và miền nam Trung Quốc cũng chỉ có mỗi sinh viên y nơi này mới có thể lập một nhóm bốn người để giải phẫu một tiêu bản xác chết.
Bởi vì căng thẳng trước xác chết nên hầu hết các sinh viên y đều là tám người hoặc thậm chí là mười sáu người một nhóm.
Trần Ca yên lặng nhìn chăm chú vào mọi thứ từ bên ngoài cửa. Anh nhìn dáng người cao lớn của giảng viên nam trong căn phòng, cứ cảm thấy mình đã gặp anh ta ở nơi nào đó: “Cặp mắt kia cho mình cảm giác rất quen thuộc, hình như mình đã nhìn thấy trong nhà xác số 8 ở bên ngoài.”
Anh suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ đến trong một cái bể thủy tinh ở nhà kho số 8 có ngâm một tiêu bản xác chết. Điều đặc biệt chính là hai mắt xác chết kia đang mở.
“Ngoài cửa xác chết bị ngâm trong formalin, ở bên trong cánh cửa đạt được sự sống mới? Đây là bác sĩ Cao ảo tưởng ra? Hay là ông ta cầm tù linh hồn người chết ở thế giới bên trong cánh cửa?”
Màng máu trên bề mặt cơ thể bắt đầu dày lên. Trong khi Trần Ca đang do dự có nên tiến vào trong phòng hay không, ở một chỗ khác trong lối đi máu thịt vang lên tiếng hít thở nặng nề.
Một ngọn gió mang theo mùi hôi thối thổi tới từ bên kia lối đi. Cùng với tiếng hít thở kia, nội tạng trên vách tường cũng bắt đầu co duỗi và nhảy lên theo quy luật.
“Thứ gì đang đến đây?”
Con quái vật đang tiến đến từ bên kia lối đi tạo cho Trần Ca cảm giác hoàn toàn khác so với cô bé mặc đồ trắng và giảng viên nam mà anh gặp lúc trước. Nó tràn ngập cảm xúc tiêu cực như hủy diệt, giết chóc và phẫn nộ.
Con mèo trắng bắt lấy bả vai của Trần Ca, đôi tai nó quay về phía sau, phát ra tiếng gào rống trầm thấp. Nó cũng cảm nhận được sự uy hiếp.
Thời điểm Trần Ca đặt toàn bộ lực chú ý ở nơi xa lối đi, cửa phòng giải phẫu bên cạnh anh đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ.
Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện lúc này giảng viên nam đeo khẩu trang kia đang đứng ở cạnh cửa, anh ta nghi hoặc đánh giá Trần Ca.
“Tôi…”
Trần Ca còn chưa kịp bịa ra lý do nào thì cánh tay anh đã bị giảng viên nam bắt lấy: “Vào trong đây rồi lại nói.”
Giảng viên nam kéo Trần Ca vào bên trong phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại: “Em trốn trước đi, không thể để nó thấy em được.”
Tiếng hít thở trong lối đi càng ngày càng gần. Dưới sự thúc giục của giảng viên nam, Trần Ca cầm cây búa của bác sĩ nát sọ chui vào dưới bàn thí nghiệm của nhóm hai. Đây là bộ bàn có thể di chuyển lên xuống, ban đầu nó dùng để đặt xác chết.
Trần Ca đi đến gần mới phát hiện thật ra tám sinh viên bao bọc kín mít trong phòng kia cũng là xác chết. Bọn họ cúi thấp đầu, ngón tay cứng đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo kẹp dao giải phẫu.
“Trách sao được bọn chúng không hề lên tiếng, chỉ sợ giảng viên này cũng là một người điên.”
Trần Ca do dự một chút rồi chui xuống dưới bàn thí nghiệm.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng thở dốc nặng nề chậm rãi đến gần. Thông qua khe hở dưới bàn thí nghiệm, Trần Ca nhìn trộm ra phía bên ngoài.
Những mạch máu trong lối đi đang co rút và nảy lên. Rất nhanh sau đó, một con quái vật hình người với cái hộp sọ rỗng đi ra. Thân thể nó cường tráng hơn người bình thường rất nhiều. Nó cao khoảng hai mét bốn, đầu gần như chạm đến trần nhà.
Cấu tạo thân thể của thứ này khác với cô bé mà Trần Ca từng thấy mà lại giống với những bức tường xung quanh, nó chỉ có một lớp màng máu bọc kín, có thể nhìn rõ ràng các cơ quan khác nhau ở bên trong.
Quái vật đi rất chậm, dường như nó đã hòa thành một thể với thế giới phía sau cửa. Nó chỉ đang lang thang xung quanh không có mục tiêu.
Lối đi đong đưa, khi quái vật đi ngang qua phòng giải phẫu thì tạm dừng một chút, hộp sọ trống rỗng chuyển hướng đến cửa phòng.
Ở trong phòng có thể cảm nhận được rõ ràng khóa cửa rung động vài cái. Sau khi con quái vật kia phát hiện cửa phòng không thể mở ra, nó từ từ đi về phía xa.
Vài phút sau, trong lúc lối đi khôi phục sự yên tĩnh. Lúc này Trần Ca mới bò ra từ dưới bàn thí nghiệm.
“Thứ vừa đi qua là cái gì vậy?”
Giảng viên nam vẫn luôn nấp ở phía sau cửa, anh ta không trả lời vấn đề của Trần Ca mà lại dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị nhìn chằm chằm vào anh.
Một lát sau, anh ta gỡ khẩu trang xuống. Khuôn mặt của anh ta giống hệt với mặt người ngâm trong formalin ở bên ngoài cửa.
“Đó là bảo vệ mới đến trong trường học, rất nóng tính. Nếu như phát hiện sinh viên đi lung tung khắp nơi trong giờ học như em, chắc hẳn nó sẽ bắt em đưa đi gặp hiệu trưởng.”
“Sinh viên? Hiệu trưởng?” Trần Ca không hiểu rõ ý tứ của giảng viên nam cho lắm, dường như thế giới trong mắt đối phương không giống với anh. Mà lời nói tiếp theo của giảng viên nam cũng chứng thực điều này.
“Em là sinh viên của lớp nào? Giảng viên phụ trách của em là ai?” Giảng viên nam phát hiện Trần Ca không trả lời nhưng cũng không tức giận: “Không muốn nói cũng không sao, trốn học là không đúng, em mau trở về đi. Thầy biết trong nội tâm những đứa trẻ như em suy nghĩ rất nhiều điều, cũng tương đối nhạy cảm.”
“Những đứa trẻ giống như tôi? Tôi giống đứa trẻ lắm sao?” Trần Ca không hiểu rõ ý tứ của giảng viên nam cho lắm, nhưng từ trong giọng nói của giảng viên nam, anh có thể nghe ra được một chút thiện ý.
Giọng điệu nói chuyện của đối phương bây giờ hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với sinh viên của mình, cứ như là sợ sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của Trần Ca.
“Thân thể khuyết tật cũng không thể chứng tỏ được điều gì. Có một trái tim dũng cảm và kiên cường mới là quan trọng nhất.”
Dường như giảng viên nam đang an ủi Trần Ca, điều này làm cho anh càng thêm nghi hoặc: “Ở trong mắt của anh thân thể tôi bị khuyết tật?”
“Là thầy dùng từ không đúng, thầy xin lỗi em, em mau trở về lớp đi.” Giảng viên nam này vừa rồi còn nghiêm khắc dạy dỗ sinh viên của mình, giờ đã thay đổi giọng điệu. Có thể nhìn ra được con người anh ta thật sự không tệ.
Thông qua phản ứng của giảng viên nam, Trần Ca xem như hiểu rõ. Ở trong mắt của giảng viên nam, thế giới dùng máu thịt để cấu tạo thành ở phía sau cánh cửa mới là bình thường. Mà người từ bên ngoài đến giống như anh, đối phương nhìn vào sẽ cảm thấy rất dị dạng.
Trần Ca không thể lý giải thế giới trong mắt của giảng viên nam rốt cuộc trông như thế nào, anh chỉ muốn tìm ra thêm nhiều manh mối khác từ trên người giảng viên này: “Thầy ơi, họ tên của thầy là gì ạ?”
“Thầy là Lưu Chính Nghĩa. Em gọi thầy bằng thầy Lưu là được. Trốn học là không đúng, về sau trong lòng em thật sự có chuyện không có chỗ để kể thì cứ tìm thầy là được.”
Chắc hẳn thầy Lưu chỉ khách sáo một chút, nhưng mà Trần Ca cũng không định bỏ qua cơ hội này. Anh lưu loát cất cây búa của bác sĩ nát sọ vào ba lô. Đôi tay anh nắm lấy vạt áo, sau nhiều lần do dự mới chịu mở miệng: “Thầy Lưu, thật ra em luôn là nạn nhân của bạo lực học đường. Những bí mật này trước nay em không dám nói với người khác.”
“Bạo lực học đường? Trường học của chúng ta còn có việc này sao?” Sắc mặt thầy Lưu trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu cũng thay đổi: “Em đừng sợ, nói hết tất cả những người đã từng bắt nạt em cho thầy biết, thầy nhất định sẽ xử lý việc này!”