Chương 440: Năm loại quái vật (1)
Màng máu vẫn tồn tại như cũ, hiện giờ Trần Ca không có cách nào sử dụng những ma quỷ trên người. Vừa rồi lúc thay quần áo ba lô đã để lại dưới bàn thí nghiệm, anh không có cách nào lấy cây búa của bác sĩ nát sọ ra trước cả.
Mặc đồng phục thí nghiệm, đeo khẩu trang rất dày, Trần Ca đứng xen lẫn vào trong xác chết của các sinh viên. Anh dừng lại tất cả động tác trong tay, giống như là bất động.
Thầy Lưu bị từng mạch máu quấn quanh hai chân, trong mắt tràn đầy tơ máu. Anh ta đi dạo xung quanh Trần Ca và mấy sinh viên một vòng.
Trên người mang theo mùi máu tươi nồng nặc, thầy Lưu bị điều khiển đã mất đi lý trí. Anh ta không thể lựa chọn gì cả, dường như chỉ cần suy nghĩ một chút là đầu óc đã như muốn nổ tung, cực kỳ đau đớn.
Hai tay bứt tóc, thầy Lưu dốc hết sức tự đánh vào thân thể mình. Những nội tạng nhô ra trên vách tường cũng co rụt rồi nảy lên bởi những thay đổi trong cảm xúc của anh ta.
Trong lối đi vang lên tiếng thở dốc nặng nề lần nữa, con quái vật rỗng sọ lại từ từ bước tới.
Thân hình nó cao lớn, làn da gần như trong suốt, từng mạch máu dày đặc lại ở bên ngoài thân thể.
Lối đi khẽ rung lắc, thầy Lưu dần dần bình tĩnh trở lại. Anh ta nhìn thoáng qua phía bên ngoài, không hề do dự nữa, tiện tay bắt lấy một sinh viên trong đó rồi kéo ra bên ngoài.
Dòng máu lặng lẽ chảy xuôi, cách một khung cửa sổ, Trần Ca thấy bụng của con quái vật rỗng sọ kia mở ra một cái lỗ rất lớn, nhét xác chết của sinh viên kia vào.
Quái vật có thể nói là hưởng thụ quá trình này, chỉ chốc lát sau thân thể của nó lại càng cao lớn hơn.
Một lúc sau thi thể của sinh viên biến mất, quái vật lại không rời đi, khuôn mặt trống rỗng đối diện với cửa sổ. Dường như nó còn chưa thỏa mãn, muốn ăn nhiều thứ hơn nữa.
Cửa phòng học bị thầy Lưu đóng lại, từ đầu đến cuối anh ta đều không bước ra khỏi phòng học nửa bước.
Sau khi xử lý xong sinh viên kia, anh ta trở lại bên cạnh bàn thí nghiệm, nâng xác chết trên bàn giải phẫu lên, thay đồng phục thí nghiệm cho nó. Sau đó anh ta lại lấy một xác chết của sinh viên bên cạnh Trần Ca đặt lên trên bàn giải phẫu.
Vị trí của mọi người giống hệt như lần đầu tiên Trần Ca bước vào trong phòng học, chẳng qua hiện giờ anh đã thay thế một sinh viên trong đó.
Mạch máu quấn đầy trên hai chân của thầy Lưu từ từ tản đi, màu đỏ máu trong đôi mắt của anh ta cũng bắt đầu biến mất.
Đến khi những nội tạng trên vách tường không còn co giật nữa, tơ máu cuối cùng trong đáy mắt thầy Lưu cũng đã biến mất hoàn toàn.
Anh ta che ngực lại, quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc từng cơn, giống như một kẻ suýt chết đuối mới được vớt lên từ dưới sông.
Trần Ca chạy vội qua, nâng thầy Lưu dậy.
Gương mặt của anh ta tái nhợt, thân thể giống như trong suốt hơn.
“Thầy còn ổn chứ?”
“Bệnh cũ...” Lưu Chính Nghĩa đứng lên. Có vẻ như anh ta đã quên hết tất cả những việc trước đó, trực tiếp xem Trần Ca thành sinh viên của mình: “Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục tiết học.”
Anh ta lại bắt đầu lặp lại nội dung đã giảng vừa rồi. Trong không gian đầy rẫy xác chết, chỉ có một mình trong phòng, tràn ngập tình cảm mãnh liệt với việc giảng dạy.
Trần Ca thử hỏi thầy Lưu một chút xem thầy có cần hỗ trợ gì không?
Thầy Lưu trả lời giống hệt như trước, nhưng lần này, khi Trần Ca dựa theo lời thầy giáo Lưu đi đến bàn giải phẫu xác chết, màng máu trên người anh lại không hề mỏng đi.
Thế giới màu máu này cực kỳ đặc biệt, giống như có một sinh mệnh khổng lồ dị dạng, có được ý thức của mình, dường như nó sẽ tự động sửa chữa thiếu sót.
“Mình ở đây lâu như vậy, rất có thể sẽ bị bọn chúng chú ý tới.”
Trong lòng Trần Ca cảm thấy cấp bách, anh muốn thừa dịp mình còn chưa bị phát hiện nhanh chóng giải quyết vấn đề về màng máu.
Trần Ca bỏ dao giải phẫu xuống, nói với Lưu Chính Nghĩa một tiếng: “Thưa thầy, em muốn đi nhà vệ sinh.”
“Đi nhanh về nhanh.” Thầy Lưu đang giao lưu cùng với xác chết của sinh viên, không để ý đến Trần Ca. Chờ đến lúc Trần Ca đi qua người anh ta, dường như đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó, nghi hoặc liếc nhìn Trần Ca: “Em sinh viên này, có phải trước đó em nói gì đó với thầy hay không? Thầy nhớ hình như mình đã đồng ý chuyện gì đó với em.”
“Thầy à, hãy nhớ kỹ gương mặt này của em, có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.” Trần Ca mặc đồng phục thí nghiệm, ôm mèo trắng lấy từ ba lô ra, đi thẳng ra ngoài.
Trên lối đi không nhìn thấy bất kỳ vết máu nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trần Ca chắc chắn sẽ không tin tưởng chỉ vài phút trước, nơi này đã từng xảy ra một vụ “giết người”.
“Lưu Chính Nghĩa vừa rồi đã vô tình tiết lộ cho mình một tin tức, trong nhà xác dưới đất có tổng cộng năm loại ‘người’: Hiệu trưởng, giảng viên, sinh viên, bảo vệ và nhân viên làm việc hậu cần.”
Thế giới màu máu này đã thay đổi thế giới quan của Lưu Chính Nghĩa, trong mắt anh ta tất cả những điều này đều hợp lý. Như vậy trong mắt anh ta bản thể của năm loại người này là gì?”
“Lưu Chính Nghĩa đại diện cho giảng viên, có được ký ức và kỹ năng chuyên ngành chuyên nghiệp. Anh ta giữ lại được ngoại hình lúc còn sống, thậm chí tính cách lúc còn sống cũng được giữ lại.”
“Sinh viên chắc hẳn đại diện cho xác chết, không biết nói chuyện, không phản kháng, chắc hẳn ở thế giới đằng sau cánh cửa có nhiều loại này nhất.”
“Mình đã nhìn thấy bảo vệ, chúng thoạt nhìn như thể là quái vật hợp lại từ các xác chết, hoàn toàn chịu sự điều khiển và duy trì trật tự của thế giới màu máu này.”
“Nhân viên hậu cần có thể là nhóm người bị hại của Hiệp hội kể chuyện lạ. Sau khi chết nếu bọn họ có tàn niệm lưu lại trên thế gian, rất có thể sẽ bị bác sĩ Cao đưa vào trong thế giới sau cánh cửa và trở thành chất dinh dưỡng của thế giới này.”
“Cuối cùng còn lại hiệu trưởng, chắc hẳn chính là bản thân bác sĩ Cao. Ông ta đại diện cho ý chí của thế giới màu máu này.”
Năm loại người tạo thành thế giới dị dạng này. Trần Ca muốn chỉ dựa vào lực lượng của chính mình để đối phó tất cả bọn họ thì gần như là không có khả năng.
“Cảnh tượng ba sao này biến thái quá đấy.”
Khác với Trần Ca luôn cẩn thận, con mèo trắng lúc nào cũng nhát gan bây giờ lại một mình chạy lên phía trước, hai mắt có ánh sáng lóe lên.
“Cứ cảm thấy hình như con mèo này to hơn trước một chút.”
Trần Ca lấy cây búa của bác sĩ nát sọ ra, theo sát phía sau con mèo trắng. Bọn họ đi ra từ khu vực giữa nhà xác dưới đất, đi đến khu vực chiếm diện tích lớn nhất bên ngoài.
“Mày đừng có chạy chứ!”
Trần Ca bắt lấy con mèo trắng, đặt nó ở trên ba lô, dừng lại ở một bên lối đi rồi nhìn vào bên trong.
Ở giữa khu vực bên ngoài và khu vực giữa nhà xác dưới đất có một cánh cửa bị khóa kín, trên cửa viết một con số 8 xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Trong hồ sơ của trường học không có bản ghi chép về nhà xác số 8 nhưng nó lại thật sự tồn tại ở thế giới phía sau cửa sao? Xem ra trong hiện thực chắc chắn cũng có một nhà kho như vậy, chẳng qua đã bị người có ý xấu che đậy.”
Trần Ca chạm nhẹ vào xích sắt đầy vết máu trên cánh cửa, nhìn chằm chằm ổ khóa một lúc lâu: “Cấu trúc của ổ khóa này khác hoàn toàn với những ổ khóa trước đây mình từng thấy, muốn mở nó ra chắc hẳn là hơi khó.”
Phá cửa sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Tuy rằng Trần Ca tò mò với bí mật được che giấu phía sau cánh cửa nhưng hiện tại màng máu còn chưa loại bỏ hoàn toàn, lỗ mãng quá sẽ làm chính mình trở nên vô cùng bị động.
“Mình phải nhịn. Chờ sau khi mình có thể nói chuyện cùng với ma quỷ, mình sẽ đưa nhân viên quay lại đây. Thứ đối thủ càng muốn che dấu chắc chắn sẽ càng quan trọng với mình.”
Trần Ca ghi nhớ vị trí của nhà kho số 8, anh không dừng lại ở đây lâu mà tiếp tục tiến sâu vào trong lối đi.