Chương 441: Không phải tôi đã chết rồi sao? (2)
Máu thịt tạo thành lối đi, nội tạng nảy lên ở trên vách tường, từng mạch máu vắt ngang qua trần nhà, vô số tơ máu trong đó đang kích động.
So với lúc Trần Ca vừa bước vào, thế giới phía sau cửa cũng bắt đầu xuất hiện thay đổi, giống như một người ngủ say đang dần dần tỉnh lại.
Đi qua lối đi dài, Trần Ca nghe thấy có tiếng nói chuyện của hai người trong nhà xác số 7.
“Nghe nói thí nghiệm lại thất bại à?”
“Đúng vậy, chết hết rồi, không có ai có thể đi ra từ trong căn phòng kia. Thật đáng sợ, hy vọng vĩnh viễn không đến lượt tôi.”
“Cậu mơ đẹp thật đấy, không chừng lần tới sẽ đến lượt hai chúng ta đó. Cậu có phát hiện khoảng thời gian gần đây người mới đến rất ít hay không?”
“Có thấy, có lẽ vì nguyên nhân này mà số lần thí nghiệm mới tăng lên. Bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi.”
“Thật ra tôi rất thông cảm cho xác chết kia, bị một kẻ điên yêu thích, đã chết rồi còn phải chịu đủ mọi tra tấn, không được sống yên ổn.”
“Câm miệng đi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể thảo luận. Làm tốt công việc đi.”
Trần Ca đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua bên trong, trong phòng có hai con quái vật đang nói chuyện với nhau.
Bề ngoài chúng cao cỡ con người, mặt cũng giống một người bình thường nhưng cơ thể lại tồn tại ở dạng giống như bùn lầy dính vào với nhau. Chúng hoàn toàn dựa vào tơ máu màu đỏ gắn kết mới không bị tách ra.
Ánh mắt Trần Ca lướt qua mặt hai con quái vật này, có hơi kinh ngạc.
Tuy rằng sau này cơ thể mới được chắp ghép nhưng mặt lại là của chính họ. Trần Ca từng nhìn thấy trong số những ảnh chụp dán đầy bên ngoài cửa máu có ảnh chụp của hai người.
Cả hai đều là người bị hại của Hiệp hội kể chuyện lạ. Một trong số đó đúng là cha của bệnh nhân số 41, người đàn ông trung niên ngược đãi con của mình.
Trần Ca không vội vã tiến vào nhà xác số 7, đại não của anh nhanh chóng hoạt động, tất cả những gì anh nhìn thấy trước mắt đều trùng khớp với suy đoán của anh.
Hai người này chắc hẳn chính là nhân viên hậu cần mà Lưu Chính Nghĩa nhắc tới. Bọn chúng được tạo thành từ tàn niệm của những người bị hại trong Hiệp hội kể chuyện lạ, phục vụ trực tiếp cho “hiệu trưởng”.
“Tiếp tay cho giặc?” Trong đầu Trần Ca trực tiếp xuất hiện câu nói này. Theo như suy đoán của anh thì Hiệp hội kể chuyện lạ đúng là một tổ chức không có giới hạn cuối nào. Sau khi người chết còn mang theo tàn niệm của người bị hại, bắt buộc bọn họ làm việc cho mình.
“Chờ chút, tôi sẽ cứu các người ra.” Trần Ca nắm chặt cây búa của bác sĩ nát sọ. Anh ngồi chờ ở chỗ ngã rẽ lối đi, nhờ Âm Đồng để nhìn trộm vào nhà xác số 7.
Hai con quái vật xốc tấm vải nhiễm máu dưới đất lên, bên trong là những khối thi thể, nhìn như là được mang vào từ thế giới bên ngoài cửa.
Chúng nó nâng xác chết đặt lên trên xe đẩy, đối diện với cánh cửa tủ chứa xác.
“Chuẩn bị xong rồi. Mở tủ đi.”
Một con quái vật trong đó hơi hồi hộp đứng ở bên cạnh tủ chứa xác. Nó hít sâu, vươn ra bàn tay đầy vết khâu vá, mở ổ khóa trên tủ ra.
Trong nháy mắt ổ khóa được mở ra, cánh cửa tủ chứa xác thật dày bị mở tung, bên trong có vô số mạch máu thô to giống như mãng xà duỗi ra.
Một con quái vật khác có kinh nghiệm phong phú hơn, cửa tủ vừa mở ra, nó lập tức đẩy xe về phía trước.
Khi mạch máu vươn đến, vừa lúc nó đẩy xác chết trên xe đến trước mặt mạch máu.
Những mạch máu đó giống như xúc tu của bạch tuộc bao bọc lấy xác chết, kéo nó vào sâu trong tủ chứa xác.
“Mau đóng cửa tủ!”
Hai con quái vật hợp sức đóng lại cửa tủ nhưng trong lúc khóa cửa lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Có một mạch máu từ khe hở chui ra quấn lấy cánh tay của một con quái vật trong đó.
Mạch máu đằng trước giống như cái miệng mọc ra đầy răng nanh, trực tiếp chặt gãy cánh tay của con quái vật kia.
Cửa tủ vẫn bị va chạm không ngừng, giống như trong ngăn tủ là những con dã thú bị giam cầm.
Cánh tay bị cướp mất, con quái vật kia cũng không kêu đau, cứ như đã tập mãi thành quen. Sau khi mạch máu rút lui, nó thừa dịp nhanh chóng đóng khóa ổ khóa lại.
Mười mấy giây sau tủ chứa xác mới yên tĩnh trở lại. Hai con quái vật lại bắt đầu chuẩn bị mở cửa tủ chứa xác thứ hai.
Mãi đến khi đưa tất cả xác chết vào tủ chứa xác, chúng nó mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chúng đã chồng chất vết thương, thân thể có nhiều chỗ không còn đầy đủ.
“Cuối cùng cũng xong việc.”
Hai con quái vật đẩy xe rời đi từ nhà kho số 7. Trần Ca im lặng đuổi theo.
“Chúng nó đặt những xác chết ở bên ngoài cửa tủ chứa xác để cho những mạch máu đó hấp thụ là vì cung cấp dinh dưỡng cho thế giới máu sao?” Trần Ca nhìn mạch máu thô to trên trần nhà và vô số những tơ máu yên lặng chảy xuôi bên trong, càng ngày càng cảm thấy thế giới này vừa kỳ quái lại vừa dị dạng.
“Hiệp hội kể chuyện lạ phát hiện sự tồn tại của ‘cửa’ sớm hơn mình năm năm. Dường như bọn họ đã nắm giữ được phương pháp sửa chữa ‘cửa’.” Khi Trần Ca đi ngang qua nhà xác số 7 có nhìn thoáng qua bên trong. Anh cảm thấy nơi này không giống như một trường học màu máu mà lại giống như một nhà xưởng màu máu hơn: “Mình cứ luôn cảm thấy bác sĩ Cao là một con quái vật còn khủng bố hơn so với ‘cửa’. Người này quá điên cuồng, mình hoàn toàn không biết rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ cái gì.”
Đi về phía trước mấy mét, có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cãi nhau ở trước trước cửa nhà xác số 6. Trong lời nói của bọn họ có nhắc đến rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành về cơ thể con người, khiến cho Trần Ca chẳng hiểu được câu nào.
Địa vị của bác sĩ trong thế giới màu máu này có vẻ rất cao. Hai “nhân viên hậu cần” vốn không dám tới gần, giống như việc đến gần bọn họ chính là một việc làm không tôn kính.
Chờ đến lúc bác sĩ cãi nhau xong bỏ đi, hai con quái vật mới dám nhỏ giọng nói vài câu, xả một chút bất mãn trong lòng.
“Xem ra thí nghiệm lại thất bại rồi. Căn phòng kia đã nuốt hơn trăm người.”
“Thật ra cũng không tính là thất bại, không phải từ rất lâu về trước xác chết kia đã có thể di chuyển được sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Xác chết còn sống nhưng linh hồn đã tiêu tán từ lâu rồi. Kẻ điên kia muốn tìm được linh hồn của vợ mình. Linh hồn và xách chết kết hợp lại bên nhau, lúc đó mới miễn cưỡng có thể được xem là người.”
“Tôi không hiểu, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi. Chúng ta đi nhanh lên, đến chỗ ông lão điên kia đang ở. Không may gặp phải lão, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Cậu không nói thì tôi cũng quên mất.”
Hai con quái vật ngậm miệng lại. Khi chúng đi qua nhà xác số 4 thì đi chậm dần, sợ phát ra tiếng động.
Nhưng điều khiến bọn chúng không ngờ được chính là có một ông lão đang đứng ở phía sau cánh cửa nhà xác số 4. Nhìn thấy người đi về phía này, ông ta trực tiếp mở cửa ra.
“Hai người dừng lại!” Giọng của ông lão rất nghiêm khắc, cũng ít khi nói cười, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“Bác sĩ Vệ, ngài tìm chúng tôi làm gì?” Hai con quái vật đứng sát bên nhau, không dám đến gần.
“Hãy trả lời tôi một vấn đề.” Ông lão có một đôi mắt ưng, ánh mắt sắc bén.
Con quái vật bị ông lão nhìn chằm chằm cũng không dám phản kháng, không tình nguyện gật đầu: “Ngài muốn hỏi cái gì?”
Môi ông giật giật, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Rốt cuộc là tôi đã chết hay chưa?”
Vấn đề này vừa được hỏi ra, mạch máu trong đường hầm bắt đầu tăng tốc, nội tạng trên vách tường cũng nảy lên càng thêm dữ dội.
“Không phải ngài vẫn đang sống rất tốt sao?” Hai con quái vật nở nụ cười.
“Nhưng tôi nhớ rõ ràng mình đã chết rồi mà?” Hai hàng lông mày của ông nhíu chặt lại, bắt đầu trầm tư.
Một con quái vật trong đó lặng lẽ túm lấy một con quái vật khác. Hai bọn chúng chậm rãi lui vào chỗ sâu trong lối đi, từ từ rời đi.