Hệ thống nhà ma

Chương 443: Vệ Cửu Khanh (4)

Chương 443: Vệ Cửu Khanh (4)

Trần Ca không ngờ ông lão lại dùng phương thức này để ghi lại. Trong thời điểm cực kỳ đau đớn vì bị mạch máu bò lên người mà đối phương còn có thể làm ra những việc này, điều này chứng minh ý chí của người này cực kỳ mạnh, khác xa với người bình thường.
“Ông à, miệng vết thương này là do chính ông tự gây ra, ông có thể so với móng tay của mình xem. Vừa nãy tôi tận mắt chứng kiến ông dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay kia cào ra.”
“Tôi tự cào? Nhưng sao tôi không hề có ấn tượng gì cả?”
Trong lúc hai người nói chuyện, trên lối đi vọng đến tiếng thở dốc nặng nề, con quái vật rỗng sọ đang đến đây.
Gương mặt khủng bố dán lên cửa sổ nhà xác số 4, tầm mắt của nó bị kệ hàng đặt đầy tiêu bản che khuất. Sau khi không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, dường như nó chuẩn bị đi vào.
Cửa phòng rung động, con quái vật này có sức lực rất lớn.
“Cậu ở lại đây đừng làm loạn.” Ông lão bỏ tay áo xuống, đi ra khỏi kệ hàng. Ông đi thẳng tới cửa, mở cửa phòng ra.
Con quái vật to lớn được tạo thành từ những bộ phận thi thể còn sót lại thò đầu vào trong phòng. Nó không có mặt, trong hộp sọ sạch sẽ, cũng không biết nó làm cách nào để nhận biết những việc bên ngoài.
“Ai cho cậu đi vào đây?” Giọng nói của ông lão rất nghiêm khắc.
Xét về chiều cao và hình thể, ông chỉ bằng một nửa quái vật kia nhưng nếu nói về khí thế, hai bên vốn không phải là cùng một cấp bậc.
Đôi mắt ông lão ánh lên vẻ sắc bén. Ông phát hiện con quái vật không có ý định rời đi, bèn giơ cánh tay lên ngăn trước người nó: “Đây không phải nơi cậu nên tới, cút đi!”
Trần Ca tránh ở sau dãy kệ, anh cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn nhưng cảm giác về khí chất lại hoàn toàn trái ngược.
“Thế giới trong mắt ông lão và trong mắt mình khác nhau. Có lẽ trong mắt ông, người muốn đi vào chỉ là một người thường không có ý tốt.”
Con quái vật bị ông lão chặn ở cửa, có vẻ nó đã phát hiện ra Trần Ca. Trên bụng nó nứt ra một khe hở, bàn tay to lớn kéo từ sau lưng ra một sợi dây thừng đầy máu.
Mùi máu tươi và hôi thối bốc lên. Con quái vật lộ ra răng nanh, nhưng lúc này ông lão không những không lùi lại mà còn bước về phía trước.
Ông quát lớn với con quái vật, giọng quát càng lúc càng to.
Hai bên giằng co ở ngoài cửa một lúc, bụng của con quái vật kia đã vỡ ra, phát ra âm thanh như thở dốc. Nó cực kỳ tức giận nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng đành bỏ đi trong sự không hài lòng.
Đợi đến khi con quái vật biến mất ở cuối lối đi, ông lão mới đóng cửa lại. Ông quay trở lại kệ hàng bên trong, vén tay áo lên: “Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi. Cậu tận mắt nhìn thấy tôi tự cào mình bị thương nhưng tại sao tôi lại không có ấn tượng gì cả?”
“Ông à, trong đầu ông không có chút ký ức nào về vết thương, mạch máu, cái chết sao?”
“Gần đây hình như tôi vẫn luôn mơ thấy một cơn ác mộng. Lúc nhắm mắt lại tôi sẽ thấy có rất nhiều mạch máu quấn quanh cơ thể tôi. Tôi cố gắng giãy giụa phản kháng nhưng vẫn sẽ bị những mạch máu đó kéo vào trong bóng tối. Sau đó tôi sẽ tỉnh lại.” Ông lão vuốt vết thương trên cánh tay: “Những vết thương này xuất hiện lúc nào, tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Trần Ca kể lại tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi cho ông lão nhưng vừa nói được nửa chừng, nội tạng trên vách tường lại bắt đầu nảy lên điên cuồng, bên ngoài lối đi cũng vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Rơi vào đường cùng, Trần Ca đành phải dừng lại.
“Thôi chờ lát nữa đi, hiện giờ chúng ta không thể tự bảo vệ mình, nói cho ông cũng chẳng được gì.” Trần Ca coi như đã rõ ràng. Chỉ cần ông cụ nhớ lại cái gì đó quan trọng, thế giới màu máu phía sau cửa sẽ cưỡng chế kiểm soát ông, con quái vật vẫn còn đang lang thang ngoài lối đi sẽ lại chạy đến đây.
Lần này có thể lừa dối cho qua nhưng Trần Ca cảm thấy lần sau mình sẽ không còn may mắn như vậy.
So với việc để ông lão nhớ lại tất cả mọi chuyện thì việc loại bỏ màng máu quan trọng hơn.
“Ông à, ông có chuyện gì cần tôi giúp đỡ hay không?”
Trần Ca đột nhiên mở miệng khiến ông lão mờ mịt không hiểu ra làm sao. Ông tự hỏi nửa ngày, hai mắt nhìn Trần Ca đăm đăm: “Tôi muốn cậu dẫn tôi đi đến nhà xác số 8.”
“Nhà xác số 8?” Trần Ca không ngờ ông lão lại đưa ra đề nghị như vậy: “Nhà xác đó đã bị khóa kín, ông muốn đến đó làm gì?”
“Tôi cũng không biết nhưng tôi cảm thấy nơi có có thứ rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ trước đây tôi đã vào và đã để quên thứ gì đó ở bên trong.”
“Cần phải đi vào nhà xác số 8 mới được sao?” Mở khóa phải tốn thời gian. Trong quá trình mở cửa rất có thể sẽ hấp dẫn sự chú ý của không chỉ một quái vật, lúc đó ông sẽ rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Ông lão khẽ gật đầu, tính tình ông rất quật cường. Ông chắc chắn chỉ cần Trần Ca giúp ông làm một việc này.
Đi vào nhà xác số 8 rất nguy hiểm nhưng trong thời gian ngắn Trần Ca không tìm được “người” nào khác. Anh cảm thấy bây giờ thế giới màu máu đã bắt đầu chú ý đến mình, nếu anh tiếp tục dây dưa thì có thể tình hình sẽ càng bất lợi cho anh.
“Ở trong sương máu ở thế giới phía sau cửa, màng máu bao ngoài da sẽ càng dày thêm. Trong căn phòng ở khu vực trung tâm còn hai tên xui xẻo, nếu bên mình chậm trễ quá lâu, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ chết vì thiếu dưỡng khí.”
Cuối cùng Trần Ca cũng gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa ông đến nhà xác số 8.”
Có được đáp án chắc chắn của Trần Ca, vẻ mặt ông lão thả lỏng hơn nhiều. Đôi mắt ông nhìn Trần Ca càng thêm phần tán thưởng, chính ông cũng không biết vì sao lại cảm thấy cậu nhóc này rất thuận mắt.
Thật ra ông lão có ảo giác như vậy chỉ đơn giản vì Trần Ca là người từ bên ngoài đến. Anh hoàn toàn khác với những quái vật trong cánh cửa, và ông lão có thể cảm giác được chút tình người hiếm thấy trên người anh.
Nếu thay thành Lý Húc hay Mã Uy đến đây, có lẽ ông lão sẽ cảm thấy hai người kia còn thân thiết hơn nữa.
“Chắc hẳn chìa khóa nhà xác số 8 ở trong văn phòng hiệu trưởng, muốn đến đó hơi khó. Tôi biết một lối có thể đi qua bên đó, trong đó có một đường có khá nhiều bảo vệ, đường còn lại thì rất ít người, nhưng mà...”
“Không cần phiền toái như vậy, không nhất thiết phải dùng chìa khóa mới mở được.” Trần Ca cảm thấy chỉ là loại bỏ màng máu, hoàn thành nguyện vọng của ông lão mà thôi, anh không muốn phải phiền phức như vậy: “Ông cứ đi cùng tôi đến nhà xác số 8 là được.”
Trần Ca đi tới cửa, ông lão lại không yên tâm nhắc nhở anh một câu: “Mỗi lần tôi rời khỏi căn phòng này, trong lòng sẽ xuất hiện dự cảm không tốt, tôi cũng không biết vì sao, lát nữa cậu cẩn thận một chút. Ngoài ra còn có một chuyện, chúng ta tuyệt đối không thể để những người khác nhìn thấy.”
Có vẻ ông lão từng có kinh nghiệm lẻn ra ngoài, cụ thể lúc đó xảy ra những chuyện gì thì ông cụ không nhớ rõ, chỉ có ấn tượng mơ hồ.
“Yên tâm, có tôi đây rồi.” Màng máu trên người Trần Ca chỉ còn lại một lớp mỏng. Sau khi hoàn thành tâm nguyện của ông lão, anh có thể hoàn toàn được chấp nhận, đến lúc đó anh sẽ không còn cần phải trốn đông trốn tây nữa.
Trần Ca mở cửa, đi ra khỏi phòng. Khi anh đi ra, trong lối đi không hề xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng khi ông lão vừa bước ra cửa, cả con đường hơi rung động một chút. Tốc độ co rút của những nội tạng trên vách tường nhanh hơn rõ rệt.
“Đừng lãng phí thời gian, trực tiếp đi qua đó! Nhanh lên!
Khu vực bên ngoài nhà xác dưới đất có địa hình phức tạp với rất nhiều kiến trúc liền kề. Trần Ca cảm thấy may mắn khi trước khi vào anh đã dùng điện thoại di động chụp lại bản đồ.
Trần Ca cầm cây búa của bác sĩ nát sọ, ngựa quen đường cũ đi về phía nhà xác số 8. Ông lão đi theo phía sau anh, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
Sau khi ông lão rời khỏi phòng, thế giới màu máu thay đổi rõ rệt. Nếu nói trước đó là bình yên trước cơn bão thì hiện giờ đoạn mở đầu của cơn bão bắt đầu xuất hiện.
Không có đường quay đầu, cũng không có lựa chọn nào khác, Trần Ca đưa ông lão nhanh chóng vượt qua con đường này.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù là ai cản trở trước mặt, anh đều phải tiến lên!
Vách tường tỏa ra mùi lạ, tốc độ chảy của mạch máu trên đầu lại tăng lên lần nữa. Những cái tủ chứa xác trong nhà xác phát ra những tiếng động ầm ầm, cứ như những mạch máu trông giống những con rắn lớn lại cảm thấy đói khát.
Rẽ qua mấy ngã rẽ, Trần Ca nghe thấy thấy phía trước có tiếng bước chân truyền đến. Anh nắm chặt cây búa của bác sĩ nát sọ, không những không bước chậm lại mà còn chạy nhanh hơn.
Có vẻ người bên kia lối đi cũng nghe thấy bước chân của anh, lá gan của đối phương tương đối nhỏ, quyết đoán dừng lại.
Vừa rẽ qua ngã rẽ, Trần Ca nhìn thấy hai “nhân viên hậu cần” thân thể như bùn lầy đang sửa chữa lối đi. Chúng đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong là những xác chết không toàn thây.
Chúng kiên nhẫn đẩy xác chết vào khe hở của những vách tường, sau đó lại dùng tơ máu đỏ khâu lại vách tường.
Hai con quái vật đang nghiêm túc làm việc, nhìn thấy Trần Ca chạy đến đây cũng không để ý đến. Mãi đến khi nhìn thấy ông lão phía sau, chúng mới giống như là thấy quỷ, lộ vẻ mặt sợ hãi.
“Bị phát hiện rồi.”
Trần Ca cầm cây búa của bác sĩ nát sọ chuẩn bị đi qua diệt khẩu nhưng bị ông lão ngăn cản: “Không cần phải quan tâm đến bọn họ, những người này có lá gan rất nhỏ. Cậu làm hại bọn họ, bảo vệ sẽ chạy tới ngay lập tức nhưng nếu cậu mặc kệ bọn họ, bọn họ cũng không dám đi tố cáo.”
Ông lão nói xong thì nhìn chằm chằm hai con quái vật kia. Hai con quái vật biết điều xoay người đi, như thể không hề nhìn thấy Trần Ca và ông lão. Chúng lại bắt đầu tiếp tục làm việc.
“Tôi đã nói chuyện với bọn họ khá nhiều, cho nên cũng khá hiểu bọn họ.”
Trần Ca đã nhìn ra những con “quái vật” này hơi sợ ông lão từ lâu: “Có vẻ về phương diện tình cảm ông cũng là người ngoan độc.”
“Không cần nhắc tới, mau tới nhà xác số 8 trước đã, đến nơi lại nói.”
Bầu không khí trong lối đi càng ngột ngạt hơn, những nội tạng trên vách tường kia đã bắt đầu chảy máu tươi, tình hình có vẻ không hề lạc quan.
Lại rẽ qua mấy ngã rẽ, Trần Ca và ông lão chỉ cần dùng mấy phút đã chạy tới trước cửa nhà xác số 8.
Lúc này vách tường, mặt đất và cả mạch máu trên đỉnh đầu đều bắt đầu thấm máu ra bên ngoài. Sương máu xung quanh cũng dày đặc hơn rất nhiều.
“Cửa đã khóa rồi, không có chìa khóa làm sao mở cửa?” Ông lão đứng trong màn sương máu, từ sau khi ông rời khỏi căn phòng kia, đầu tiên là ông cảm thấy cực kỳ đau đớn, giống như có thứ gì muốn xé bỏ giam cầm để chui ra ngoài.
“Cứ giao cho tôi.”
Bây giờ đã không còn đường lui, hai mắt Trần Ca nhìn chằm chằm ổ khóa trên cửa, giơ cao cây búa của bác sĩ nát sọ lên!
“Ầm!”
Cửa phòng rung động, nội tạng trên vách tường bên cạnh đều bắt đầu chảy máu.
“Đúng là rắn chắc.” Trần Ca cắn răng, anh nhắm ngay chỗ trục cửa gắn trên vách tường rồi đập điên cuồng.
Ngay từ đầu anh đã muốn phá cửa, lần đầu tiên đi ngang qua đã có ý định này.
Trên thực tế cho dù cánh cửa này rất vững chắc, Trần Ca cũng không sợ hãi, cùng lắm thì đập luôn vách tường bên cạnh là được. Cho dù như thế nào thì chắc chắn vẫn có thể tìm được một đường vào.
Trần Ca không ngừng đập phá, tơ máu từ mạch máu cũng không ngừng trườn ra, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Trần Ca đập liên tục hơn mười cái thì phát hiện những tơ máu đó không phải chỉ để trang trí, hình như chúng còn có tác dụng đặc biệt nào đó. Dường như chính bởi vì những tơ máu đó tồn tại nên búa của bác sĩ nát sọ mới có thể tạo ra sát thương cực lớn đối với những vật phẩm của thế giới màu máu sau cánh cửa .
Trần Ca cũng không rõ mình đã đập bao lâu, tạo ra náo động quá lớn, hoàn toàn khác với kế hoạch trước đó của ông lão.
Ông còn muốn Trần Ca đi trộm chìa khóa, sau đó âm thầm qua đây mở cửa, tìm được đồ vật rất quan trọng đối với mình.
Nhưng phong cách làm việc của Trần Ca hoàn toàn khác xa bình thường. Có lẽ ngay cả “hiệu trưởng” ẩn nấp ở sâu trong nhà xác dưới đất cũng không thể tưởng được có người dám điên cuồng như vậy.
Cửa phòng chấn động, dây xích bên trên lách cách vang vọng, ổ khóa đã lỏng ra, điều càng kinh khủng hơn là vách tường xung quanh trục cửa gần ổ khóa đã bị Trần Ca đập vỡ.
Hai bên lối đi đều truyền đến tiếng thở dốc, có “bảo vệ” đang đến đây.
“Xong chưa?” Ông lão ở đằng sau nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Vừa rồi ông còn rất vừa ý Trần Ca, hiện giờ lại chuyển thành một cảm xúc vô cùng vi diệu.
“Xong ngay đây!” Trần Ca cắn chặt răng, lui về phía sau mấy bước, mượn sức lực thân thể, giáng mạnh một cái xuống!
“Ầm!”
Cửa nhà kho số 8 đập mạnh vào vách tường, lực của đầu búa còn chưa tan. Nó nện mạnh vào vách tường bên cạnh, đánh rơi một mảng nội tạng lớn.
Khóa cửa bị Trần Ca dùng vũ lực phá hỏng, lúc này những “bảo vệ” rỗng sọ ở hai bên lối đi cũng vội vàng chạy đến đây.
Hình thể của chúng cao to, được tạo thành từ vô số những bộ phận cơ thể, mang theo thù hận và đau khổ. Trên bụng chúng nứt ra từng khe hở, trong đó còn có cánh tay không ngừng vươn ra bên ngoài.
“Mau vào trong!”
Trần Ca và ông lão cùng đi vào nhà kho số 8. Tâm nguyện của ông lão đã được thực hiện, màng máu bao bên ngoài cơ thể Trần Ca đang dần dần mỏng đi.
Anh đóng cửa phòng lại, cầm cây búa của bác sĩ nát sọ chặn lại ván cửa sau lưng: “Hy vọng có thể kéo dài tới khi màng máu biến mất...”
Vốn dĩ Trần Ca này cũng không để ý tới nhà kho số 8 này lắm, nhưng khi anh vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, cả người đều ngây dại.
Bên trong cánh cửa nhà kho số 8 có cấu tạo không khác thế giới bên ngoài là mấy. Bên trong cánh cửa nhà kho số 8 có thêm một cái bể chứa đặc biệt làm từ máu thịt, trong đó giam cầm một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng.
“Bác sĩ Trần?”
Người đàn ông bị nhốt trong bể chính là bác sĩ Trần ở viện mồ côi Cửu Giang. Lần làm nhiệm vụ tập luyện ở thôn Hoạt Quan, có vẻ như chính ông ta là người đuổi số mười của Hiệp hội kể chuyện lạ đi.
“Sao ông ta lại ở đây? Chẳng lẽ trong lúc đánh nhau ông ta đã thua?”
Trong lúc Trần Ca đang tự hỏi, cánh cửa phía sau bị giáng một đòn cực mạnh, từng cánh tay mang theo tơ máu từ khe cửa luồn vào trong.
Hai con quái vật rỗng sọ đã đến đây rồi!
“Ông à, ông mau tìm đồ vật mình để quên được không? Tôi sắp không giữ được rồi!” Màng máu trên người Trần Ca còn một tầng mỏng cuối cùng, làm như thế nào cũng không thể biến mất được.
Anh đã kêu tên ma quỷ nhưng không hề nhận được hồi đáp.
“Cậu đừng vội.” Ông lão đi qua một loạt những cái bể thủy tinh trống rỗng, cuối cùng ngừng lại ở trước cái bể chứa chính bản thân mình ở thế giới hiện thực. Bàn tay ông dán lên thủy tinh, ánh mắt nhìn về đoạn giới thiệu phía dưới bể.
“Vệ Cửu Khanh, giáo sư Học Viện Pháp Y Cửu Giang. Lúc còn sống sáng lập Sở nghiên cứu khoa học sinh mệnh Cửu Giang. Bảy mươi ba tuổi mắc ung thư phổi, sau đó lập di chúc hiến xác cho y học làm tài liệu học tập.”
Ông nhìn những ký tự trên cái bể, vô vàn ký ức ở trong đầu như vỡ ra.
Những hình ảnh có liên quan đến sinh hoạt, nghiên cứu của mình, hình ảnh cuối cùng dừng lại lúc cơ thể của ông sắp không thể chịu nổi.
Giữa phòng bệnh, ông chuẩn bị quyên tặng xác của mình cho trường học, lúc ấy con cái của ông đều ngăn cản. Thân thể ông suy yếu cầm bút nói một câu cuối cùng.
“Ba tình nguyện để bọn họ rạch hàng ngàn hàng vạn vết dao sai lầm trên người ba, cũng không hy vọng bọn họ rạch sai một vết dao trên người bệnh nhân.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất