Hệ thống nhà ma

Chương 442: Người quan trọng (3)

Chương 442: Người quan trọng (3)

Cửa phòng mở rộng, ông lão đứng ở cửa, trong đôi mắt ông hiện lên một chút mờ mịt.
“Mình chưa chết sao?”
Trần Ca đã từng nhìn thấy ông lão ít nói cười này, cũng là ở trong nhà xác số 8. Lúc đó xác chết của ông ở bên cạnh Lưu Chính Nghĩa.
Vẻ mặt của ông lúc ngâm mình trong formalin rất an tường, hoàn toàn khác so với bây giờ.
“Có vẻ tất cả những người được trưng bày trong nhà xác số 8 đều giữ được ký ức, vóc dáng và tính cách của bản thân, không bị ảnh hưởng bởi thế giới màu máu.”
Thế giới phía sau cánh cửa tràn ngập các loại cảm xúc trái ngược, dừng lại nơi đây trong thời gian dài sẽ chịu ảnh hưởng và thay đổi trong vô thức, cũng chỉ có những người thuần túy nhất mới có thể kiên trì đến cùng.
Lưu Chính Nghĩa anh gặp lúc trước chính là người cương trực công chính. Anh ta nghe thấy học sinh bị bắt nạt thì thẳng thắn chuẩn bị ra mặt vì học sinh, một thân chính khí. Hiện tại ông lão trước mặt Trần Ca cũng giống như vậy.
Kết hợp với những gì vừa rồi Lưu Chính Nghĩa gặp phải, Trần Ca đã mơ hồ hiểu ra một ít chuyện: “Có lẽ là vì thế giới màu máu này không thể nào đồng hóa bọn họ nên cứ cách một đoạn thời gian lại cưỡng chế điều khiển bọn họ, khiến cho bọn họ quên đi thứ gì đó, lấy cái đó giữ gìn ổn định cho nơi này.”
Trần Ca là một người rất bình tĩnh, trong đầu anh lại nhanh chóng xuất hiện một vấn đề khác: “So với việc mạnh mẽ kiểm soát tư duy, giết chết bọn rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều nhưng thế giới màu máu lại không làm như vậy. Thế giới phía sau cánh cửa không có sự đồng cảm và thương tiếc, bọn họ vẫn tồn tại đến tận bây giờ, chứng minh bọn họ chắc chắn có ích với thế giới đằng sau cửa!”
“Con quái vật gọi ông lão là bác sĩ. Cho dù là Lưu Chính Nghĩa hay là ông lão này, chắc hẳn bọn họ đều là bác sĩ đứng đầu lĩnh vực nào đó.”
“Có vẻ như người sở hữu cánh cửa muốn làm sống lại người nào đó. Ông ta giữ lại hai vị bác sĩ này chắc hẳn là vì trợ giúp bản thân hoàn thành thí nghiệm tên là người chết sống lại.”
Thông qua cuộc nói chuyện của các con quái vật cùng với một vài manh mối mà mình nắm giữ, trong lòng Trần Ca đã đưa ra một kết luận.
“Hai con quái vật sợ gây ra phiền toái nên không dám tiếp xúc với ông lão, nhưng mà mình thì lại khác.” Trần Ca bỏ con mèo màu trắng vào ba lô, cất cây búa của bác sĩ nát sọ đi, thoải mái bước ra từ trong góc.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông lão chậm rãi ngẩng đầu. Lúc thấy Trần Ca thì ông hơi kinh ngạc, cảm giác giống như đột nhiên bị dọa sợ hãi.
“Mình thật sự rất tò mò không biết mình ở trong mắt bọn họ trông như thế nào?” Trần Ca rất lễ phép đi đến bên cạnh ông lão: “Chào ông, tôi có mấy câu muốn nói với ông. Tôi có thể xin ông vài phút được chứ?”
“Hình như bây giờ là giờ học, cậu ở lớp nào?” Ông lão nhìn Trần Ca mấy lần, dường như là gặp mãi thành quen, vẻ mặt trở lại như bình thường.
“Ông à, vừa rồi tôi đã nghe thấy những gì ông nói với hai người kia.” Trần Ca đi thẳng vào vấn đề, anh không muốn lãng phí thêm thời gian.
“Nghe thấy thì như thế nào? Cậu cũng cảm thấy tôi là kẻ điên?” Ông lão nắm lấy cánh cửa nhà xác, chuẩn bị quay vào.
“Ông không điên, thật ra ông đã chết rồi.” Trần Ca nói xong câu đó, toàn bộ lối đi đều im ắng. Anh có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh máu chảy trên trần nhà.
Ông lão liếc nhìn Trần Ca rất lâu. Ông không nói gì, hơi hơi gật đầu một cái rồi nhường đường.
Sau khi được sự đồng ý của ông lão, Trần Ca nghiêng người đi vào trong nhà xác số 4.
Đây là một nhà xác cỡ nhỏ. Bởi vì lí do đường đi nên sau này nhà xác số 4 bị dừng sử dụng, bên trong đã cải tạo thành một phòng tiêu bản.
Đây là một cái loại nhỏ thi kho, bởi vì đường bộ nguyên nhân, số 4 thi kho sau lại bị đình dùng, bên trong cải tạo thành một cái tiêu bản thất.
“Cạch!”
Cửa phòng được đóng lại, ông lão vẫn không nói lời nào. Ông đi đến giữa cái giá bày đầy những tiêu bản của các bộ phận cơ thể.
Trần Ca không rõ ông lão định làm cái gì. Anh yên lặng đi theo phía sau.
Ông lão đưa anh đi đến tận bên trong kệ trưng bày: “Cậu muốn nói gì thì nói ở đây đi, người bên ngoài không nhìn thấy chỗ này.”
Trần Ca gật gật đầu, mở miệng nói: “Ông à, ông có thể miêu tả một chút về tôi trong mắt ông trông như thế nào được không?”
“Tất cả ngũ quan đều không ở đúng vị trí nên ở, cậu có thể tồn tại cũng đã là một kỳ tích không nhỏ.” Ông lão nói chuyện không hề khách sáo chút nào.
“Vậy vách tường xung quanh và kệ để hàng trong mắt ông có hình dạng gì?”
“Vách tường?” Ông lão nghe thấy lời nói của Trần Ca có ẩn ý: “Tường sơn trắng, mới vừa sơn lại, rất sạch sẽ.”
“Vậy ông có biết ở trong mắt tôi vách tường có bộ dạng gì không?” Trần Ca chỉ vào vách tường bên cạnh: “Bên ngoài nó được một màng máu trong suốt bao lấy, che kín những mạch máu khác nhau, giống như nội tạng trong cơ thể con người đang không ngừng co giật.”
Sau khi Trần Ca nói xong lại chỉ vào mặt của mình: “Thứ tôi nhìn thấy mới là thế giới thật, điều này tôi tin tưởng chắc hẳn ông đã ý thức được.”
Lúc còn sống, người càng thuần túy, ý càng mạnh thì sau khi chết sẽ càng khó có thể bị kiểm soát ở thế giới bên trong cánh cửa. Ông lão chính là thuộc về loại này. Ông không những không bị những cảm xúc tiêu cực của thế giới màu máu ảnh hưởng mà còn đang không ngừng đấu tranh với thế giới màu máu này và đã dần dần nhận ra ít chuyện.
“Tôi biết đột nhiên nói cho ông những lời này, chắc hẳn ông khó có thể tiếp nhận nhưng đây là sự thật.” Trần Ca vẫn luôn để ý đến ông lão, một khi tình trạng của ông lão không đúng, anh lập tức sẽ thực hiện các biện pháp: “Tôi đã từng thấy ông ở nhà xác số 8 dưới mặt đất. Cơ thể của ông được ngâm trong formalin, vẻ mặt an tường.”
“Cậu nói là tôi không chỉ đã chết, mà còn quyên tặng di thể của mình cho trường học?” Ông lão cố gắng hồi tưởng. Ông mơ hồ nhớ lại một số chuyện nhưng đúng lúc này dị biến đột nhiên xuất hiện.
Vách tường, mặt đất, trong chớp mắt có mấy đoạn mạch máu nhắm thẳng về phía ông lão.
Chuyện tương tự đã từng diễn ra trước mặt Trần Ca, lúc này anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi mạch máu vừa xuất hiện, anh lấy cây búa của bác sĩ nát sọ ra và đập vỡ tất cả những mạch máu tới gần.
Nhưng ngay sau đó, lại có càng nhiều mạch máu phóng ra từ mặt đất và trong vách tường.
Chằng chịt chi chít, số lượng nhiều đến dọa người.
“Ông à! Nhớ lại xem ông đã từng quyết định việc gì! Tất cả những gì ông nhìn thấy chỉ là giả!”
Anh bảo vệ cho ông lão, đánh vỡ những mạch máu tới gần, nhưng làm như vậy cũng chỉ có thể kéo dài thêm mấy giây mà thôi.
Trong lối đi ngoài cửa vang lên tiếng hít thở nặng nề, “bảo vệ” cũng bị hấp dẫn mà đến đây.
“Tôi đã quyết định việc gì?” Trong đôi mắt của ông lão hiện lên một tia sáng nhưng ngay sau đó những mạch máu kia đã quấn lên thân thể của ông từ phía sau.
Đôi mắt của ông biến từ màu trắng đen thành màu đỏ máu, vẻ mặt của ông lão cực kỳ đau khổ. Thời điểm ông sắp không chịu đựng được nữa, thân thể hình thành một bản năng cứ như đã phải chịu vô số lần huấn luyện. Khi cảm nhận được thống khổ cùng cực, ông đưa tay mò vào trong tay áo của mình.
Cuối cùng ông lão vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế. Sau khi mạch máu biến mất, ông yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất.
“Ông à?” Trần Ca ngồi xổm xuống nâng ông lão dậy: “Ông còn có thể nhớ tôi là ai hay không?”
Ông lão ôm ngực đứng dậy từ dưới đất. Ông nhìn Trần Ca bằng vẻ mờ mịt rồi lắc đầu. Sau đó bỗng nhiên ông chợt nhớ ra điều gì đó, bèn đưa tay vén ống tay áo của mình lên.
Trên cánh tay khô gầy của ông là những miệng vết thương dày đặc do móng tay cào mạnh ra.
Ông nhìn vết thương mới nhất kia như suy tư điều gì đó: “Lại có thêm một vết thương mới từ khi nào vậy?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất