Chương 446: Tôi cũng là bác sĩ, bác sĩ Nát Sọ!
“Những thi thể này căm ghét toàn bộ người sống, chúng nó không cam lòng chết đi, khát vọng được sống lại, trong hai mắt tràn ngập ác độc và oán hận. Khi tâm hồn không ngừng méo mó, thân thể của chúng cũng đang không ngừng dị hóa, càng trở nên xấu xí và đáng sợ!”
Từ lời nói của ông cụ, Trần Ca biết được rất nhiều tin tức, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cánh cửa máu của khu vực trung tâm đã đóng lại, muốn đi ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn chỉ có cách bắt lấy người đẩy cửa, bảo kẻ đó mở cửa mới được.
“Đầu tiên, giả dụ bác sĩ Cao chính là người đầy cửa, hiện tại xác suất rất lớn là ông ta không ở thế giới trong cánh cửa, cho nên phương pháp bắt người đẩy cửa ép mở cửa ra bên ngoài không thể thực hiện được. Nhưng đổi sang mạch suy nghĩ khác, người đẩy cửa là sự tồn tại đáng sợ nhất ở sau cánh cửa, nếu người đẩy cửa không ở đây, chẳng phải để mình tự tung tự tác trong đây ư?”
Trần Ca nhìn lối đi màu đỏ, chuẩn bị lục soát lần lượt từng phòng một lần, có lẽ có thể gặp được “ma quỷ” có duyên.
Sau khi kiểm kê xong, cho dù người đẩy cửa trở về, áp lực của mình cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
“Lực lượng của chúng ta tập trung ở cạnh nhau, mà đối thủ của ta bây giờ vẫn chưa nhận ra được vấn đề này, chúng nó phân trong ngõ ngách của cảnh tượng, hơn nữa có cụ ở bên cạnh dẫn đường, xem thế nào cũng vẫn thấy phần thắng bên mình nhiều hơn.”
Trần Ca còn con át chủ bài chưa dùng, cho nên tỏ vẻ cực kì tự tin: “Ông cụ, chúng ta tới chỗ của hiệu trưởng xem trước đi, không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Ông cụ không thay đổi được Trần Ca, đành bằng lòng dẫn đường giúp anh.
Mạch máu trên trần nhà nứt ra khe hở, máu loãng nhỏ xuống người, nhưng giọt máu này khác với máu bình thường, chúng được hợp thành từ vô số những tơ máu thật nhỏ.
“Tốt nhất chúng ta nên đi nhanh chút.” Áo khoác của ông cụ cũng bị máu thấm ướt: “Tôi từng thấy lúc nhân viên hậu cần nhét xác vào trong vách tường, không cẩn thận làm vỡ một mạch máu bên cạnh, máu đổ xuống người cậu ta. Hồi đầu tôi với cậu ta cũng không để ý, khoảng 40, 50 phút sau, tôi dạo một vòng trở về, phát hiện cơ thể cậu ta đã biến thành chất dinh dưỡng cho đám tơ máu kia. Vô số tơ máu tuôn ra từ trong cơ thể cậu ta, khiến cậu ta tàn phế rồi kéo vào trong chỗ nứt của vách tường.”
“Nói cách khác tôi còn tối đa 40 phút?” Mạch máu đứt lìa, trong cả thế giới màu máu đều đổ mưa máu, cho dù trốn vào chỗ nào cũng sẽ dính phải máu: “Cảm thấy đây giống như một cuộc thanh trừng lớn đã có kế hoạch trước, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quái vật sau cánh cửa.”
Trần Ca và ông cụ đi đằng trước, lão Chu cùng ma quỷ khác bảo vệ bác sĩ Trần ở giữa, rất nhanh bọn họ đi qua vài cái nhà xác ở giữa, tới bên ngoài cùng của nhà xác dưới lòng đất.
“Hiệu trưởng có thể xuất hiện ở ba nơi: phòng thí nghiệm, phòng giải phẫu và phòng làm việc. Tôi biết vị trí của phòng thí nghiệm và phòng giải phẫu, còn về phòng làm việc, tôi chỉ nghe nhân viên hậu cần nói qua.”
“Nói cách khác nhân viên hậu cần hẳn là biết vị trí của phòng làm việc? Không sao, chúng ta đi hai chỗ kia trước, nếu như không có thu hoạch gì thì bắt vài nhân viên hậu cần hỏi thử.”
Trần Ca đung đưa búa của bác sĩ nát sọ, ông cụ cũng tin tưởng anh quả thật có năng lực này, chỉ là lo lắng thời gian không đủ.
Đoàn người vòng tới vòng lui trong đường hầm, rất nhanh đã tới phòng thí nghiệm mà ông cụ nói.
Đã không nhìn ra được căn phòng này vốn dùng để làm gì, tơ máu bò đầy cánh cửa, máu thịt quây vào nhau.
Ông cụ đẩy cửa, tơ máu trên ván cửa bị kéo đứt.
Không gian trong phòng rất rộng, bày đầy các loại dụng cụ làm thí nghiệm làm từ máu thịt.
Thời điểm ông cụ mở cửa, trong phòng còn có hai bác sĩ đang cãi vã gì đó, hai mắt bọn họ đỏ đậm, trạng thái tinh thần rất bất thường.
Ông cụ đứng ở cửa ho khan một tiếng. Nghe được động tĩnh, hai người bác sĩ quay đầu nhìn qua, sau khi phát hiện ông cụ thì lập tức dừng cuộc cãi nhau, màu máu trong mắt cũng biến mất.
“Bác sĩ Vệ? Sao ngài cũng tới?”
“Ngài tới thật đúng lúc, thí nghiệm lại thất bại rồi.”
Hai bác sĩ một cao một thấp, không nói thêm câu nào đã mời bác sĩ Vệ vào phòng, Trần Ca vốn muốn ngăn cản nhưng ông cụ lại khẽ phẩy tay.
Hai người bác sĩ đẩy cái bàn ở giữa phòng thí nghiệm, phía dưới lộ ra một vũng đầy máu thịt và mạch máu.
Giữa vũng máu là một người sống, trên người gã có biết bao vết thương, hơi thở mong manh, lồng ngực phập phồng, giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử.
Hai bác sĩ chỉ trỏ người sống trong vũng máu giống như đang nói gì đó, ông cụ mắt điếc tai ngơ, chỉ yên lặng nhìn cái người giữa vũng máu kia.
Để giữ gã luôn ở trong ranh giới sắp chết, bác sĩ sẽ vừa tiến hành chữa trị vừa khống chế vết thương, đồng thời cũng sẽ tùy vào tình huống để tăng vết thương cho gã.
Trần Ca có Âm Đồng, nhìn lén từ xa.
Hình như anh đã gặp vật thí nghiệm này trong ảnh nạn nhân của Hiệp hội kể chuyện lạ. Người này vào năm lớp 6 tiểu học đã ức hiếp bạn cùng bàn của mình, dùng bút đâm vào đùi, giật tóc bạn cùng bàn. Những thứ này gã thấy chỉ là trò đùa dai, giỡn chơi nho nhỏ nhưng lại tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với bạn cùng bàn.
“Bức ảnh kia trông khá mới, có điều kết hợp với quy tắc hoạt động của Hiệp hội kể chuyện lạ, bọn họ đã hoàn thành cuộc “đi săn” vào ít nhất ba tuần trước, hay nói cách khác người kia đã sống trong vũng máu gần ba tuần.”
Hai người bác sĩ còn đang nói chuyện, bác sĩ Vệ không để ý tới bọn họ, xoay người đi tới chỗ Trần Ca: “Vỡ mạch máu, cung cấp không đủ, người bệnh kia đã không xong rồi, tôi vốn định cứu hắn ra ngoài cùng.”
Hai bác sĩ khác sớm đã chú ý tới Trần Ca, bọn họ đi theo sau ông cụ, cảnh giác nhìn Trần Ca: “Cậu là ai? Sao tôi chưa gặp cậu bao giờ?”
Trần Ca không đáp lại họ, nhìn thẳng về phía ông cụ: “Ông quen bọn họ à?”
“Hai tên này có thể sống tới bây giờ đã hoàn toàn vứt bỏ nhân tính, tôi nhớ rất rõ.” Từ đầu tới cuối ông cụ cũng không thèm nhìn đến hai người kia: “Người cao ráo họ Ngôi, là bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, sau này bị vạch trần việc buôn lậu nội tạng người nên trốn ra nước ngoài. Người lùn lùn họ Vương, cũng là bác sĩ cực kì xuất sắc, chỉ có điều tính tình nóng nảy, dễ cáu giận, nhìn thì khá hiền lành nhưng lại là kẻ biến thái thích lột da, tôi cũng không biết vị hiệu trưởng kia tìm được bọn họ ở chỗ nào.”
“Thì ra là hai tên điên.” Trần Ca nghe được sự chán ghét và mất hứng trong giọng của ông cụ, anh đã biết nên làm thế nào: “Ông à, ông ra ngoài trước đi, cho tôi một phút.”
“Cậu muốn làm gì?” Ông cụ chưa nghe được câu trả lời của Trần Ca đã bị đẩy ra ngoài.
Thật ra vấn đề ông cụ nói cũng là điều mà hai bác sĩ kia muốn hỏi. Hai người bọn họ tận mắt thấy Trần Ca đóng cửa phòng thí nghiệm lại, cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều.
“Cậu là nhân viên phụ trách hậu cần? Sao trông không giống những người khác vậy?” Hai bác sĩ có hơi sợ, người trước mắt này trông không được bình thường.
Trần Ca lắc đầu, anh chỉ trang phục thí nghiệm vẫn còn chưa cởi trên người mình: “Tôi cũng là bác sĩ.”
“Mới tới?” Hai tên bác sĩ càng thêm nghi ngờ.
“Tôi coi như không mời mà tới.” Trần Ca gọi Hứa Âm, giơ búa của bác sĩ nát sọ lên: “Cách thức chữa bệnh của tôi tương đối đơn giản, rất nhiều người bệnh trải nghiệm qua đều thích gọi tôi là bác sĩ Nát Sọ.”