Chương 447: Bác sĩ Cao, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trên chiếc búa lớn dữ tợn, tơ máu lan ra như mạng nhện.
Trần Ca nắm chặt cán búa như túm lấy cột sống của con người, anh đứng giữa căn phòng tạo thành từ máu thịt, giẫm lên máu tươi đang chảy.
“Hai người còn gì muốn nói không?”
Hai tên bác sĩ một cao một thấp cùng lui lại, bản thân Trần Ca trong mắt bọn họ đã không giống người bình thường.
“Nếu như hai người không còn điều gì khác để nói, vậy chúng ta bắt đầu chữa bệnh thôi. Yên tâm, không đau lắm đâu.”
Chưa dứt lời, Trần Ca và Hứa Âm đã xông lên. Hai tên bác sĩ lúc còn sống làm không chừa một việc xấu nào, sau khi chết nên nhận được trừng phạt thích đáng.
Hơn một phút sau, Trần Ca mở cửa, anh cùng Hứa Âm đi từ trong phòng ra: “Chúng ta có thể tới chỗ tiếp theo rồi.”
Ông cụ nhìn thoáng qua trong phòng, hai tên bác sĩ kia đã biến mất không thấy, ông cũng không hỏi Trần Ca bọn họ đi đâu rồi, giống như chưa từng phát hiện ra điều gì, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Mạch máu trên trần đập càng lúc càng mạnh, mèo trắng ló đầu từ trong ba lô ra, dường như nó lại ngửi thấy mùi hương hấp dẫn kia, bèn núp trong ba lô kêu với Trần Ca.
Mỗi khi đi qua một ngã rẽ, nó lại ra sức làm loạn trong ba lô.
“Con mèo này đúng là nghịch.”
Mèo trắng hẳn có thể cảm nhận được bị máu nhỏ lên người sẽ xảy ra chuyện xấu, cho nên nó trốn trong ba lô không ra ngoài. Trần Ca nhìn nó giương đôi mắt ngập nước, cũng hơi bất đắc dĩ, sau đó trưng cầu ý kiến ông cụ, cố gắng đi theo hướng mà mèo trắng yêu cầu.
Lối đi rung động, mưa máu đổ xuống, cuối lối đi truyền đến tiếng hít thở nặng nề.
“Cuối cùng cũng nhịn hết nổi rồi?”
Trần Ca bảo ông cụ đứng ra sau mình, tay anh cầm búa của bác sĩ nát sọ, đi cùng Hứa Âm ở phía trước.
Một đoạn mạch máu trên đầu nổ tung, máu theo khe hở nhỏ xuống. Giữa những cơ quan nội tạng đang đập, từng thân ảnh đong đưa xuất hiện ở cuối lối đi.
Những mảnh xác chết hợp thành cơ thể, dùng chỉ khâu vá lại, tơ máu ngoằn ngoèo quấn lấy cái đầu lâu rỗng không của chúng, ngưng kết lại thành từng gương mặt không ngừng biến đổi, hình như đó là dáng vẻ khi còn sống của chúng.
Cánh tay cũng được ghép lại từ những thi thể khác nhau, ngón tay không đầy đủ, móng tay gãy, trong kẽ hở còn để lại thịt vụn màu đen đỏ.
Tiếng thở dốc truyền ra từ vết nứt trên bụng, giống như bên trong còn giấu một con quái vật khác.
“Chẳng trách đằng trước không thấy được mấy con, thì ra toàn bộ đều tập trung lại với nhau. Là tự thế giới màu máu đang chỉ huy ư?”
“Bảo vệ” đồng thời xuất hiện, điều này cũng thể hiện phòng giải phẫu là giới hạn cuối cùng của thế giới màu máu. Chắc chắn bên trong cất giấu vật quan trọng, cho nên thế giới màu máu mới dốc hết sức lực để bảo vệ như thế.
“Còn nhiều hơn so với dự đoán của tôi.” Vào lúc này ông cụ không lùi lại, ông đứng bên cạnh Trần Ca: “Tốt nhất cậu nên giải quyết nhanh chúng nó, đây là một nhà máy từ máu và thịt, những con quái vật kia đều dùng các loại “phế liệu” ghép thành, mà loại “phế liệu” này còn rất nhiều trong nhà xác dưới lòng đất.”
Trần Ca khẽ gật đầu. Sau khi trải qua lần vật lộn trước đấy, anh đã hiểu cấu tạo của loại quái vật “bảo vệ” này, cơ thể chắp vá từ các phần thi thể khuyết thiếu, dùng tơ máu ghép lại, trung tâm lại là một hoặc vài linh hồn của tử tù, tràn ngập oán niệm, không cam lòng và thù hận.
“Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, hoàn toàn đắp lên từ rác rưởi, không có bất kì giá trị nào.”
Hai bên càng ngày càng gần, giao chiến hết sức căng thẳng, cũng chỉ Trần Ca mới có thể bình tĩnh phân tích ưu điểm trên người đối thủ ở trong thời điểm chỉ mành treo chuông như này.
Nhà xác dưới lòng đất là cảnh tượng kinh dị ba sao cao cấp, Trần Ca ôm ấp rất nhiều chờ mong đối với thế giới sau cánh cửa này, đáng tiếc sau khi chân chính bước vào anh mới phát hiện phần lớn quái vật trong này đều không thích hợp mang ra ngoài.
Chúng nó còn khác với quỷ hiên và quỷ kiệu trong thôn Hoạt Quan, tính công kích của quái vật chắp và từ thi thể này quá mạnh mẽ với người bình thường, chịu ảnh hưởng quá lớn của thế giới màu đỏ, đã hoàn toàn không thể nói chuyện, trở thành con rối của thế giới sau cánh cửa.
“Không thể trở thành nhân viên nhà ma, vậy là không trải nghiệm được sự dịu dàng của trần gian rồi, thật đáng tiếc.” Vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt ông cụ, lần này anh không xung phong đi đầu xông lên phía trước mà lại mở quyển truyện tranh ra, thúc giục người của mình tiến lên: “Thấy chúng mày đau khổ như vậy, không bằng để tao giúp bọn mày giải thoát.”
Hứa Âm với một thân áo đỏ xông lên trước, những người khác của nhà ma cũng mang thái độ khác thường, trở nên dũng mãnh hẳn lên.
Có điều phần lớn bọn họ đều tập hợp xung quanh Hứa Âm, bình thường sau khi Hứa Âm xé nát quái vật, bọn họ mới cùng nhau xông lên, biểu hiện cực kì đoàn kết.
Lối đi không tính là rộng, Hứa Âm đứng ở giữa, chỉ cần anh ta không ngã xuống, cho dù có tới bao nhiêu quái vật thì cũng là bấy nhiêu phần bị xé nát.
Áo đỏ trên người càng trở nên chói mắt nhưng nơi ngực trái của Hứa Âm vẫn không bị nhuộm đỏ. Anh ta điên cuồng chém giết nhưng vẫn không tìm được trái tim thuộc về mình.
Những mảnh xác không trọn vẹn chất đống hai bên lối đi, trên vách tường bắt đầu xuất hiện từng vết rách, Hứa Âm hóa thành một bóng người màu đỏ, ánh mắt nhìn tới chỗ nào máu tươi sẽ chảy ở chỗ đó. Tốc độ của anh ta quá nhanh, mười ngón tay như dao ăn sắc bén nhất, và đây chính là bữa tiệc của riêng mình anh ta.
Nghênh tiếp “bảo vệ” ùn ùn kéo đến, nhóm người Trần Ca cũng dần dần tiến về phía trước.
Hình như ý chí của thế giới màu đỏ cũng phát hiện ra điều không ổn, nơi sâu nhất trong lối đi truyền đến tiếng hít thở trầm thấp.
Âm thanh này khác với tiếng phát ra từ trong bụng bảo vệ, mạnh mẽ hơn, cả lối đi đều rung động theo hô hấp của nó.
Hứa Âm máu me đầy người cuối cùng cũng ngừng việc chém giết lại, anh ta vẩy máu trên đầu ngón tay, một mình đứng giữa lối đi tạo thành từ máu thịt, cái đầu cúi thấp chậm rãi ngẩng lên, trên gương mặt tái nhợt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, hai mắt màu đỏ nhìn về phía cuối lối đi.
Anh từng nghe tiếng hít thở kia, lúc Trần Ca bị quỷ điện thoại lừa, lần đầu đi vào tòa nhà dạy học đã từng nghe thấy âm thanh này ở tầng hầm thứ hai.
Khi đó nương theo tiếng thở này còn có vô số âm thanh giống như cá sống đang giãy.
“Xem ra hình thể quái vật này rất lớn, chỉ không biết có phải áo đỏ hay không?”
“Bảo vệ” lũ lượt kéo đến đã bị xử lý sạch sẽ dưới sự phối hợp của Hứa Âm và mọi người, vô số quỷ hồn và ác niệm bị nuốt chửng, người của nhà ma cũng đem đến niềm vui bất ngờ cho Trần Ca.
Bạch Thu Lâm gãy một cánh tay, trên ống tay áo của cánh tay bị gãy xuất hiện một vết máu không thể lau sạch được, chỉ với vết máu mờ mờ này cũng thể hiện anh ta có tiềm lực trở thành áo đỏ!
“Dân cờ bạc à?”
Nhớ lại quá khứ của Bạch Thu Lâm, thật ra tên này cũng là loại hung ác, vì trả khoản nợ đã tự chặt đứt tay mình trước mặt chủ nợ.
Anh ta là một tên khốn không hơn không kém, nhưng không thể phủ nhận, trên người anh ta vẫn còn một điểm sáng cuối cùng chính là sự áy náy với mẹ già.
“Trọng điểm bồi dưỡng tiếp theo chính là anh ta, có khi không lâu nữa mình có thể sở hữu đến ba áo đỏ.”
Trần Ca quyết định nghiêng tài nguyên về phía Bạch Thu Lâm, tăng tốc độ phát triển của anh ta.
“Trở thành người làm của mình đúng là một chuyện hạnh phúc, chẳng cần phải lo nghĩ cái gì, chỉ cần “ăn uống chơi bời” là được.”
Phòng giải phẫu ở cuối lối đi, sau khi “bảo vệ” bị dọn sạch sẽ, con đường phía trước không còn trở ngại.
“Chính là chỗ này.”
Tay ông cụ chỉ cánh cửa ở cuối con đường, điều khiến Trần Ca ngạc nhiên chính là cửa phòng giải phẫu lại không xây nên từ máu thịt mà hoàn toàn giống với cánh cửa trong hiện thực.
Trong một thế giới dị dạng méo mó đột nhiên xuất hiện cánh cửa bình thường như vậy khiến Trần Ca không quen chút nào.
Anh đi tới trước cửa lớn, cửa phòng đóng kín, trên ván cửa có bức tranh dùng các loại phẩm màu vẽ lên.
Đây hẳn là căn phòng mà bác sĩ Cao từng ở lại, trên bàn trà đặt hoa quả và quyển sách đọc dở, trong ti vi chiếu quảng cáo, điều khiển ném trên nệm mỏng của sofa, đồng hồ bên cạnh hiển thị thời gian là 3 giờ 15.
Cả bức tranh được vẽ rất tinh tế, toàn bộ chi tiết đều được tái hiện hoàn hảo, giống như toàn bộ cảnh tượng đã để lại ấn tượng trọn vẹn trong đầu họa sĩ.
Khung cảnh ấm áp, buổi chiều nhàn nhã, thứ này tạo thành sự tương phản rõ ràng với mạch máu gồ lên, nội tạng đang đập và máu nhỏ xuống ở khắp nơi.
“Rất ngạc nhiên phải không? Lần đầu tôi nhìn thấy cũng lộ ra vẻ mặt giống cậu.” Ông cụ khe khẽ thở dài: “Bức tranh này là ngôi nhà cũ của hiệu trưởng, ông ta hi vọng sau khi vợ mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy những thứ này đầu tiên.”
“Xem ra ông ta cũng biết, so với máu thịt thì gia đình càng ấm áp hơn.” Tay đặt lên ván cửa, Trần Ca dùng sức đẩy ra.
Phòng giải phẫu rất lớn, diện tích gấp ba phòng thí nghiệm, đồng thời nơi đây chính là đầu nguồn của toàn bộ mạch máu, giống như trái tim vậy.
Vô số mạch máu tràn vào trong, tập hợp ở vị trí trung tâm phòng giải phẫu, nơi đó có một cái ao to hơn ao trữ xác bình thường rất nhiều, mà lúc này đang có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse màu trắng đứng bên rìa ao máu.
Vóc người ông cao ngất, chín chắn lý trí, trong ánh mắt như chứa đựng một thế giới.
Nghe được tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu nhìn qua, giống như sớm đã dự đoán được điều này.
Trần Ca dừng bước, khi thật sự nhìn thấy tất cả mọi thứ, anh mới nhận ra mình căn bản không bình tĩnh được.
“Bác sĩ Cao, chúng ta lại gặp nhau rồi!”