Chương 448: Sinh ra làm người!
Mạch máu lớn trải rộng khắp phòng giải phẫu, giống như rễ cây bao bọc tất cả mọi người bên trong.
Cơ quan nội tạng trên vách tường đập thình thịch, trên trần nhà khảm từng gương mặt người, nhìn như một mảng thân người hợp lại.
Trần Ca nghĩ tới vô số cảnh tượng khi gặp bác sĩ Cao, nhưng chỉ không ngờ là lại ở trong tình huống như vậy.
Máu nhỏ xuống áo blouse trắng không để lại bất cứ dấu vết gì, bác sĩ Cao là tồn tại đặc biệt nhất trong thế giới này, ông đứng giữa máu thịt và đống thi thể tàn khuyết, còn mặc chiếc áo blouse trắng tượng trưng cho cứu rỗi và hi vọng.
Bác sĩ Cao nhìn Trần Ca bằng vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng ra nói câu đầu tiên: “Cậu đến muộn hơn so với dự đoán của tôi.”
“Chú đoán được việc tôi sẽ tới?”
“Tôi biết cậu nhất định sẽ tới, lần đầu tiên tôi gặp cậu trên tầng hai mươi bốn khu chung cư Phương Hoa Uyển, tôi đã sinh ra loại cảm giác này, cậu mang tới cho tôi một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.”
“Cho nên khi đó chú mới liên tục nói giúp tôi, tránh chuyện tôi nảy sinh mâu thuẫn với những thành viên khác trong Hiệp hội kể chuyện lạ?” Trần Ca hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy, số mười luôn giúp anh, cuối cùng còn ghi lại chữ dưới bàn nói cho anh biết về Trạm nghiên cứu sán lá máu ở Lâm Giang.
Bác sĩ Cao gật đầu: “Các cậu đều là bệnh nhân của tôi, bác sĩ nghĩ cho bệnh nhân không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
“Bệnh nhân?” Trần Ca lắc đầu: “Chú không có tư cách nói vậy, trong mắt tôi chú mới là người bị bệnh nặng nhất, thế giới sau cánh cửa sẽ không nói dối, ác mộng hình dạng quái dị hoàn toàn vặn vẹo, dùng máu thịt tạo thành này mới là thứ thực sự khắc họa nội tâm của chú.”
“Tâm hồn tràn đầy máu thịt cặn bã, đây không gọi là bệnh. Nội tâm mỗi người đều có hình dáng dị dạng, nếu như đây là bệnh, vậy chúng ta ai ai cũng đều có bệnh, cậu cũng không ngoại lệ.” Bác sĩ Cao cười, dường như ông rất thích nói chuyện phiếm với Trần Ca, người trẻ tuổi trước mặt dù là tư tưởng hay nhận thức về sự vật đều khác người thường, bác sĩ Cao tìm thấy cảm giác “đồng loại” từ trên người Trần Ca: “Tôi là bác sĩ tâm lý, đã từng thấy vô số tâm hồn hình thù quái dị vặn vẹo, sở dĩ bọn họ biến thành bộ dáng đó thật ra cũng không thể trách bản thân bọn họ được.”
Giọng nói ngừng lại, nụ cười trên mặt bác sĩ Cao dần dần biến mất: “Lúc cậu tới đã nhìn thấy những thứ trên tường kia chưa?”
Trần Ca khẽ gật đầu: “Những người bị hại kia là những tội lỗi do Hiệp hội kể chuyện lạ gây ra trong thời gian năm năm nay đúng không?”
“Người bị hại?” Bác sĩ Cao ngửa đầu nhìn từng mặt người trên trần nhà: “Trong mắt tôi bọn họ mới là kẻ gây ra tội ác, tùy ý làm bậy, không cân nhắc đến hậu quả, khoác da người sống xung quanh chúng ta, liên tục không ngừng tạo ra bất hạnh. Mỗi người bọn họ đều có lý do đáng chết, mà tất cả chuyện tôi làm chẳng qua là khiến bọn họ chết có giá trị hơn một chút mà thôi.”
“Nhưng điều này có công bằng với bọn họ hay không?” Trần Ca đứng ở góc độ người thứ ba, anh không thiên vị ai: “Tôi thấy một người đàn ông nửa sống nửa chết trong phòng thí nghiệm, theo lời các bác sĩ ở chỗ này của chú, vì tiến hành thí nghiệm, họ đã khiến anh ta duy trì ở trạng thái này trong một thời gian dài, vừa cứu chữa vừa tạo ra vết thương mới trên người anh ta. Anh ta phải chịu đựng sự hành hạ vô cùng vô tận đó chỉ vì lúc học tiểu học đã bắt nạt bạn học, dùng ngòi bút đâm vào đùi bạn học, chú cảm thấy trừng phạt như vậy công bằng hay không?”
“Cậu nghi ngờ về sự công bằng chỉ là vì cậu không suy nghĩ ở góc độ bệnh nhân, cậu không thấy vết thương trong lòng bệnh nhân, cậu không thể hiểu nỗi tuyệt vọng trong lòng bọn họ, không thể hiểu nỗi hận tới mức không thở nổi của họ, đau đớn căm hận đến mức không thể tự phá hủy mình.” Giọng điệu của bác sĩ Cao nhanh chóng thay đổi, dường như ông nghĩ tới bản thân mình: “Loại đau khổ này kéo dài, đau đớn thẩm thấu vào từng dây thần kinh, không lúc nào không hành hạ cậu, nó đi theo cậu, chen chúc trong thân thể cậu như vô số sâu bọ côn trùng, cậu biết chúng ở ngay trong thân thể cậu, chiếm cứ từng nơi trên cơ thể, nhưng cậu lại không thể nào đuổi chúng ra.”
“Cho dù cậu làm gì chúng cũng bám theo cậu, không ngừng sinh sôi trong thân thể cậu, gặm cắn từng sợi dây thần kinh. Cậu có thể nghe thấy tiếng ký ức của mình từ từ vỡ nát, đến cuối cùng trong đầu chỉ toàn lũ sâu bọ mà cậu chán ghét kia, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thấy chúng, chỉ cần còn sống thì sẽ nghĩ tới chúng.”
“Cậu có thể hiểu được cảm giác này không? Đó chính là nỗi thống khổ mà một người từng bị tổn thương tâm hồn phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày, bây giờ cậu còn thấy cách làm của tôi có vấn đề không?”
Bác sĩ Cao nhìn vào mắt Trần Ca: “Cho dù phải chịu đau đớn như thế, bọn họ vẫn cố gắng sống, nhưng cắn răng cố gắng chịu đựng đổi lại không phải sự giải thoát mà là càng thống khổ hơn.”
“Người được coi là người bởi vì tự sản sinh ra ý thức, khi một người có thể dùng cái “tôi” để khẳng định bản thân, anh ta là người. Mà những bệnh nhân của tôi, bọn họ đang từ từ đánh mất chính mình, bởi vì loại đau khổ đó dần dần cắn nuốt mất “tôi”.”
Lần đầu tiên bác sĩ Cao nói những lời này trước mặt Trần Ca, lời ông nói không chỉ liên quan đến tâm lý học mà dường như còn liên quan đến xã hội học, triết học: “Người là sinh mạng cấp cao do nhiều loại mâu thuẫn tạo thành, đó không phải là một danh từ đơn giản, cho nên tổn thương và thống khổ bọn họ phải chịu cũng không thể dùng hai chữ công bằng là có thể phán định được.”
Nghe xong lời bác sĩ Cao nói, Trần Ca nắm chặt búa của bác sĩ nát sọ, có thể là do trình độ văn hóa chênh lệch quá lớn, anh nghe không hiểu ý bác sĩ Cao muốn nói là gì.
Trần Ca mang ánh mắt xin giúp đỡ, quay đầu nhìn bác sĩ Vệ ở bên cạnh, dường như đây cũng là lần đầu đối phương nghe thấy chuyện này, ông khẽ hắng giọng nói với Trần Ca: “Đừng quá để ý đến lời bệnh nhân tâm thần nói, đừng để bọn họ kể về thế giới quan của họ cho cậu nghe, nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ phát điên.”
“Đừng lôi chuyện phát điên ra làm cớ, khi các người nhìn thấy những thứ mình không biết thì luôn dùng ba chữ “không bình thường” để hình dung, nhưng các người có nghĩ tới thật ra chuyện bình thường hay không bình thường do ai quy định hay không?” Bác sĩ Cao đứng trên ao máu, ông là trung tâm của cả căn phòng: “Khi các người đưa mắt nhìn một người, các người đang tìm thứ gì? Sở dĩ người là người không phải vì giọng nói, động tác, vẻ ngoài của kẻ đó mà là vì linh hồn, tất cả đều xoay quanh nó.”
Mặc dù Trần Ca nghe không hiểu lời bác sĩ Cao nói nhưng luôn cảm thấy đối phương nói rất có lý, đây là một tín hiệu hết sức nguy hiểm.
Sau khi một người đón nhận thế giới quan của một kẻ điên, vậy anh ta chẳng mấy mà điên.
“Bác sĩ Cao, cho dù lời chú nói có lý đến đâu đi nữa thì vẫn có một điều chú không thể phủ nhận. Bọn họ đều chết vì chú, tay chú nhuộm máu tươi, vi phạm pháp luật.” Tơ máu bắt đầu chui xuống dưới da, thời gian của Trần Ca không còn lại bao nhiêu, anh mở quyển truyện tranh, thả toàn bộ nhân viên trong nhà ma ra: “Chú là một trong số ít những người tôi bội phục, chính vì vậy tôi càng không thể để mặc chú tiếp tục như vậy nữa. Bác sĩ Cao, chú đã bị bệnh, từ sau khi mở cánh cửa này ra, chú đã không còn là bản thân chú nữa. Cho dù vợ chú chết rồi sống lại, bà ấy mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ này của chú cũng sẽ cảm thấy xa lạ, đây không phải là con người mà bà ấy muốn gặp.”
Bác sĩ Cao đứng yên tại chỗ không động đậy, vẻ mặt ông bình tĩnh nhưng mạch máu dưới chân lại bắt đầu đập kịch liệt. Những cơ quan nội tạng trên vách tường cũng điên cuồng đập loạn, từng mặt người ở trần nhà trên đỉnh đầu đều lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Thế giới sau cánh cửa xây dựng căn cứ vào nội tâm bác sĩ Cao, tất cả mọi thứ nơi này dường như đều kết nối với ông, khi cảm xúc của ông nảy sinh biến hóa, cả thế giới cũng sẽ biến hóa theo.
“Cậu không phải cô ấy, làm sao cậu có thể biết được suy nghĩ của cô ấy?” Bác sĩ Cao không rõ đang vui hay buồn, nhưng thế giới sau cánh cửa sinh ra biến đổi cực lớn đã nói rõ rất nhiều vấn đề, bác sĩ tâm lý đứng đầu Cửu Giang này không thể nào giữ bình tĩnh nữa rồi.
“Thật ra trong lòng chú cũng biết.” Trần Ca bước một bước nhỏ sang bên cạnh, để lộ ra cánh cửa sau lưng: “Khắp thế giới đều là thịt thối và máu đen, chỉ có cánh cửa ở ngay ao máu này là bình thường, nếu như tôi đoán không lầm, vợ chú đã chết ở ngay giữa ao máu này? Chú muốn khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên bà ấy nhìn thấy là nơi đã từng là nhà chứ không phải nhìn thấy tất cả những thứ dị dạng vặn vẹo xung quanh.”
“Bác sĩ Cao, đừng trốn tránh nữa, chỉ khi tuyệt vọng nhất người ta mới có thể mở “cửa”, mà bên kia “cửa” không phải cứu chuộc mà là một thế giới càng tuyệt vọng hơn.”
“Chú định dùng tuyệt vọng gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần để cứu lấy bản thân mình, đó là chuyện căn bản không thể nào thực hiện được.”
Trần Ca còn muốn nói gì đó nhưng lại bị bác sĩ Cao mở miệng cắt lời: “Cậu không cần nói nữa, tôi đã hiểu ý cậu.”
Ông khôi phục lại biểu cảm ban đầu, trong hai mắt hiện ra vẻ lạnh lùng: “Tôi nói tất cả chuyện này cho cậu nghe vì cảm thấy có lẽ cậu có thể hiểu được cảm nhận của tôi.”
Ánh mắt bác sĩ Cao nhìn Trần Ca chăm chú, nói ra bí mật cuối cùng: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã vận dụng tất cả các mối quan hệ để điều tra cậu, tôi phát hiện cậu rất giống tôi, về mọi mặt đều vậy, cậu cảm thấy tôi một thân một mình ở nhà xác dưới đất làm bạn với thi thể hơn năm năm là vô cùng điên cuồng, nhưng cậu có biết không, trong mắt tôi cậu cũng là một kẻ điên từ đầu tới chân?”
Trần Ca thật không ngờ trong lòng bác sĩ Cao lại đánh giá về mình cao như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy mình rất bình thường, trên người cũng không có chỗ nào phát sáng.
“Càng đi sâu vào điều tra, tôi lại càng phát hiện trên người cậu có vấn đề, có thể ngay cả chính bản thân cậu cũng không ý thức được, nhưng tôi có thể nói rõ cho cậu biết, điên cuồng ở nơi sâu nhất trong lòng cậu còn hừng hực hơn cả tôi, đó là một ngọn lửa không bao giờ tắt, có thể đốt mọi thứ thành tro bụi.”
“Chú đang nói tôi à?” Trần Ca không biết bác sĩ Cao nói những lời này vì điều gì, dường như đối phương cũng không có lý do để lừa anh.
“Cậu không tin cũng chẳng sao, phương pháp kiểm nghiệm rất đơn giản, trong phòng vệ sinh ở ngôi nhà ma của cậu có một cánh “cửa”, mở nó ra, cậu sẽ nhìn thấy bản thể chân thật của mình.” Ánh mắt bác sĩ Cao vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Đêm hôm đó, tôi tiến vào cánh cửa kia, thấy được thế giới của cậu, cho nên tôi biết rõ nếu chúng ta đặt cạnh nhau so sánh, cậu mới thật sự là kẻ điên.”
“Cánh cửa kia có liên quan đến tôi?” Trần Ca cũng không biết bác sĩ Cao cố dẫn dắt anh theo phương hướng sai lầm hay thật sự muốn tiết lộ tin tức cho anh biết: “Theo như lời chú nói, tôi cũng từng mở ra một cánh “cử”?”
Chỉ khi bản thân chìm sâu trong tuyệt vọng mới có cơ hội mở “cửa” ra, Trần Ca cũng không cảm thấy trước đây mình có thể gặp chuyện gì tuyệt vọng, anh luôn nghĩ cánh “cửa” kia là do người khác mở ra.
“Tôi có thể khẳng định cánh “cửa” kia là do cậu mở ra, bởi vì tôi nhìn thấy cậu bên trong cánh “cửa” đó.” Trong nụ cười của bác sĩ Cao còn ẩn giấu vẻ sợ hãi không rõ, môi của ông hơi mất tự nhiên.
“Tôi là người mở “cửa”?” Tim Trần Ca chìm xuống: “Chú còn biết chuyện gì?”
“Tôi còn biết rất nhiều chuyện, chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi làm ba chuyện, tôi không chỉ nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện tôi biết, đến lúc đó còn có thể vào cánh “cửa” kia cùng cậu, giúp cậu tìm được thứ cậu cần nhất.” Mạch máu trên đỉnh đầu động đậy, trên sàn nhà đầy tơ máu lan rộng, ao máu sau lưng bác sĩ Cao cũng bắt đầu nổi từng bọt khí, hiển nhiên lúc này cảm xúc của ông cũng xuất hiện biến hóa, dường như đang mong đợi câu trả lời của Trần Ca.
“Đây là mối quan hệ cả hai bên đều có lợi, tin rằng cậu nhất định sẽ không từ chối nhỉ?”
Quả thật Trần Ca vô cùng hiếu kỳ với thế giới sau cánh cửa trong nhà mình, lúc anh đang suy tư, mắt lại liếc tới ao máu đang không ngừng xuất hiện biến hóa.
“Vừa rồi lúc bước vào, màu sắc của ao máu kia còn chưa tươi đến vậy.” Trần Ca lại nhìn những nơi khác, cơ quan nội tạng trên vách tường xung quanh giống như đóa hoa khô héo, trở nên ảm đạm, trong mạch máu không ngừng có thứ gì đó tràn vào chính giữa ao máu, dường như đang chuẩn bị rót tất cả “dinh dưỡng” màu máu trong thế giới vào trong ao: “Có phải bác sĩ Cao đang cố kéo dài thời gian hay không?”
Suy nghĩ vừa lóe lên, Trần Ca nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa hơn, chỉ cần khống chế được bác sĩ Cao hoặc là khống chế được người vợ mà ông yêu nhất, vậy mình hoàn toàn nắm thế chủ động.
“Ba chuyện kia là gì? Chú nói cho tôi biết trước, tôi suy nghĩ rồi quyết định có đồng ý hay không.” Lúc Trần Ca nói lời này, anh đi về phía trước mấy bước, dường như là để biểu đạt thành ý của mình.
“Lúc cậu bước đến, bước chân ngắn hơn 5 centimet so với bình thường, nói rõ trong lòng cậu đang muốn làm chuyện gì đó cậu không nắm chắc. Bàn tay cầm búa của cậu dùng sức lớn hơn so với vừa rồi, mặc dù cậu cố gắng biểu hiện ra vẻ ung dung nhưng trước khi ý thức được vấn đề này, có khoảng 0,3 giây, khớp xương trên tay cậu nắm chặt cán búa theo bản năng.” Bác sĩ Cao lấy chiếc hộp gỗ màu đen từ trong túi ra: “Xem ra cậu đã nhận ra được rằng tôi đang kéo dài thời gian, có điều thế này cũng được, tôi làm chuyện này cũng không phải là vì không nắm chắc phần thắng, chỉ là muốn cho cậu một cơ hội, một lựa chọn.”
Hộp gỗ được mở ra, mùi máu tươi nồng nặc át đi mùi thối vốn có trong căn phòng, mạch máu xung quanh bắt đầu vỡ nát, vô số tơ máu từ bên trong bắn ra, hội tụ vào chính giữa hộp gỗ.
Khoảng chừng một hai giây sau, một bàn tay đầy vết sẹo đỏ như máu vươn ra từ trong hộp gỗ.
Một con quái vật mang theo thù hận và lửa giận, nửa người vặn vẹo kinh khủng, tràn đầy vết sẹo bò ra.
Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trần Ca, gương mặt giống như bị hỏa hoạn làm bỏng nở một nụ cười khó coi.
Không cần bác sĩ Cao hạ bất kỳ mệnh lệnh gì, nó đã xông về phía Trần Ca như phát điên.
“Hùng Thanh?” Hai tay Trần Ca nắm chặt búa của bác sĩ nát sọ, cũng không lùi lại nửa bước: “Tới thật đúng lúc, ăn mày tao lại có thêm một áo đỏ!”