Chương 450: Dốc hết bài tẩy
“Còn 6 phút!”
Từng thi thể rơi xuống từ trên trần nhà, xiêu vẹo đứng lên, cặp mắt bọn họ hiện ra vẻ ác độc, vô số tơ máu xuyên giữa xương thịt.
Bọn họ không sợ chết, nghe theo lời bác sĩ Cao, không ngừng phát động công kích với Trần Ca.
Nhân viên nhà ma bảo vệ bốn phía quanh Trần Ca, trong đó đứa bé trai phát ra mùi hôi thối lại mang đến cho Trần Ca niềm vui bất ngờ không tưởng được.
Mùi hôi thối bay ra, cậu ta không ngừng cắn nuốt, không ngừng cường hóa, mùi hôi thối trên người cũng càng ngày càng tỏa ra nồng nặc hơn.
Thậm chí mùi này còn có thể sinh ra ảnh hưởng đối với những thi thể tới vây công, bọn họ bị tơ máu điều khiển nhưng khi tiến vào phạm vi mùi hôi thối bao phủ, động tác sẽ trở nên chậm chạp, hận thù trong đôi mắt cũng dần dần bị chán ghét thay thế, mục tiêu oán hận của những kẻ bị Hiệp hội kể chuyện lạ giết chết vốn không phải Trần Ca, sau khi cảm thấy chán ghét, bọn họ càng phản kháng kịch liệt.
Động tác của thi thể càng ngày càng chậm, lực cản mà Chu Tân Nhu phải chịu cũng càng lúc càng nhỏ, nửa người cô mặc áo đỏ, bày ra thực lực thật sự trong đám thi thể tàn khuyết.
Cánh tay giơ ra giống như một con nhện khổng lồ, mang theo tử vong và oán hận vô tận càn quét dọc ngang!
“Thời gian vậy là đủ rồi!” Trần Ca núp sau lưng Chu Tân Nhu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ Cao, cầm búa của bác sĩ nát sọ chực xông ra bất cứ khi nào.
Bác sĩ Cao đứng bên cạnh ao máu, mặt không cảm xúc, nhìn ông giống như đang đối diện với biển sâu không thấy đáy vậy.
“Vẫn đến bước này, Trần Ca, từ lần đầu tiên tôi gặp cậu đã cố gắng tránh để chuyện này xảy ra, nhưng không ngờ vòng một vòng lại trở về điểm ban đầu.” Bác sĩ Cao khẽ thở dài, đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca thấy bác sĩ Cao than thở từ khi quen biết ông tới giờ: “Nếu cuối cùng không có cách nào tránh khỏi, vậy thì không thể làm gì khác ngoài việc dùng cách của tôi để giải quyết.”
Bác sĩ Cao nhìn thân thể Chu Tân Nhu còn đang căng phồng, cánh tay lại nâng lên: “Trò chơi này nên kết thúc rồi.”
Chu Tân Nhu càng ngày càng tới gần bác sĩ Cao, nhưng ông lại không hề hốt hoảng.
Cánh tay ông chậm rãi nâng lên, máu trong ao sau lưng ông cũng không ngừng dâng trào, giống như có một con quái vật vô cùng kinh khủng đang sống ở chỗ sâu nhất trong ao máu.
“Đây là thế giới trong mắt tôi.” Biểu cảm trên mặt bác sĩ Cao từ từ biến đổi, đó là một loại tự tin tuyệt đối: “Nơi này chính là thế giới của tôi!”
Sóng máu sôi trào, tạo thành một vòng xoáy, ở nơi sâu nhất giữa ao máu có một người phụ nữ mặc áo cưới đỏ như máu đang nằm đó.
Màu da của bà ửng đỏ, ngoài điều đó ra thì giống hệt như người bình thường, nằm trên vũng máu và đống thi hài.
Nhìn điềm tĩnh e lệ nhưng dưới thân thể bà lại là vô số thi thể vỡ vụn không đếm xuể!
Nhìn như bà còn sống, giống như gối lên núi thi biển máu nằm ngủ vậy.
“Trần Ca, đây chính là vợ tôi, là trung tâm của cánh cửa này, cũng là toàn bộ thế giới của tôi.”
Lúc Chu Tân Nhu tiến vào phạm vi hai ba mét quanh bác sĩ Cao, dường như người phụ nữ ở giữa hồ máu cảm nhận được gì đó, lông mi khẽ run, mi mắt giật giật, sau đó chợt mở mắt ra!
Máu chảy ngược, tất cả toàn bộ sôi trào!
Hơi thở của người phụ nữ kia vượt qua tất cả quỷ quái mà Trần Ca từng gặp, bà và ao máu kia nối liền thành một thể, giây phút bà tỉnh lại, thế giới màu đỏ máu này cũng hoàn toàn thức tỉnh.
Cơ quan nội tạng cuồng loạn, mạch máu phồng lớn, người phụ nữ kia chính là trái tim của thế giới này, tất cả mọi thứ đều vây quanh bà.
Áo cưới màu đỏ máu kéo dài từ trong hồ ra, dòng máu hóa thành bậc thang, bà bước từng bước đến chỗ Trần Ca.
Cảm giác áp bách không thể nào hình dung được khiến Chu Tân Nhu dừng bước, cô không dám lộn xộn, dường như chỉ cần cô tiến về phía trước thêm một bước là sẽ bị hồn phi phách tán.
“Có thể đối phó với áo đỏ chỉ có thể là áo đỏ.” Bác sĩ Cao đã tính trước cả, ánh mắt ông chỉ trở nên dịu dàng khi nhìn người phụ nữ kia.
“Trần Ca, cậu không thắng được, từ giây phút cậu tiến vào cánh cửa này, cậu đã thua rồi.” Vẻ mặt bác sĩ Cao lại trở về vẻ bình tĩnh, dường như tất cả đã quay lại đúng quỹ tích mà ông dự đoán: “Tôi hiểu cậu rất rõ, cũng chính vì hiểu rõ cho nên tôi mới cảm thấy bất an, ma quỷ bên cạnh cậu tăng trưởng với một tốc độ mà ngay cả tôi cũng không thể nào tưởng tượng được, tiếp tục kéo dài, cục diện sẽ càng ngày càng bất lợi với tôi.”
“Cho nên chú mới ngụy tạo dấu hiệu rời khỏi Cửu Giang, muốn tôi sơ ý tiến vào nhà xác dưới lòng đất trước thời hạn?”
“Tôi biết cậu có thể đoán trước được những chuyện này, với sự hiểu biết của tôi đối với cậu, cho dù cậu biết đó là ván cờ tôi bày ra, cậu vẫn sẽ xông vào. Trong lòng cậu có một con quỷ, nó đang không ngừng dẫn dụ cậu vào giữa vực sâu.” Bác sĩ Cao nhìn Trần Ca, lần đầu để lộ biểu cảm không dám chắc: “Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái là dường như cậu còn rất thích loại cảm giác này.”
“Sao chú lại thấy tôi rất thích?” Trần Ca cảm thấy những lời này của bác sĩ Cao không giống như đang kéo dài thời gian mà là lời nói thật, bị một bác sĩ tâm lý hàng đầu nói vậy, bản thân Trần Ca cũng thấy hơi hoảng.
“Cậu là bệnh nhân kỳ quái nhất mà tôi từng gặp, bệnh của cậu khiến tôi tò mò, cũng khiến tôi hưng phấn, lát nữa tôi đảm bảo sẽ giữ linh hồn cậu lại, sau đó từ từ cứu chữa cho cậu.” Bác sĩ Cao tự cho là nắm chắc phần thắng, ngay chớp mắt khi ông không chú ý, Trần Ca đã tiến về phía trước hai bước, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách.
“Vô dụng thôi, cậu có giãy giụa nữa cũng vô ích. Không ai có thể phá bỏ cản trở của áo đỏ.”
Bác sĩ Cao biết trên người Trần Ca còn tồn tại một áo đỏ, đó cũng là áo đỏ mạnh nhất trong tay Trần Ca.
“Không ai có thể giãy giụa trước mặt áo đỏ?” Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ, anh không chỉ không chậm lại mà còn dốc toàn lực chạy nhanh dưới cái nhìn chằm chằm của áo đỏ cao cấp!
Người phụ nữ trong ao máu nhìn về phía Trần Ca, vô số tơ máu đan thành dây xích bắn lên từ giữa ao máu, giống như từng con mãng xà khổng lồ màu máu, muốn xé nát kéo Trần Ca vào giữa ao máu.
Trong không khí đều là mùi máu tanh nồng đậm, dây xích tới gần, Trần Ca cũng không lùi lại, còn đang cố bước một bước về phía trước trong khoảnh khắc sống còn này.
“Môn Nam!”
Dây xích màu máu bay về phía Trần Ca bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, một đứa bé tầm bốn năm tuổi đen mặt đi ra từ bên cạnh Trần Ca.
“Dùng mạng mình ép tôi đi ra, anh đối xử với bản thân cũng thật độc ác!” Một ngày trước khi Trần Ca chuẩn bị đến nhà xác dưới đất này, anh đã tới Khu Nội Trú Số Ba một lần, dùng lý do bác sĩ Cao muốn khống chế Môn Nam thông qua việc khống chế nhân cách phụ của cậu ta để thuyết phục nhân cách chính của Môn Nam.
“Vừa xuất hiện đã gặp phải kẻ địch như vậy, Trần Ca, chuyện sai lầm nhất tôi làm trong cuộc đời này chính là tin lời anh!” Môn Nam gầm thét chống đỡ dây xích của người phụ nữ, chỉ một lần đánh mà thân thể cậu ta đã mờ đi rất nhiều.
“Giúp tôi tranh thủ 3 phút!” Trần Ca cũng không quay đầu lại, toàn lực xông về phía bác sĩ Cao.
Qua một trận sống mái, chỉ cần giết bác sĩ Cao, tất cả đều có thể kết thúc. Tất cả ma quỷ đều bị giữ chân, cuối cùng Trần Ca cũng tạo ra được một cơ hội.
Anh xông về phía bác sĩ Cao như phát điên, nhưng điều khiến anh cảm thấy bất an là cho dù chuyện đến nước này, bác sĩ Cao vẫn giữ bình tĩnh như cũ.
“Trần Ca, cậu thật đúng là khiến tôi kinh ngạc, có điều chắc cậu đã quên mất một vấn đề.” Áo blouse trắng trên người ông bắt đầu hiện ra tơ máu, đan xen tạo thành một hoa văn phức tạp.