Chương 451: Bóng dáng trở nên khác nhau
“Cánh cửa này do tôi đẩy ra, bây giờ cậu đang ở chính giữa thế giới của tôi.”
Tốc độ thời gian trôi đi như chậm hơn, cảm xúc của bác sĩ Cao xuất hiện biến hóa, toàn bộ thế giới màu máu đều bị ảnh hưởng theo.
“Trước giờ trên thế giới này vốn không có thiện ác tuyệt đối, cũng không có công bằng đúng sai, thậm chí ngay cả cái gọi là tội lỗi và trừng phạt chẳng qua cũng là quy tắc do con người đặt ra.”
Bác sĩ Cao yên tĩnh đứng tại chỗ, từng tơ máu phun ra từ chính giữa thân thể ông, tạo thành từng gương mặt khác nhau.
“Tôi biết cậu nhất định sẽ cho rằng tôi đang chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng khi cậu thật sự đứng ở góc độ của tôi, cậu sẽ phát hiện điều tôi làm không sai, hoặc là không thể đơn giản dùng từ sai để hình dung được.”
“Bác sĩ Cao, chú đừng cãi chày cãi cối nữa, đổi lại là bất kỳ ai, cho dù là tôi, cũng sẽ không làm chuyện điên cuồng như vậy!” Búa của bác sĩ nát sọ của Trần Ca đã vung lên, anh cách bác sĩ Cao vô cùng gần: “Thế gian vạn vật vốn đã là tương đối, có tốt thì cũng có xấu, có thiện thì cũng có ác, khác nhau chỉ là lựa chọn như thế nào mà thôi, nếu chú đã đưa ra lựa chọn, cần gì phải tìm nhiều lý do chính đáng như vậy cho mình làm gì?”
Hứa Âm chiến đấu với Hùng Thanh rơi vào thế hạ phong, Môn Nam vốn không phải đối thủ của vợ bác sĩ Cao, cục diện và lực lượng trông như tương đương sẽ bị phá vỡ hoàn toàn sau vài phút nữa, Trần Ca muốn phá vỡ thế cục thì nhất định phải giải quyết bác sĩ Cao trước khi bọn họ phân thắng bại. Lúc này bất kỳ sự thương cảm yếu lòng nào cũng sẽ kéo mình vào vực sâu, anh cũng không muốn sau khi mình chết, linh hồn còn rơi vào trong tay một kẻ điên, ngày đêm bị hành hạ.
Mưa máu rơi xuống, nện vào người, bác sĩ Cao nghiêm túc nghe xong lời Trần Ca nói.
Ông nhìn búa sắt đang đập về phía mình, trong mắt chứa một loại cảm xúc phức tạp không nói lên lời.
“Cậu còn chưa hiểu bản chất của thế giới này, thế giới này là do con người tạo thành, thế giới trong mắt mỗi một người đều không giống nhau. Như lời cậu nói, nếu như vạn vật thế gian đều là tương đối, đối lập với thiện là ác, trái ngược với tốt là xấu, vậy cậu nói cho tôi biết, đối lập với con người là gì?”
“Đối lập với con người?” Tim Trần Ca đập mạnh, trước kia anh đã nghe thấy những lời này ở một nơi nào đó rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Búa của bác sĩ nát sọ đã sắp đập vào người, cơn gió tạo ra cọ vào mặt phát đau nhưng bác sĩ Cao vẫn không tránh né. Ông nhìn Trần Ca, trong mắt ông lại như bao hàm cả một thế giới.
Trong đầu Trần Ca mơ hồ nhớ ra gì đó, dường như anh đã từng có cuộc đối thoại tương tự như vậy với một người ở một nơi nào đó: “Đối lập với con người là dã thú, là quái, hoặc là quỷ.”
“Đều không đúng, tôi nghiên cứu về con người mười mấy năm, cuối cùng phát hiện nếu như buộc phải tìm một thứ đối lập với con người, vậy thứ đó chắc hẳn phải là thần.”
Tơ máu giăng đầy, từng giọt máu đỏ tươi xuất hiện trên áo blouse trắng của bác sĩ Cao từ trong ra ngoài như một đóa bỉ ngạn nở rộ, nhanh chóng lan tràn trên chiếc áo blouse tượng trưng cho sinh mạng và cứu chuộc ấy.
“Năm, sáu năm qua, gần như đêm nào tôi cũng làm bạn với thi thể, xây dựng thế giới thuộc về mình giữa nhà xác dưới lòng đất này, dần dần, tôi quên mất ý nghĩa làm người, thậm chí quên mất mình cũng là một con người.”
“Tôi đã thấy hàng nghìn người mắc bệnh, thấy những thế giới khác nhau trong mắt mỗi người bọn họ, hoặc là vặn vẹo, hoặc là quái đản, hoặc là yếu ớt, tôi cứ luôn suy nghĩ, bọn họ tựa như đang sống trong một thế giới khác, cuối cùng bọn họ có thể được coi là người nữa hay không?”
“Hoặc là nói theo một cách khác, tất cả những người không bình thường ấy, bọn họ chính là thần trong thế giới riêng của mình.”
Nói xong những lời này, chiếc áo blouse trắng của bác sĩ Cao đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, ông trở thành một bác sĩ mặc áo đỏ.
“Đây là thế giới của tôi, tôi là thần ở nơi này, người thì làm sao có thể đối kháng với thần được?”
Búa của bác sĩ nát sọ đập trúng đỉnh đầu bác sĩ Cao, nhìn kỹ có thể phát hiện đầu búa chỉ chạm tới tóc ông, đè cong vài sợi tóc mà thôi.
Trần Ca dùng hết toàn bộ sức lực nhưng búa của bác sĩ nát sọ lại không thể hạ xuống dù là một li.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi đã nói rồi, từ ngay giây phút sau khi cậu tiến vào cánh cửa này, cậu đã thua rồi.” Bác sĩ Cao cả người đầy máu lộ ra bộ mặt khác hẳn so với dĩ vãng, chỗ sâu trong đôi mắt ông hừng hực một ngọn lửa đỏ, vô số cảm xúc tiêu cực chất chứa sâu trong tâm hồn ông.
Tuyệt vọng, tức giận, chán ghét, thống khổ, thân thể ông như kết nối với toàn bộ thế giới màu máu này, mà tất cả khổ nạn trên thế giới sau cánh cửa này đều do một mình ông chịu đựng.
Nếu như nói thế giới sau cánh cửa là một cơn ác mộng mà người đẩy cửa không thể nào thoát khỏi, vậy bác sĩ Cao chính là kẻ đã nuốt ác mộng này vào bụng.
Trên lưng ông vác tất cả tai họa, mức độ điên cuồng đã tới cao nhất.
“Trần Ca, ở lại đây đi, cậu sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của tôi, tôi sẽ chữa khỏi toàn bộ bệnh trên người cậu.”
Áo đỏ trên người bác sĩ Cao như đại diện cho toàn bộ thế giới do máu thịt tạo thành này, bên trên mơ hồ có thể thấy vô số vong hồn đang kêu rên, cũng không biết kẻ điên này làm thế nào làm được tất cả chuyện này.
“Dùng tất cả thành viên Hiệp hội kể chuyện lạ để đổi lấy một mình chú, đây là một ván cược.” Ngón tay cầm búa của bác sĩ nát sọ, tơ máu trên đỉnh búa tiếp xúc với tơ máu trên áo đỏ của bác sĩ Cao, bị cắn nuốt dần dần: “Đừng vùng vẫy, vĩnh viễn ở lại đây đi!”
Cảm xúc tiêu cực trong mắt bác sĩ Cao đã sắp tràn ra, cả người đứng trước ranh giới mất khống chế, ông giơ tay lên chụp Trần Ca, dường như chuẩn bị moi tim anh ra.
Đầu ngón tay như lưỡi dao sắc bén, ung dung rạch mổ làn da Trần Ca, anh không cảm thấy đau đớn, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Tốc độ của bác sĩ Cao quá nhanh, không có dấu hiệu nào, vừa bắt đầu đã hạ tử thủ, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Ngực như bị đông cứng, mà vào lúc này, bác sĩ Cao bỗng nhiên dừng tay.
Trong mắt ông chợt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Mày muốn giúp cậu ta?”
Nghe thấy giọng nói của bác sĩ Cao, Trần Ca mới cúi đầu nhìn. Một con rối xấu xí tới cực điểm, cả khuôn mặt đều bị gọt xuống chắn giữa Trần Ca và bác sĩ Cao, thân thể nó đã bị đâm xuyên, liều mạng muốn tránh thoát nhưng mấy sợi tóc đen trên người trói chặt nó, khiến nó không thể động đậy.
Con rối này do Trương Nhã tạo ra từ bệnh nhân mang biệt danh ma quỷ ở Khu Nội Trú Số Ba, bởi vì là Trương Nhã tặng nên Trần Ca luôn mang theo bên người, không ngờ lần này lại có tác dụng, dường như con rối này có thể ngăn chặn tai họa giúp anh một lần.
“Thì cũng có ích lợi gì chứ?” Bác sĩ Cao hoàn toàn không để mắt đến con rối, đầu ngón tay đâm xuyên qua nó luôn.
Từng sợi tóc đen cột vào con rối từ từ đứt đoạn, khi mỗi một sợi tóc đứt đoạn, bóng dáng sau lưng Trần Ca sẽ xuất hiện một chút thay đổi.
Dường như bác sĩ Cao cũng ý thức được chuyện gì đó, một loại cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng, ông không nói nhảm gì nữa, bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó chính là giết Trần Ca!
Người trẻ tuổi trước mắt này mang đến cho ông một loại cảm giác nguy hiểm không thể nào hình dung được, kinh khủng hơn là loại cảm giác này đang càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Thân thể con rối bị bác sĩ Cao đâm thủng, cuối cùng đầu ngón tay ông cũng chạm tới ngực Trần Ca.