Chương 456: Ba cánh cửa
Dao giải phẫu rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn vang, bác sĩ Cao ôm ngực, tính mạng từng chút trôi đi mất, tơ đen dưới đáy mắt ông lại tuôn ra ngoài.
“Trước khi người đẩy cửa chết, oán niệm trên cơ thể càng mạnh, lệ quỷ biến thành sau khi chết đi lại càng kinh khủng hơn. Từ năm năm trước, tôi đã bắt đầu gây dựng thế giới sau cánh cửa, lấp đầy mỗi tấc đất nơi đây bằng máu thịt và tuyệt vọng cũng vì chính ngày này.” Bác sĩ Cao ôm lấy người vợ trong lòng: “Sức mạnh của con người là có hạn, mà tôi đã chạm tới cực hạn, muốn tìm được bà ấy, nhất định phải sở hữu sức mạnh lớn hơn mới được.”
“Thế nên chú đã có ý nghĩ trở thành lệ quỷ từ năm năm trước?”
“Tàn hồn, lệ quỷ, áo đỏ, mấy năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, trên áo đỏ rốt cuộc là gì, có lẽ đạt tới bước đó là có thể làm được việc mà tôi muốn làm.” Sợi tơ màu đen dưới đáy mắt bác sĩ Cao bắt đầu mất khống chế, ông sắp không áp chế được: “Trần Ca, vào khoảnh khắc cuối cùng khi tôi còn giữ được tỉnh táo, tôi muốn làm một giao dịch với cậu.”
“Chú vẫn muốn bảo tôi giúp chú cứu sống vợ mình?”
“Là một chuyện khác, sẽ không làm trái với nguyện vọng của cậu.”
“Nói đi.” Trạng thái của bác sĩ Cao rất bất thường, Trần Ca cũng không biết tiếp theo đây tên điên này lại làm ra chuyện gì, thế nên cứ đồng ý với yêu cầu của đối phương trước vẫn tốt hơn.
“Cậu đi ra từ Khu Nội Trú Số Ba, hẳn có thể nhận ra trong Hiệp hội kể chuyện lạ có rất nhiều số thứ tự liên quan đến số 3, con số này rất đặc biệt đối với tôi. Nó đại diện cho phòng bệnh số 3 của Khu Nội Trú Số Ba, đại diện cho trái tim tôi chỉ có ba người, còn đại diện cho ba cánh cửa mà Hiệp hội kể chuyện lạ sở hữu.”
“Ba cánh cửa?” Trần Ca hít vào một hơi, kể từ lúc anh tiếp xúc với Hiệp hội kể chuyện lạ, anh vẫn luôn cho rằng đối phương chỉ sở hữu hai cánh cửa, không ngờ trừ nhà xác dưới lòng đất và Khu Nội Trú Số Ba bọn họ vẫn còn cánh cửa thứ ba.
“Cánh cửa kia ở trấn Lệ Loan ngoại ô phía đông, là một cánh cửa hoàn toàn mất khống chế.” Cơ thể bác sĩ Cao đang run lên, những sợi tơ tạo thành từ tuyệt vọng và tâm trạng tiêu cực chuyển động trong cơ thể ông: “Những thứ Hiệp hội kể chuyện lạ gom góp được trong năm năm qua có một phần ba ở sau cánh cửa ấy, tôi có thể tặng cho cậu toàn bộ chỗ đó.”
“Đùa gì vậy? Cánh cửa kia đã mất khống chế, cho dù bên trong cất giấu nhiều thứ tốt, sau khi tôi lấy được cũng phải sống sót trở ra chứ.” Bác sĩ Cao bằng lòng tặng đi cốt lõi mà Hiệp hội kể chuyện lạ tích lũy, điều này khiến Trần Ca hơi động lòng, nhưng câu nói “cánh cửa đã hoàn toàn mất khống chế” của đối phương khiến anh bình tĩnh lại.
“Đây chính là nội dung giao dịch, tôi mong cậu có thể giúp tôi chăm sóc Cao Nhữ Tuyết, sau đó xử lí cánh cửa kia dưới tình huống có đủ khả năng cho phép.” Dường như bác sĩ Cao không hề lo Trần Ca sẽ từ chối: “Để báo đáp, trừ những cốt lõi Hiệp hội kể chuyện lạ để dành được, tôi sẽ nói cho cậu cách đóng ‘cửa’ hoàn toàn.”
Trong nhà ma của Trần Ca cũng có một cánh cửa, đối với anh mà nói, cánh cửa kia là một tai họa ngầm, anh vẫn luôn tìm kiếm cách đóng lại: “Chăm sóc Cao Nhữ Tuyết thì không thành vấn đề, về sau phí sinh hoạt, học phí, bao gồm cả vấn đề công việc của cô ấy tôi đều có thể giải quyết, còn việc đóng lại cánh cửa mất khống chế, tôi phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Cậu chắc chắn sẽ đồng ý.” Bác sĩ Cao nhìn Trần Ca, giống như cặp mắt kia có thể nhìn thấu lòng người: “Cha mẹ cậu có quen biết với người đẩy cánh cửa kia, cô ta biết rõ tung tích của cha mẹ cậu.”
Bác sĩ Cao dựa vào lực lượng của Hiệp hội kể chuyện lạ để điều tra quá khứ Trần Ca.
“Làm sao tôi biết chú không lừa tôi chứ?” Manh mối liên quan đến cha mẹ đã gián đoạn một thời gian, Trần Ca không ngờ có thể lấy được tin tức mới từ miệng bác sĩ Cao.
Bác sĩ Cao đưa tay vào túi áo sát người, lấy ra một bức ảnh.
“Đây là bức ảnh chụp lại lúc Hiệp hội kể chuyện lạ săn đuổi người đẩy cửa, thời gian chụp là một tuần trước khi cha mẹ cậu mất tích.”
Cảnh tượng bức ảnh là một con hẻm nhỏ âm u, hai bên đều là những tòa nhà bình thường, nhưng nhìn kĩ lại mang một cảm giác rất khó chịu.
Một đôi vợ chồng đứng quay lưng với ống kính, đối diện bọn họ có một cô bé áo đỏ.
Lúc ảnh được chụp, hình như cô bé phát hiện ra người chụp ảnh, chỉ vào cuối hẻm nhỏ gọi to, đôi vợ chồng cũng chuẩn bị quay đầu.
Nhìn từ bóng lưng, Trần Ca có thể khẳng định đây chính là cha mẹ mình, bác sĩ Cao cũng chẳng cần phải lừa mình.
“Bức ảnh này chụp ở chỗ nào?”
“Trấn Lệ Loan sau 12 giờ đêm.”
“Tôi cũng từng đi qua trấn Lệ Loan, hình như khu phố bên đó không phải thế này. Có điều một tuần trước khi cha mẹ tôi mất tích, quả thực đêm nào cũng ra ngoài, hình như đang đi tìm thứ gì đó.” Trần Ca đi về phía trước, chuẩn bị nhìn bức ảnh ở khoảng cách gần nhưng hai chân anh lại bị tóc đen cuốn lấy, Trương Nhã không để cho Trần Ca rời khỏi mình, giống như gần đó vẫn còn nguy hiểm ẩn nấp.
Sau khi bác sĩ Cao thấy cảnh tượng như vậy, bèn kín đáo đưa bức ảnh cho Cao Nhữ Tuyết: “Bây giờ cánh cửa kia đã mất khống chế, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ có con quái vật nào chạy từ trong đó ra.”
“Bác sĩ Cao, có một vấn đề tôi không hiểu.” Trần Ca ngắt lời bác sĩ Cao: “Theo tôi thấy, chú không hề quan tâm sống chết của người khác, nhưng tại sao bây giờ chú cứ muốn tôi phải đi đóng cánh cửa kia lại? Chuyện này có ích lợi gì với chú?”
“Cánh cửa kia đã mất khống chế, đợi sau khi cậu đi vào sẽ biết nguyên nhân.” Bác sĩ Cao nghe tới đây, giống như khẳng định Trần Ca sẽ đồng ý, ông nói thẳng phương pháp đóng cửa: “Bây giờ tôi đã chứng minh được cách đóng cửa chỉ có một, chính là tìm được người đẩy cửa, để kẻ đó nhận mọi tuyệt vọng của thế giới sau cánh cửa, sau đó mang ra bên ngoài cánh cửa và nhốt lại. Thế giới sau cánh cửa xuất hiện bởi sự tuyệt vọng của người đẩy cửa, sau khi mất đi tâm trạng tiêu cực đó, chu kì xuất hiện cánh cửa sẽ trở nên càng lúc càng dài, cho đến cuối cùng biến mất.”
“Cho nên ý chú là muốn đóng cửa bắt buộc phải tìm được người đẩy cửa? Nhưng nếu người đẩy cửa đã biến thành lệ quỷ áo đỏ hoặc hồn phi phách tán thì phải làm sao?”
“Lệ quỷ áo đỏ vẫn có thể tiếp nhận tuyệt vọng sau cánh cửa, còn về hồn phi phách tán, tình huống đấy tôi chưa gặp bao giờ.” Giọng nói của bác sĩ Cao càng lúc càng yếu, sợi tơ đen trong con ngươi của ông không ngừng chuyển động, giống như chuẩn bị chui ra từ trong cơ thể ông, chỉ nhìn từ phía xa, Trần Ca đã có thể cảm nhận được những đau đớn mà bác sĩ Cao phải chịu lúc này.
“Mang theo Cao Nhữ Tuyết rời đi, thế giới này sắp bị hủy rồi, tiếp theo đây, tôi phải đi tìm một cách đóng cửa khác.”
Máu thịt và cơ quan nội tạng rơi từ trên đầu xuống, nhà xác dưới lòng đất bắt đầu đổ sụp trên diện rộng, toàn bộ tuyệt vọng và tâm trạng tiêu cực chèo chống thế giới này đã tiến vào cơ thể bác sĩ Cao, lúc này thế giới đã bắt đầu sụp đổ.
Lối đi chấn động, bác sĩ Cao xoa đầu Cao Nhữ Tuyết: “Về nhà đi, ba đã mở cửa rồi.”
Không đợi Cao Nhữ Tuyết lên tiếng, người phụ nữ nằm trong lòng bác sĩ Cao đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về mắt Cao Nhữ Tuyết, chỉ đơn giản liếc mắt một cái, Cao Nhữ Tuyết đã ngất xỉu trên đất.
Cơ thể của người phụ nữ càng trở nên mờ ảo, dưới mệnh lệnh của bác sĩ Cao, bà lại làm hôn mê hai nhân viên nhà hỏa táng đã dẫn Cao Nhữ Tuyết vào.