Chương 457: Nhà ma có nhóm cấp cứu chữa bệnh
“Những kí ức liên quan đến tối nay của bọn họ đã bị giấu vào nơi sâu nhất trong não, tôi đã bảo tàn thi chuyển hết những thi thể ở hiện thực ngoài kia vào trong cánh cửa sau khi cậu bước vào rồi. Tôi đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, tôi mong cậu cũng quên hết những gì xảy ra vào tối nay.” Cơ thể bác sĩ Cao run rẩy, những sợi tơ đen tạo thành từ tuyệt vọng và tâm trạng tiêu cực như muốn chui ra khỏi mắt ông: “Dẫn bọn họ đi đi.”
Bác sĩ Cao hẳn đã suy tính kỹ tất cả từ lâu, bất kể Trần Ca có đưa ra lựa chọn thế nào ông cũng sẽ không thua.
Giết ông, ông sẽ biến thành lệ quỷ áo đỏ siêu phàm, mọi người đồng vu quy tận. Không giết ông, đồng ý làm giao dịch cùng ông, lợi ích có thể tối đa hóa.
“Xem ra tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác.” Dưới sự quan sát của Trương Nhã, Trần Ca bảo Bạch Thu Lâm cõng Cao Nhữ Tuyết qua.
Theo anh thấy, bác sĩ Cao chắc sẽ không ra tay với con gái mình, ông giao Cao Nhữ Tuyết cho anh coi như bày tỏ thành ý của bản thân.
“Âm thầm điều tra mình lâu như vậy, có phải người này vẫn luôn tìm người có khả năng chăm sóc con gái ông ta không?” Hiệp hội kể chuyện lạ sống dưới bóng tối của thành phố, đắc tội với rất nhiều những thứ bẩn thỉu, sau khi bác sĩ Cao đi, tình cảnh của Cao Nhữ Tuyết sẽ trở nên nguy hiểm.
Một tảng máu thịt lớn rơi xuống, trần nhà xác dưới lòng đất nứt ra từng khe, thấp thoáng có sương mù màu đỏ bay vào trong phòng giải phẫu.
Mỗi lần Trần Ca đi vào thế giới sau cánh cửa đều giới hạn ở trong một tòa kiến trúc. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khung cảnh bên ngoài tòa nhà. Nơi đó mới thật sự là thế giới sau cánh cửa, không gian này được xây nên dựa vào nội tâm của người đẩy cửa, giống như mối ràng buộc liên kết hai thế giới.
Ánh sáng màu đỏ chiếu lên người, những sợi tơ đen trong cơ thể bác sĩ Cao bắt đầu dài ra với tốc độ rất nhanh, cùng lúc đó, mèo trắng trốn trong ba lô của Trần Ca cũng chui ra ngoài, một trong hai con mắt của nó hoàn toàn biến thành màu đỏ máu.
Thứ hấp dẫn nó đang ở bên ngoài khe nứt!
Mèo trắng muốn qua đó nhưng lần này Trần Ca sớm có chuẩn bị, nhà xác dưới lòng đất sắp sập, hiện tại phải mau chóng rút khỏi đây.
Anh ôm mèo trắng bỏ lại về ba lô, kéo khóa kéo.
Mèo trắng ở trong ba lô phớt lờ xung quanh mà kêu loạn phản kháng, Trần Ca lặng lẽ lui về phía sau.
Tối nay anh đến để hoàn thành nhiệm vụ luyện tập của điện thoại màu đen, sống sót tới khi trời sáng mới là việc quan trọng nhất.
Bức tường tạo thành từ máu thịt vỡ vụn rồi đổ sụp, sàn nhà lõm xuống, trần nhà trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang thật lớn, một tảng máu thịt rơi xuống, nặng nề đập lên mặt đất.
Nhìn ra bên ngoài từ lỗ hổng nứt trên đỉnh đầu, bên ngoài nhà xác dưới lòng đất tràn ngập sương mù, giống như ẩn chứa một thành phố màu đỏ!
“Hình dáng các tòa nhà không khác Cửu Giang trong hiện thực, chỉ là tổng thể kiến trúc mang lại cảm giác vô cùng quỷ quái.”
Nhà xác dưới lòng đất đã bại lộ ra ngoài, trong sương máu mơ hồ, Trần Ca nhìn thấy có thứ gì đó đang tới gần.
“Đi đi, nếu như cửa bị phá mất, cậu không thoát được đâu.” Bác sĩ Cao ôm vợ của ông, lòng trắng biến mất: “Về sau không chừng chúng ta sẽ còn gặp lại, tôi đã đánh dấu kí hiệu lên một cánh cửa từ trước.”
“Đánh dấu kí hiệu lên một cánh cửa từ trước?”
Giọng điệu nói chuyện của bác sĩ Cao càng lúc càng không được tự nhiên, trong giọng nói của ông như còn lẫn vào âm thanh của những người khác, ánh mắt ông nhìn về phía Trần Ca và Trương Nhã cũng trở nên kì quái hẳn.
“Trương Nhã đã bị thương, bây giờ xảy ra xung đột với bác sĩ Cao, e là sẽ bị quái vật trong sương mù chiếm ưu thế, rời đi vẫn tốt hơn.”
Trần Ca lui về sau, trong quá trình lui xuống còn gọi Trương Nhã cùng nhau vây công Hùng Thanh.
Tên đáng thương này vừa mới bộc phát tiềm lực của mình đã bị bóp chết trong vô tình, thân thể hắn ta bị đánh tan, đầu thì bị Hứa Âm cầm đi mất.
“Đừng sợ, nơi đây quá nguy hiểm, tôi đưa anh rời đi cùng.” Trần Ca cười với Hùng Thanh, kéo theo hai công nhân nhà hỏa táng trên mặt đất chạy ra ngoài.
Hùng Thanh bị Trần Ca cười cho rợn cả tóc gáy, tên lệ quỷ áo đỏ này liều mạng gào thét, mãi đến khi bị Hứa Âm bịt miệng.
Thế giới tạo thành từ máu thịt đã sụp xuống. Trần Ca quay đầu nhìn bác sĩ Cao, làn da trên thân người đàn ông kia bắt đầu nứt nẻ, hai mắt đen sẫm nhìn vợ mình, cơ thể dựa vào nhau giống như chuẩn bị cứ thế mai táng xuống đất.
“Đúng là một đối thủ đáng sợ.”
Trước khi Trần Ca đi vào, bác sĩ Cao đã dự đoán qua vô số kết cục, đối với bác sĩ Cao mà nói, kết cục của hiện tại là tệ nhất. Nhưng cho dù là kết cục tệ nhất, ông cũng vẫn không thua.
Sương máu tiêu tan, cơ quan nội tạng khô héo, lối đi càng chấn động dữ dội. Trần Ca và bác sĩ Vệ chạy về hướng trung tâm nhà xác dưới lòng đất, lúc đi qua một nhà xác nào đó, lại có một vài bác sĩ đã quyết định rời đi cùng Trần Ca dưới sự khuyên nhủ của bác sĩ Vệ.
Còn có rất nhiều thu hoạch ngoài ý muốn, nếu như không phải bởi vì nơi đây sắp sập, Trần Ca còn muốn đi xem nhiều chỗ hơn.
Một đường chạy như điên, rốt cục trước khi thế giới máu thịt đổ nát hoàn toàn, Trần Ca tới được khu vực trung tâm.
Cánh cửa máu kia nửa mở, tơ máu trên ván cửa bong ra khá nhiều, màu sắc đã không còn gai mắt.
“Nên đi khỏi đây thôi.”
Trần Ca dẫn toàn bộ người của nhà ma chạy ra khỏi cánh cửa máu, thế giới sau cánh cửa cũng sụp đổ hoàn toàn vào giây phút đó.
Bên trong cánh cửa loáng thoáng truyền ra tiếng kêu gào không giống tiếng người, nhưng tất cả mọi thứ đã chẳng còn liên quan gì tới Trần Ca.
Đóng cửa phòng, sắc máu biến mất, lúc mở ra lần nữa, bên ngoài cửa đã khôi phục bình thường, toàn bộ những gì vừa trải qua giống như một cơn ác mộng mà bây giờ thì tỉnh mộng rồi.
Trên mặt đất còn sót lại vết bẩn, những thi thể kia và bức ảnh trên tường đều đã biến mất, bác sĩ Cao đã sớm suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, ông không để lại bất kì chứng cứ nào.
“Thế giới máu thịt đổ nát, có khi cánh cửa này cũng không thể dùng một cách bình thường.” Trần Ca kéo mở khóa ba lô, thả mèo trắng ra. Vốn dĩ nó chuẩn bị kêu một tiếng thật dữ, nhưng con mắt vừa quét tới áo đỏ bên cạnh Trần Ca, nó lập tức mềm nhũn, lại rúc vào trong ba lô, móng vuốt nhỏ gẩy gẩy bên ngoài, giống như chuẩn bị kéo lại khóa cho mình.
“Đúng là con mèo với tính cách kì lạ.” Trần Ca lấy quyển truyện tranh ra, bắt đầu kiểm kê thu hoạch, đầu tiên anh nhìn về Hùng Thanh.
Bị một đám lệ quỷ, áo đỏ và ông chủ nhà ma tâm địa dối trá nhìn chằm chằm, Hùng Thanh cảm nhận được tuyệt vọng mà khi còn sống chưa được trải qua.
“Đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu.” Trần Ca ra hiệu cho Hứa Âm nuốt trọn Hùng Thanh, nhưng phản ứng của Hứa Âm lại rất kì lạ, anh ta đưa tay chỉ tim mình.
Mặc kệ Trần Ca có khuyên như thế nào, Hứa Âm vẫn không muốn nuốt Hùng Thanh, hình như anh ta muốn tự mình tìm được trái tim kia.
Một người một quỷ còn ở bên đó nhường tới nhường lui nhưng đã dọa Hùng Thanh phát khiếp.
“Thật ra cậu có chính kiến của riêng mình cũng tốt.” Trần Ca lại gọi Bạch Thu Lâm ra, trong toàn bộ nhân viên nhà ma chỉ có vị dân cờ bạc này xuất hiện vết máu trên áo khoác, tạm thời cũng chỉ có anh ta lộ ra tiềm năng trở thành áo đỏ.
“Lão Bạch, đừng làm tôi thất vọng.” Trần Ca muốn tới vỗ vai Bạch Thu Lâm theo thói quen nhưng lại vỗ vào khoảng không, anh đã đối xử với người của nhà ma như người sống rồi.
Từ lệ quỷ bình thường trực tiếp nhảy lên áo đỏ, Bạch Thu Lâm cười khổ, anh ta chỉ đứng trước mặt Hùng Thanh đã hơi sợ, nói gì đến việc nuốt đối phương.
Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hứa Âm, Bạch Thu Lâm mới hoàn thành quá trình nuốt gọn.
Gần như trong chớp mắt nuốt xuống, Bạch Thu Lâm liền ngã ra đất, anh ta ra sức cào cấu cơ thể, cảm giác giống như có một đám lửa đang thiêu đốt trước ngực mình.
Quá trình anh ta nuốt xuống khác với Trương Nhã và Hứa Âm, khoảng cách quá lớn, căn bản không thể rơi vào trạng thái ngủ say mà là đau khổ chống đỡ sát lằn ranh hồn phi phách tán.
Cứ thế kéo dài cỡ hơn một giờ, Bạch Thu Lâm mới khôi phục bình thường, cơ thể anh ta thoạt nhìn không hề mờ ảo, vị trí tim bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tình huống của Bạch Thu Lâm và Hứa Âm vừa khéo trái ngược, anh ta đã tìm được tim, chỉ cần không ngừng nuốt chửng lệ quỷ là có thể trở thành áo đỏ mới đáng sợ của nhà ma mà không gặp chút trở ngại nào.
“Áo đỏ như thế có khi còn yếu hơn chút so với Hứa Âm, có điều tóm lại vẫn là áo đỏ.”
Trong số nhân viên dưới tay lại có thêm một áo đỏ, chỉ riêng điều này, Trần Ca cảm thấy toàn bộ nỗ lực tối nay đều đáng giá.
Dùng quyển truyện tranh thu hồi lại nhóm Bạch Thu Lâm, Trần Ca lại nhìn về phía bác sĩ Vệ, bên cạnh ông cụ còn có ba vị bác sĩ khoác áo blouse trắng giống nhau đang đứng.
Bốn người này đều là những bác sĩ tài giỏi nhất trong từng lĩnh vực riêng, điều càng khiến người ta kính phục hơn là bốn người bọn họ đều quyên tặng di thể cho viện y học.
“Mọi người à, gặp gỡ tức là có duyên, trong lòng tôi kính nể mọi người, nếu như có thể, tôi muốn mời mọi người tới chỗ tôi ngồi một lát.” Trần Ca nói vô cùng chân thành.
Trước đấy anh đã để lại ấn tượng rất tốt cho bác sĩ Vệ, theo bác sĩ Vệ thấy, Trần Ca chính là kiểu thanh niên nhiệt huyết không hề e ngại gian ác và đen tối chút nào.
“Tôi được cậu cứu ra, chỉ dựa vào điểm này đã không thể từ chối.” Bác sĩ Vệ gật đầu, nhìn về phía mấy vị bác sĩ khác: “Mọi người thấy sao?”
“Tên nhóc này tôi nhìn rất thuận mắt, năng lực học tập rất mạnh, còn là sinh viên Học Viện Pháp Y Cửu Giang của chúng ta, tôi rất thích cậu ta.” Bác sĩ mở miệng nói chuyện dùng liên tiếp mấy lần “rất”, tính tình anh ta thẳng thắn, trực tiếp đi tới bên cạnh Trần Ca, người này chính là Lưu Chính Nghĩa.
Hai vị bác sĩ đã mở lời, hai vị còn lại cũng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn bốn thầy.” Trần Ca chắp tay, trong lòng cực kì vui vẻ, một lần có được bốn vị bác sĩ tài giỏi nhất trong từng lĩnh vực, ở thế giới trong cánh cửa đến cả người sống dở chết dở bọn họ còn có thể cứu chữa được, đừng nói tới mấy thứ bệnh vặt như ngất hay co giật.
Anh đã bắt đầu lên kế hoạch trong lòng, về sau lại có kẻ đui mù nào tới gây sự, nhất định phải tự mình dọa ngất sau đó đứng một bên nhìn tên đó được cứu tỉnh, tiếp đến lại đi ra từ bên cạnh cho kẻ đó một bất ngờ rồi lại dọa ngất, lại cứu tỉnh, tuần hoàn mấy lần mới được.
Trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp, thân trong trong nhà xác tối đen đáng sợ cũng có thể cảm nhận được niềm vui tỏa ra từ nội tâm Trần Ca.
“Cậu ta vui vẻ bởi vì mấy người chúng ta đồng ý tới chỗ của cậu ta làm khách à?” Sau khi chứng kiến, mấy vị bác sĩ đều cảm thấy người này rất tốt, trong lòng cũng thoải mái.