Chương 459: Lần này chơi lớn!
Nhiệm vụ Nhà Xác Dưới Lòng Đất là một bước ngoặt đối với Trần Ca. Sau khi nhà ma được nâng cấp thành Mê Cung Run Rẩy sẽ mở khóa tính năng mới. Anh đã tiến gần thêm một bước đến nguyên nhân mất tích thật sự của cha mẹ mình.
“Mê Cung Run Rẩy nghe có vẻ rất lợi hại đấy, không biết sẽ có thêm tính năng mới nào đây, hy vọng không làm mình thất vọng.”
Tính cả Nhà Xác Dưới Lòng Đất sắp được mở khóa, nhà ma của Trần Ca có mười cảnh tượng.
Trên mặt đất có ba cảnh tượng là: Đêm Cương Thi Sống Lại, Minh Hôn và Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.
Dưới mặt đất có tất cả bảy cảnh tượng lớn nhỏ: Trường Trung Học Mộ Dương, Học Viện Tư Thục Tây Thành, Căn Phòng Ba Người (nhân cách phụ của Môn Nam), Khu Nội Trú Số Ba, Căn Phòng Của Người Vợ (pho tượng quỷ), Thôn Hoạt Quan và Nhà Xác Dưới Lòng Đất.
Hiện tại cảnh tượng có độ khó cao nhất là Khu Nội Trú Số Ba, vì chỉ có cảnh tượng ba sao này có mức độ hoàn thành đạt trên 90%, mở khóa hết tất cả các điểm kinh khủng.
“Nhiệm vụ ẩn của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba là phải tiêu diệt Hiệp hội kể chuyện lạ. Bây giờ hoàn thành rồi, phần thưởng chỉ là Thư Ủy Nhiệm Của Hội Trưởng, Cái này dùng để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ có thể điều khiển linh hồn những thành viên đã chết của hiệp hội?”
Lúc mức độ hoàn thành của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba vượt 90%, chiếc điện thoại màu đen thưởng cho anh một bộ hồ sơ bệnh án, trên đó là tên của những linh hồn ở Khu Nội Trú Số Ba.
Những bệnh nhân đó đều bị điên, chắc chỉ có mỗi bác sĩ Cao mới có thể áp chế được. Trần Ca lo lắng nếu đột ngột thả bọn họ ra sẽ khiến du khách sợ hãi. Vì suy nghĩ cho du khách nên anh vẫn không sử dụng hồ sơ bệnh án này.
Bây giờ, nhiệm vụ ẩn của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba đã hoàn thành. Theo kinh nghiệm trước giờ của anh, phần thưởng của hai nhiệm vụ thường sẽ bổ sung cho nhau. Thế nên, điều đầu tiên anh nghĩ đến là thông qua Thư Ủy Nhiệm Của Hội Trưởng, điều khiển những linh hồn người bệnh.
“Mấy người đó đều điên hẳn rồi, có bác sĩ chứng minh rõ ràng, để bọn họ phụ trách cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba thật sự là quá phù hợp.”
Mỗi khi nghĩ đến việc có thể mang đến trải nghiệm chất lượng hơn cho du khách, Trần Ca đều cảm thấy vui vẻ. Anh vươn vai một chút rồi ném bác sĩ Trần đang hôn mê của viện phúc lợi Cửu Giang lên xe chở xác, bốn người nằm ngay ngắn cùng một chỗ, trông rất hài hòa.
“Bác sĩ Trần 'lừa bán' trẻ em nên đang bị cảnh sát truy nã. Trước khi hiểu lầm này được xóa bỏ, tạm thời để cho ông ta ở lại chỗ này, vừa hay mình còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ta.”
Bác sĩ Cao sở hữu lệ quỷ nhờ vào việc đẩy “cửa”, còn việc bác sĩ Trần có thể điều khiển lệ quỷ lại khiến cho Trần Ca cảm thấy khó hiểu. Cho nên, anh sẽ từ từ khai thác bí mật trên người bác sĩ Trần.
Đẩy chiếc xe chở xác ra ngoài, lối đi rộng rãi hơn nhiều, mấy cái xác và ảnh chụp trên vách tường ở khu vực trung tâm đã được bác sĩ Cao “dọn dẹp” hết. Khi còn chưa biết kết quả thế nào, ông đã tính toán, an bài tất cả đường lui.
“Nhà xác dưới lòng đất được chia thành ba khu vực. Cảnh tượng này chiếm diện tích gần bằng thôn Hoạt Quan nhưng kinh dị hơn ở chỗ không thể trốn thoát, hoàn toàn bị bầu không khí khủng bố bao trùm.” Trong đầu Trần Ca đã bắt đầu suy nghĩ nên bố trí cảnh tượng như thế nào, anh tỉ mỉ nghiên cứu lại những kinh nghiệm có được đêm nay trong đầu, đáy mắt hiện lên nét điên cuồng: “Hay là lần này chơi lớn xem sao?”
Trần Ca đẩy chiếc xe chở xác đi thêm vài vòng trong lối đi trước khi rời khỏi khu vực trung tâm và khu vực giữa.
Khi đi qua nhà xác số 7, anh dừng lại và nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy nhà xác số 8 xuất hiện đêm qua. Nhà kho kia trông không có vẻ gì là từng tồn tại.
“Hẳn là bọn họ luôn bí mật bảo vệ nơi này.” Trên diễn đàn của Học Viện Pháp Y Cửu Giang có ghi truyền thuyết về nhà xác số 8, thế nhưng trong năm, sáu năm qua, không có một sinh viên nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là do công của các tiêu bản kia.”
Bọn họ không phải là đối thủ của bác sĩ Cao, không thể ngăn được ông, chỉ có thể bảo vệ các sinh viên trong khả năng của mình.
“Nếu không phải do hai nhân viên hỏa táng này đêm qua không tôn trọng tiêu bản, họ cũng sẽ không bị truy đuổi khắp nơi.”
Trần Ca hơi cúi đầu trước nơi xuất hiện nhà xác số 8 đêm qua, sau đó tiếp tục đẩy xe đi ra ngoài.
“Lúc nhân viên hoả táng tiến vào xử lý thi thể, có lẽ bảo vệ vẫn còn đứng ở bên ngoài canh. Nhân viên hoả táng không đi ra ngoài suốt cả đêm, theo lý thì họ phải báo cảnh sát mới đúng, nhưng tại sao nhà xác dưới đất lại an tĩnh như vậy?”
Trần Ca lấy điện thoại của một nhân viên hoả táng trong đó ra. Anh nhìn thời gian, bây giờ là 5 giờ 30 sáng, bên ngoài trời vừa hừng sáng thôi.
“Trước tiên phải nghĩ ra kế hoạch đối phó với nghi vấn kế tiếp đã.” Trần Ca phát hiện bây giờ anh có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này.
Anh nhét điện thoại trở lại túi của nhân viên hoả táng, đi qua từng nhà kho một, đến cửa chính của nhà xác.
Gió vào sáng sớm mang theo hơi lạnh làm tinh thần Trần Ca tỉnh táo hơn nhiều.
Trước cửa chính có đậu một chiếc xe tải của nhà hỏa táng, trong xe vốn nên đặt thi thể lại có hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nằm đó.
“Hai người này cũng bị bác sĩ Cao làm ngất xỉu à?” Trần Ca đi lên xe nhìn thoáng qua. Hai người bảo vệ kia không gặp nguy hiểm tới tính mạng, tình trạng không khác nhóm Cao Nhữ Tuyết lắm.
Nhiệm vụ tập luyện đã hoàn thành, Trần Ca không muốn mang thêm phiền phức cho mình. Anh nhét hai nhân viên hoả táng kia vào thùng xe, sau đó đẩy Cao Nhữ Tuyết và bác sĩ Trần vào, tránh khỏi camera giám sát rồi chạy ra bên ngoài trường học.
Sau khi ngồi lên xe taxi, Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên anh đưa Cao Nhữ Tuyết về nhà, sau đó mang theo bác sĩ Trần đang hôn mê về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Trần Ca cõng bác sĩ Trần vào ngôi nhà ma. Đây là lần đầu tiên ngôi nhà ma có người ngoài đến làm khách nên Trần Ca không đối xử tệ bạc với đối phương.
Anh nhốt bác sĩ Trần vào phòng bệnh sâu nhất trong cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba. Anh còn rất tỉ mỉ chuẩn bị nước và mì ăn liền, trước khi rời đi cũng không quên để lại số điện thoại của mình nữa.
“Vẫn không yên tâm cho lắm.”
Trần Ca nghĩ nghĩ lại lấy bút bi ra, thả một tờ giấy bên cạnh gối nằm của bác sĩ Trần. Nội dung trên tờ giấy ghi anh là người nhà của Phạm Úc, anh không có ác ý, chỉ muốn tâm sự với ông ta thôi.
Trần Ca ra khỏi phòng bệnh, treo một tấm biển trên cửa phòng để tránh ác quỷ và người rảnh rỗi tiến vào, sau đó lại ấn chốt mở của máy cát sét mini, đặt ở cửa rồi mới rời đi.
Anh trở lại phòng nghỉ của nhân viên, cơn buồn ngủ đánh úp. Có điều Trần Ca vẫn không đi ngủ, anh cảm thấy mình còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ông chủ xưởng chế tác con rối, tiếng chuông vang hơn mười lần mới có người nhấc máy.
“Ông chủ Tiền? Anh vẫn đang ngủ sao? Tôi có cuộc mua bán lớn muốn bàn với anh.”
“Mua bán lớn?” Ông chủ xưởng chế tác con rối Tiền Quý Căn nghe thế thì lên tinh thần ngay, lập tức tỉnh táo: “Lớn cỡ nào?”
“Tôi muốn đặt một trăm con rối lớn bằng người thật.”
“Bao nhiêu cơ?”
“Một trăm, tôi sẽ tự làm. Anh chỉ cần cung cấp vật liệu và chỗ làm là được.” Trần Ca nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên ngoài cửa sổ, trong mắt anh lộ ra ánh sáng: “Đây cũng chỉ là bắt đầu, nếu thuận tiện, tôi chuẩn bị hợp tác lâu dài với anh. Tương lai ngôi nhà ma của tôi có lẽ sẽ yêu cầu càng nhiều con rối hơn.”